Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Vương Đại Sơn mặc thêm một chiếc áo da dê thật dày rồi đi ra ngoài, đi đến trước cổng chính, không trực tiếp mở cửa ra mà hỏi: “Ai đấy?”
“Là ta, nhị đệ, ta là đại ca ngươi đây, mau mở cửa, bên ngoài đông lạnh chết ta rồi, để cho ta vào trong cho ấm áp rồi nói tiếp!”
Một nam nhân đang nói ở bên ngoài chính là đại ca Vương Đại Xuyên của Vương Đại Sơn.
Vương Đại Sơn nhíu mày, thầm nghĩ tại sao đại ca này lại đến rồi, hắn đã sớm phân chia nhà ra ở riêng rồi, lúc trước thời điểm ra ở riêng thì bọn họ đã gây nhau vô cùng không thoải mái rồi, từ sau khi cha mẹ qua đời thì bọn họ cũng ít đi lại, lúc này không có việc gì sao lại đến đây tìm hắn chứ? Hắn không muốn mở cửa đâu.
“Có chuyện gì để ngày mai rồi nói sau.”
“Ai, Đại Sơn a, ta là đại ca của đệ, cho dù bình thường chúng ta ít đi lại thì đệ cũng không thể không để ta vào cửa chứ? Ta biết rõ bây giờ đệ còn chưa ngủ đâu, người của mấy gia đình Hữu Thuận, Khánh Phong đều ở đây có phải không? Nhiều người ở đây như vậy còn sợ có thêm ta sao? Ta đi vào thì có thể làm gì đệ chứ? Mở cửa ra nhanh đi, chết cóng ta rồi.”
Vương Đại Xuyên nói tiếp, còn liên tục vỗ vỗ lên cửa, đập cửa kêu bang bang.
Vương Đại Sơn nghĩ thầm hắn biết rõ nhà mình có người nên mới đến a? Nghe hắn gõ cửa lớn tiếng như vậy đã đưa đến tiếng chó sủa của nhà hàng xóm, hắn nhíu mày mở cửa ra, trong lòng thầm nghĩ hắn ta còn có thể là gì chứ? Đại ca này có đánh nhau cũng không đánh lại chính mình.
Vương Đại Xuyên thấy cửa mở lập tức đi tới, hai tay giấu trong tay áo rồi rụt cổ lại, vui vẻ nhếch miệng lên nói với Vương Đại Sơn: “Nhị đệ, vào nhà rồi nói, bên ngoài quá lạnh rồi, ngươi biết rõ ta không chịu được lạnh mà.” Nói xong hắn bước vào trong. Vương Đại Sơn bước nhanh hai bước đi trước hắn, vào phòng thì chỉ một băng ghế dài ở đó cho hắn ngồi, mà chính mình thì đứng chắn ở cửa buồng trong.
Vương Đại Xuyên đưa cổ nhìn tấm rèm phía sau lưng Vương Đại Sơn một chút, cười nói: “Nhị đệ, mấy huynh đệ cũng không phải là người ngoài, ta đi vào nói chuyện với bọn họ đi.”
Tạ Hữu Thuận ở bên trong lớn tiếng nói: “Ngươi đừng vào đây! Chúng ta không quen ngươi!”
Tạ Khánh Phong cũng lớn tiếng nói: “Đúng đấy, ta cũng không có lời nào nói với ngươi cả, ngươi có chuyện gì thì cứ nói với Đại Sơn ca đi, nói xong thì mau đi, ta xem ngươi không vừa mắt.”
Quan hệ của bọn họ và Vương Đại Sơn rất tốt, cũng từng trải qua tranh chấp lúc trước của hai huynh đệ Vương gia, tất nhiên là bọn họ đứng về phía Vương Đại Sơn, đã sớm vạch mặt với Vương Đại Xuyên rồi, bình thường gặp mặt đều không nói chuyện. Hiện tại Vương Đại Xuyên muốn vào nói chuyện, bọn họ còn không muốn quan tâm đâu.
Vương Đại Xuyên cũng không biết xấu hổ, tiếp tục toét miệng cười, nói với Vương Đại Sơn: “Xem các ngươi uống không ít a, ở đây đều uống nhiều quá, ta cũng không tiến vào. Hai huynh đệ chúng ta ở đây nói chuyện. Ta đến chính là muốn hỏi đệ chuyện này. Đệ phải nói thật cùng ta đó, chúng ta chính là huynh đệ ruột.”
