Edit: Trang Nguyễn
Beta: Tiểu Tuyền
Cao Chính Bình nghe người ta báo tin Triệu Lâm Đình đang chuẩn bị hôn sự, nhà gái không môn đăng hộ đối với nhà hắn, chỉ là một thôn nữ bình thường, là Tiêu gia cô nương ở thôn Thảo Đầu, người đến nói tin tức kia cho hắn cũng biết chuyện Tiêu Lê Hoa, tất nhiên cũng nói cho hắn biết Tiêu Mai Hoa là muội muội của Tiêu Lê Hoa.
Cao Chính Bình nghĩ Tiêu Lê Hoa này thật đúng là có bản lãnh, năm đó bản thân muốn gả thật tốt, kết quả lại không thành, bây giờ làm cho muội muội gả vô cùng tốt.
Triệu Lâm Đình và Hoa Hằng đều là người kinh thành, Cao Chính Bình ở kinh thành đã biết bọn họ, nói về Cao Chính Bình và Hoa Hằng còn có quan hệ họ hàng.
Dì họ của Cao Chính Bình là kế thất của phụ thân Hoa Hằng, Hoa Hằng là nhi tử vợ cả lưu lại, là con trai trưởng, mối quan hệ như vậy khó có thể hòa hợp được, sự thật cũng chính là như thế. Dì họ của Cao Chính Bình trăm phương ngàn kế muốn Hoa Hằng mất đi khả năng thừa kế, để cho hắn nhận được tất cả gia tài trong nhà, cho nên những năm gần đây hắn không ít lần tính toán Hoa Hằng, nhưng Hoa Hằng quá thông minh, toàn bộ đều thoát được.
Cao gia là Dì họ Cao Chính Bình nâng đỡ lên, bởi vì có bà ấy, gia nghiệp nhà bọn họ mới càng ngày càng lớn mạnh như thế, chính bởi vì như vậy nhà bọn họ mới hỗ trợ gài bẫy Hoa Hằng. Năm đó bọn họ muốn cho Hoa Hằng phát sinh chuyện đó cùng Tiêu Lê Hoa, đến lúc đó khi Hoa Hằng làm nhục nha hoàn trong nhà thân thích, khiến cho Hoa lão gia chán ghét Hoa Hằng, tuy nhiên chuyện không thành.
Từ sau chuyện đó, Cao gia thấy cũng không còn tìm được cơ hội, mà trong mấy năm này Hoa Hằng cũng từ từ đem thủ hạ và sản nghiệp lớn mạnh dần lên, hơn nữa suy nghĩ biện pháp để cho Hoa lão gia đồng ý để sản nghiệp chỉ thuộc về danh nghĩa của hắn ta mà không thuộc về Hoa gia, chỉ thuộc về một mình Hoa Hằng, Hoa Hằng bắt đầu công khai đoạt mối làm ăn cùng Cao gia bọn họ, những món như trứng muối và trứng trà còn có món tương chấm gây chấn động. Nữa năm này việc buôn bán của bọn hắn đã giảm xuống.
Nghĩ đến Hoa Hằng lấy được bí phương làm ra những món ăn mới mẻ kia đều từ Tiêu Lê Hoa mà ra, Cao Chính Bình buồn bực hận không được ngửa mặt lên trời thở dài, năm đó Tiêu Lê Hoa một lòng muốn leo lên giường của hắn, kết quả lại làm cho bọn họ đuổi nàng ra khỏi cửa, nếu như năm đó hắn không bởi vì muốn thiết kế Hoa Hằng đem Tiêu Lê Hoa giao cho hắn ta, sau đó bởi vì chuyện này đuổi Tiêu Lê Hoa đi, nói không chừng nhìn một nữ nhân như vậy cố gắng leo lên giường hắn, có thể hắn sẽ thu nàng, như vậy không phải mấy bí phương có thể kiếm chút ít tiền đều là của Cao gia bọn họ rồi sao!
Trong lòng Cao Chính Bình rất buồn bực, mà càng khiến hắn thêm buồn bực chính là Hoa Hằng lại cấu kết với Tiêu Lê Hoa, Tiêu Lê Hoa vào lúc Như Ý về nhà mẹ đẻ, dưới uy áp của người nhà chồng vẫn không chịu đem bí phương giao cho Cao gia bọn họ, nhất định vẫn còn hận Cao gia bọn họ, hoặc có lẽ Hoa Hằng nói xấu Cao gia bọn họ.
“Thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, không nghĩ đến một con kiến giống như nha đầu đó bây giờ lại trở thành người trọng yếu như thế.”