“Chuyện gì?” Vương Đại Sơn hỏi, trong lòng thầm nghĩ người đại ca này đúng là vẫn không biết xấu hổ như vậy, năm đó huynh đệ ruột mà hắn ta còn có thể đối với mình như vậy, những năm này nếu không phải hắn liều chết liều sống làm việc, mạo hiểm lên núi đi săn mấy lần thì mới hơi có tiền. Nếu không cuộc sống của hắn thật sự rất khổ sở, nhớ ngày đó lúc hắn mới ra ở riêng cũng không cầm được bao nhiêu thứ, thứ tốt trong nhà toàn bộ bị đại ca này chiếm đi. Hắn ta còn dám nói bọn họ là huynh đệ tốt.
Vương Đại Xuyên nói: “Ta nghe nói mấy ngày nay các ngươi đang giúp người ta thu mua thịt heo, các ngươi bỏ tiền ra thu, lại bán giá cao cho người khác, vậy khẳng định là buôn bán lời không ít nhỉ? Đệ nói đệ có chuyện tốt thế này sao không nói với đại ca, chúng ta dù gì cũng là thân nhân, ngươi ăn thịt dù không phân cho ta thịt ăn cùng lắm thì ít nhất cũng cho ta húp miếng canh chứ? Còn đệ thì ngược lại, không nói với ta một tiếng nào, đây là muốn để cho mọi người đều biết rồi cười ta à.”
Vương Đại Sơn nghe xong thì nhíu chặt lông mày, nói: “Cười huynh thì da mặt của huynh cũng chỉ ít đi một tí thịt, quan hệ của chúng ta thế nào người trong thôn biết cả rồi, huynh đừng ở chỗ nói nói đến tình huynh đệ với ta. Còn có, ai nói cho huynh biết là chúng ta thu thịt heo bán cho người khác hả? Không có chuyện đó đâu, chúng ta chỉ giúp đỡ người khác thu mua thôi, chút tiền lợi nhuận này còn không đáng để huynh nhớ thương đâu.”
Người ở buồng trong cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, nghe được chuyện mà Vương Đại Xuyên nói thì toàn bộ đều cau mày, thầm nghĩ những ngày này bọn họ đều nói với mọi người là giúp đỡ người khác đánh xe kéo thịt heo, cũng không nói chuyện khác, làm sao mà Vương Đại Xuyên biết được chuyện bọn họ thu mua thịt heo rồi bán lại chứ? Là bọn họ nghe nói hay là bản thân hắn đoán ra?
Tiêu Lê Hoa nhìn thoáng qua Tạ Hữu Thuận, bởi vì lúc trước chuyện bọn họ bán công thức cũng cần giữ bí mật nhưng cuối cùng người khác cũng biết, hiện tại chuyện này bị người khác biết rõ cũng không phải kỳ lạ gì, thiên hạ thật sự là không có bức tường nào không lọt gió.
Vương Đại Xuyên nói: “Nhị đệ, trước kia chúng ta cùng từng đánh qua náo qua, nhưng cho dù đánh nhau náo loạn thế nào thì chúng ta cũng là huynh đệ ruột thịt, nói cho cùng thì không phải đều cùng náo sao? Nếu là ta có cách kiếm tiền thì nhất định sẽ nói với đệ, mà nếu đệ có cách kiếm tiền thì cũng nên nói với ta chứ. Ta nghĩ chính là như vậy, nhưng bây giờ đệ lại làm cùng người ngoài, thật là khiến lòng ta khó chịu.”
“Cái gì mà người ngoài chứ, mấy người Hữu Thuận và Khánh Phong đều là huynh đệ của ta cả. Đại ca, nếu huynh không còn việc gì nữa thì đi đi, chúng ta thật sự chỉ làm công cho người ta kiếm chút tiền thôi, một ít tiền này huynh còn không để vào mắt đâu.”
“Đệ đừng có gạt ta, ta biết rõ các ngươi phát tài rồi, các ngươi ở chỗ này uống rượu ăn thịt chứ gì?”
Mũi của Vương Đại Xuyên rất thính, ngửi thấy mùi thơm của món thịt hầm cách thủy, cũng ngửi được mùi rượu trên người Vương Đại Sơn.
Tạ Khánh Phong ở bên trong vén rèm đi ra, xụ mặt nói: “Huynh đệ chúng ta vất vả một tháng đi đưa hàng cho người ta, người ta cho chúng ta một ít thịt heo, chúng ta không biết chia thế nào, chẳng lẽ không thể cùng ăn một bữa hay sao? Ngươi muốn ăn thì về nhà bảo vợ của ngươi mua mà ăn! Đừng tưởng rằng Đại Sơn còn gọi ngươi một tiếng đại ca mà ngươi có thể đi nói lung tung. Mau đi nhanh đi, đừng quấy rầy chúng ta ăn cơm.”
Tạ Khánh Phong nói xong thì nắm một tay thành quyền, ma sát với tay còn lại, nhìn nhìn Vương Đại Xuyên, như thể là nếu hắn còn dám nói lời nào không dễ nghe nữa thì sẽ vung mạnh nắm đấm.
Vương Đại Xuyên không dám nói gì, Vương Đại Sơn sẽ không ra tay độc ác với hắn, nhưng Tạ Khánh Phong thì dám làm vậy, vốn là Tạ Khánh Phong cũng từng đánh hắn rồi, nên trong lòng hắn vẫn có chút e sợ Tạ Khánh Phong.
“Đi thì đi, kiếm được tiền thì quên huynh đệ, các ngươi thật đúng là tốt!” Vương Đại Xuyên vừa đi ra ngoài vừa nói, Vương Đại Sơn đi ra theo, hắn đóng cửa xong thì quay lại, trở về tiếp tục ăn uống.
Bởi vì Vương Đại Xuyên đến nên mọi người lại thảo luận chuyện này, ai cũng cảm thấy Vương Đại Xuyên không kiếm được chỗ tốt thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ như vấy, nói không chừng hắn ta biết thì người khác đều đã hoài nghi bọn họ, nên đều cảm thấy phòng cái gì cũng không thể phòng việc kiếm tiền lại bị người ta theo dõi. Cuối cùng mọi người thương lượng đến thương lượng đi, đều nói đến lúc đó có chết cũng không nhận, người khác có đoán cũng vô dụng, nếu như có người có thể chỉ ra, vậy thì bọn họ cũng sẽ biết rõ rốt cục là ai bán đứng bọn họ.
Người của năm nhà ăn cơm xong còn nói chuyện thêm chút nữa rồi mới tự về nhà của mình.
Sau khi Vương Đại Xuyên rời khỏi nhà Nhị đệ thì càng nghĩ càng thấy tức, hắn biết rõ lần này Nhị đệ không phải đi làm công cho người khác mà là tự mình buôn bán, cho dù không biết lúc này có bao nhiêu lợi nhuận, nhưng mà hắn đoán chừng là không ít, bởi vì lần này có mấy người Tạ Hữu Thuận cùng làm chung, chuyện hai phu thê Tạ gia kia biết kiếm tiền là chuyện mà toàn thôn đều biết, bọn họ khổ cực đi sớm về tối như vậy, nói không kiếm tiền thì đánh chết hắn cũng không tin!
Chẳng qua đỏ mắt thì đỏ mắt, Vương Đại Xuyên cũng không thể nào đoạt được tiền trong tay đệ đệ, Nhị đệ kia còn biết đánh người hơn hắn, nhưng hắn cũng không muốn bọn họ kiếm được tiền rồi vui vẻ như vậy, hắn muốn bọn họ thêm ngột ngạt, để cho bọn họ biết rằng khiến mình chịu tội là không được. Vương Đại Xuyên nghĩ như vấy nên không đi về nhà mà quẹo qua nhà của Tạ Khánh Thu.
Ngày hôm sau cả nhà Tạ Hữu Thuận đều dậy trễ, sau khi thức dậy cũng nằm ỳ trong chăn nói chuyện phiếm, đợi đến lúc trời sáng rõ thì mới ngồi dậy. Sau khi rửa mặt xong Tiêu Lê Hoa đi làm điểm tâm, nấu cháo bắp rồi luộc trứng gà, hâm nóng bánh mà trưa hôm qua còn lại, cắt thêm dưa muối, sau đó mới gọi cả nhà ăn cơm. Chờ ăn cơm xong, Tạ Hữu Thuận lại cho dê trâu gà thỏ ở hậu viên ăn, Tiêu Lê Hoa ngồi trên giường gạch cầm que gỗ dạy cho hai con trai tính toán cơ bản.