Trong lòng Cao Chính Bình nghĩ, hồi tưởng lại tướng mạo của Tiêu Lê Hoa, đã nhiều năm như vậy hắn đã sớm quên mất tướng mạo của Tiêu Lê Hoa, vẫn là lúc trước vội vàng gặp mặt ở Tú Trang, lúc ấy Tô Nguyên Xuân đẻ non, dưới lúc tức giận vậy mà hắn nhớ kỹ tướng mạo Tiêu Lê Hoa, lớn lên cũng mi thanh mục tú, có điều nhìn thế nào cũng đều là nông phụ nhưng mang đến cho hắn phiền toái lớn như thế.
Nếu như Tiêu Lê Hoa chỉ là một thôn phụ to gan lớn mật một lòng báo thù bình thường thì Cao Chính Bình sẽ ra tay độc ác để đối phó. Nhưng bây giờ hắn đối với những thứ nàng biết rất là thèm thuồng, hơn nữa muội muội Tiêu Lê Hoa sẽ gả cho Triệu Lâm Đình rồi, nhà Triệu Lâm Đình cũng là người kinh thành, cũng không kém so với Hoa gia, vì dì họ, hắn cũng không thể đắc tội Triệu Lâm Đình. Cho nên muốn vẫn phải dĩ hòa vi quý, hiện tại em gái Như Ý của chồng Tiêu Lê Hoa vào cửa Cao gia bọn họ, nhất định cũng xem như cũng có dây mơ rễ má, cũng không tin sau này bọn họ không thể dụ dỗ nàng giao ra bí phương.
Sau khi suy đi nghĩ lại Cao Chính Bình liền đi đến phòng của Như Ý.
Tô Nguyên Xuân tức giận đập vỡ một bộ trà cụ thượng hạng, nhìn về phía sân Như Ý mắng, hoàn toàn không có một chút bộ dáng tôn quý.
Tô Nguyên Xuân thu mua người bên cạnh Cao Chính Bình, người đó truyền lời đến, nàng mới biết được tại sao Cao Chính Bình đi đến nơi của Như Ý, nàng càng thêm tức giận, ban đầu nàng mang thai hài tử của Cao Chính Bình, nhưng lại bị sảy thai, nếu như không sảy thai, nàng nhất định sinh được con trai trưởng cho Cao gia rồi, cũng sẽ không giống như bây giờ bị lang trung nói thân thể suy yếu cần phải cẩn thận nuôi dưỡng thân thể, cũng không cần lúc nào cũng lo lắng nữ nhân khác mang thai hài tử trước.
Tô Nguyên Xuân nghĩ tất cả đều do tỷ muội Tiêu gia kia làm hại, nếu không phải tại các nàng thì nàng làm sao không có hài tử, hiện tại các nàng lại trôi qua hạnh phúc như vậy, một phát tài, một gả cho lang quân như ý, cũng bởi vì các nàng để cho Như Ý kia làm thiếp, đê tiện, người đắc ý, trong lòng nàng nghĩ nhất định không thể bỏ qua cho họ.
Lúc này Như Ý cũng không cao hứng, vốn thấy Cao Chính Bình đến thường xuyên nơi này của nàng, nàng thật cao hứng, cho rằng mình làm cho người thích, kết quả biết chuyện Tiêu Mai Hoa sắp gả cho Triệu Lâm Đình, nàng ta giận suýt chút nữa ngất đi.
Ban đầu Như Ý muốn gả cho Triệu Lâm Đình mới ở Đại Bi tự thiết kế cạm bẫy, kết quả tự mình hại mình khiến bản thân mất trong sạch về tay Cao Chính Bình, mà sau đó nàng ta biết bởi vì Mai Hoa giúp Triệu Lâm Đình, nàng ta mới trả thù nàng ấy, tuy nhiên chuyện không thành công, còn bị Tứ ca dạy dỗ một trận.
Hiện tại Tiêu Mai Hoa lại gả cho Triệu Lâm Đình, Như Ý cảm thấy cổ họng giống như buồn bực muốn phun một búng máu, nàng ta nghĩ mình muôn vàn tính toán cuối cùng lại dắt dây tơ hồng cho Tiêu Mai Hoa cùng Triệu Lâm Đình!
“Ta tuyệt đối không để các ngươi sống dễ chịu đâu!!”
Trong lòng Như Ý giận sôi gan, gần đây bàn tay được bảo dưỡng tinh tế nắm chặt thành quyền đến nỗi lộ rõ gân xanh trên đó.
Cuộc sống ở nơi này, dưới tình huống có người vui cũng có người buồn trôi qua vô cùng nhanh, đảo mắt đã đến lễ mừng năm mới rồi. Năm nay thời điểm năm mới đến rất lạnh, trận tuyết kia rơi dầy khắp nơi lại rơi xuống thêm một trận tuyết nữa, khiến cho cả một vùng đất còn chưa kịp tan đã một lần nữa bịt kín bằng một tầng tuyết trắng, có điều mọi người đã thành thói quen.
Thoáng chốc đã đến hai mươi tháng chạp, mọi người lại bắt đầu chuẩn bị các loại hàng tết, bắt đầu có không khí mừng năm mới.
Thỏ nhà Tạ Hữu Thuận rất biết sinh, mấy ngày nay sinh không ít, sau khi nuôi lớn trừ để lại ăn, toàn bộ đều bán đi, coi như kiếm được một khoản tiền nhỏ, để cho mọi người nhìn qua rất là hâm mộ, đều nghĩ sau này bắt được thỏ cũng muốn nuôi.Trước kia bọn họ cũng có người bắt thỏ về nuôi, nhưng không dễ nuôi sống, bọn họ đều học hỏi Tạ Hữu Thuận làm sao nuôi thỏ. Tạ Hữu Thuận đáp ứng, Tiêu Lê Hoa đã sớm nói phải giúp người trong thôn làm giàu, miễn đỏ mắt bọn họ.
Mọi người trong thôn vô cùng cao hứng, cảm thấy bọn người Tạ Hữu Thuận là người tốt, vốn trong thôn có lời đồn đãi nói Tạ Hữu Thuận bọn họ bán thịt heo phát tài, bọn họ còn có chút đỏ mắt, nghĩ đến hai người họ mua thịt heo của bọn hắn rồi bán ra giá cao, như thế là chiếm lợi của bọn hắn, nhưng bởi vì bọn họ giúp đở sửa cầu trong thôn, cho dù trong lòng có chút chán ghét cũng sẽ không nói. Bây giờ một chút không vui này đã mất ráo, đợi đến khi nghe Tạ Hữu Thuận nói với bọn họ Vị Hương Lâu quyết định sau này sẽ đặc biệt thu mua heo từ thôn bọn họ, bọn họ nuôi bao nhiêu con thì thu mua bấy nhiêu con. Trong lòng mọi người cao hứng thế nào khỏi phải bàn cãi.
Bởi vì nghe tin tức tốt như thế, trên mặt mọi người vui mừng càng ngày càng nhiều.
Trong lòng Tiêu Lê Hoa muốn tất cả mọi người trong thôn đều có thể kiếm được một số bạc, đến lúc đó có thể ăn no mặc ấm, cũng sẽ không vì nhìn thấy nhà nàng ăn no mặc ấm mà bọn hô hâm mộ lẫn ghen tỵ với hận. Phần lớn người trong thôn đều chất phác thiện lương, chỉ có mấy vị cực phẩm như thế, chỉ cần không để ý đến mấy người kia, nàng ở chỗ này cùng người trong thôn chung đụng cũng xem như hòa hợp, trôi qua rất hài lòng, nàng cũng không muốn bởi vì tiền bạc cùng mọi người sinh ra khoảng cách.
Tiêu Lê Hoa đi ở trên đường không ngừng có người chào hỏi với nàng, nàng đều nhất nhất cười nói, nghĩ cuộc sống như vậy trôi qua có nhiều điều thú vị.
Tạ Hữu Thuận mua một miếng đậu hủ lớn trở về, Tiêu Lê Hoa đem đậu phủ đặt ở bên ngoài, rất nhanh đã đông lạnh lại, mùa đông là thời điểm ăn đậu phụ đông tốt nhất, đến lúc đó toàn bộ nước canh đều thấm vào bên trong đậu hủ, khẽ cắn một cái sẽ bị phỏng đầu lưỡi, Tiêu Lê Hoa thích ăn món này nhất.
Tiêu Lê Hoa để cho Tạ Hữu Thuận làm thỏ sạch, trừ giữ lại hai con cho nhà mình chưng ăn xào ăn, còn lại toàn bộ đều đem đi xông khói, đến lúc đó không chỉ có nhà mình ăn, còn có thể đem ra ngoài làm lễ mừng năm mới.
Tử thị đưa đến cho bọn họ câu đối và chữ phúc, hàng năm nàng sẽ về nhà mẹ đẻ cầm những món đồ này về, năm nay mang đến cho nhà Tạ Hữu Thuận một phần.
“Cám ơn tỷ, Nhị tẩu.”
Tiêu Lê Hoa nhìn những câu đố cùng chữ phúc đỏ rừng rực kia, cảm kích nói.
Tử thị cười nói: “Cha ta biết các muội mang theo chúng ta kiếm tiền, ông ấy thật cao hứng, còn để cho ta thay ông nói lời cảm ơn các muội, nói các muội chiếu cố chúng ta. Ông viết cho các muội câu đối cùng chữ này là tốt nhất đấy.”
Thời gian chuẩn bị đón lễ mừng năm mới luôn trôi qua rất nhanh, chờ đi một lần chợ nữa, mua thêm đồ cần thiết, chuẩn bị thêm một chút, cũng đã đến năm.
Tiêu Lê Hoa để cho Tạ Hữu Thuận đem Lễ năm mới cho hai lão như mười cân gạo, mười cân bột mì, mười cân thịt heo, một con thỏ một con gà, một bọc đường trắng một bọc đường đỏ, hai hộp bánh, ngoài ra mỗi người còn có một bộ quần áo một đôi giày. Có thể nói vô cùng phong phú, ở thôn này cũng xem như đứng đầu rồi.
“Như thế nào lại chỉ có đôi giày? Các ngươi buôn bán lời không ít tiền, sao chỉ đưa những thứ như gạo và mì này? Đưa một túi đến đây có thể tốn của các ngươi hết bao nhiêu tiền. Còn có năm này cũng không cho bạc sao? Các ngươi kiếm được mấy trăm lượng bạc, cho ta mười mấy hai mươi lượng cũng không nỡ sao?” Uông thị nói, bà ta chính là không chịu được cuộc sống trong tay không có tiền, tiền trong tay bà ta đã đưa hết cho nữ nhi, bây giờ không có trong lòng cảm thấy không yên.
Tạ HữuThuận xem như không nghe thấy, hắn đều đã quen thái độ mẹ hắn luôn không hài lòng như thế.
Tạ Hữu Thái nói: “Nương, Tứ đệ cho đủ nhiều rồi, nếu đệ ấy còn cho nhiều hơn nữa thì thể diện của chúng con còn để ở đâu? Người cũng phải suy nghĩ cho chúng con một hai chứ. Đại ca, Tam đệ, các người nói có đúng hay không?”
Tạ Hữu Khang cười nói: “Nương, năm nay nhi tử thật là không có tiền.”
Tạ Hữu Hòa không lên tiếng, dù sao muốn đòi tiền hắn cũng không có, nhưng hắn nghĩ đến để cho người khác ra tiền.
Uông thị tức muốn mắng chửi người, khiến cho Tạ Sinh Tài phải quát lên, gần sang năm mới ông cũng không muốn nghe bà ồn ào, lúc này Uông thị mới yên tĩnh trở lại, nhìn y phục Tiêu Lê Hoa làm, lại bắt đầu bắt bẻ cách thêu thùa của nàng, nói là lãng phí vải.
Tạ Hữu Thuận không muốn nghe nữa, nói với Tạ Sinh Tài mấy câu rồi đi trở về.
Đêm giao thừa người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên, cũng không có chuyện gì xảy ra, sau đó ngày mùng một đầu năm đi thăm viếng các nhà, ngày mùng hai đa phần mọi người đều về nhà mẹ đẻ, nhưng cũng có nhà chồng nghiêm khác vì để cho con dâu vào cửa nghênh đón con gái nhà mình về nhà nên bắt con dâu mùng ba mới được về nhà mẹ đẻ. Tiêu Lê Hoa cũng không phải là quả hồng mềm, kiên trì mùng hai trở về nhà mẹ đẻ.
Kết quả Như Ý cùng đi với Cao Chính Bình về nhà không nhìn thấy Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa, mang theo một bụng tức vội vã đi trở về, Như Ý trở về nhà mẹ đẻ cũng không thoải mái, lại hận Tứ ca Tứ tẩu hơn nữa.
Tiêu Lê Hoa về nhà mẹ đẻ nhìn thấy Mai Hoa, phát hiện cả người nàng ấy tràn đầy tinh thần, quả nhiên tìm được lang quân như ý, người cũng rạng rỡ hơn.
Thời gian Mai Hoa và Triệu Lâm Đình thành thân cũng định ra rồi, ngay trong mùa xuân.
Năm nay Tiêu Đại Thụ cũng dựa vào việc buôn bán thịt heo mà lời được, đã nói chờ qua năm khí hậu ấm áp hơn thì xây nhà ngói mới.
Tiêu Lê Hoa nhìn người nhà vui vẻ, trong lòng cũng rất cao hứng, nghĩ thì ra mặc dù Tiêu Lê Hoa không tốt, nhưng nàng về đến nhà nhìn thấy người nhà trôi qua những ngày tháng tốt lành cũng sẽ cao hứng, mình cũng xem như có thể ăn nói với nàng ấy rồi.
Năm mới thoáng chốc cũng trôi qua, mặc dù khí trời vẫn còn lành lạnh nhưng ngày lại ngày đã dần dần ấm ấp lên rồi. Cuối cùng mùa xuân cũng đã đến, vạn vật hồi phục, Tiêu Lê Hoa nghĩ mình đi đến thế giới này sắp được một năm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...