“Thạch Đầu, Mộc Đầu, hai con phải học cho tốt, đợi các con học xong cái này thì nương sẽ dạy các con viết chữ, như vậy đến khi các con đến trường thì đã có căn bản rồi.”
Tiêu Lê Hoa vuốt đầu của các con rồi nói, tuy không có ý muốn cho hai con làm quan, nhưng nàng cũng hi vọng các con biết chữ, tốt nhất là thi được tú tài, chí ít có được công danh có thể miễn thuế đất, có thể được chút ít tiền lương thực, quan trọng nhất là coi như đến công đường cũng không cần quỳ xuống.
Mộc Đầu cầm trong tay một que gỗ nháy mắt nói: “Nương, cái gì là căn bản?”
“Căn bản giống như là rễ của đại thụ, chúng ta giúp cho rễ của đại thụ vững chắc thì đại thụ mới có thể không ngã, sau đó chậm rãi cao lên.” Tiêu Lê Hoa vuốt vuốt đầu của Mộc Đầu.
Mộc Đầu ngẳng ngẩng đầu lên cọ xát vào lòng bàn tay của Tiêu Lê Hoa, làm nũng nói: “Nương, chúng con là cây con có đúng không?”
Tiêu Lê Hoa cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, Môc Đầu chính là cây giống của nương đó.”
Thạch Đầu gật gật đầu nói: “Nương đang giúp chúng con cắm rễ xuống mặt đất, sau này tiên sinh có tưới cho chúng con bao nhiêu nước thì chúng con cũng sẽ không ngã. Nương, có phải như vậy không?”
Tiêu Lê Hoa bị lời nói của Thạch Đầu trêu chọc đến nở nụ cười, nhưng lại cảm thấy con nói rất đúng, hôn một cái lên ót của con rồi nói: “Đúng, Thạch Đầu nói đúng lắm.”
Sau khi Tạ Hữu Thuận bận rộn xong trở về nhà chính rửa tay, nghe được tiếng cười của bọn họ ở bên trong, trên mắt hắn cũng lộ ra vẻ tươi cười, hắn định rửa tay xong thì sẽ vào trong ở cùng một chỗ với họ, chợt nghe bên ngoài cửa lớn có người gõ vang, tiếng đập còn rất gấp. Trương Liên Hương ở bên ngoài lớn tiếng gọi bọn họ. Tạ Hữu Thuận vội vàng đi ra mở cửa.
“Ngươi nhanh chóng đi đến nhà của Khánh Phong huynh đệ đi! Đã xảy ra chuyện rồi! Cả nhà tên Tạ Khánh Thu khốn kiếp kia chạy đến náo loạn, Ngọc Nương bị tức giận té xỉu rồi!”
“Ta sẽ đi ngay, tẩu nói với vợ của ta một tiếng đi!”
Tạ Hữu Thuận nghe xong biết rõ đây là đại sự, cũng không trở về phòng nữa, trực tiếp chạy đi luôn, nhà của Tạ Khánh Phong ở ngay trước nhà hắn, rất nhanh là đến rồi.
Tiêu Lê Hoa nghe được động tĩnh cũng chạy ra, biết rõ là chuyện gì xảy ra cũng gấp gáp, để cho hai hài tử ở nhà trông coi, nàng với Trương Liên Hương cùng chạy đi trước. Đợi các nàng chạy đến thì thấy được cửa lớn nhà Tạ Khánh Phong mở ra, một lão bà tử đang chạy ra ngoài, đó là Trương thị, mẫu thân của Tạ Khánh Phong. Bà ta vừa chạy chậm vừa mắng chửi hùng hổ với bên trong, nhưng cũng có thể nhìn ra bà ta đang hoảng hốt.
Trương Liên Hương lớn tiếng nói: “Trương thẩm tử, sao ngài đi vội vã như vậy? Vừa mới khiến con dâu giận ngất đi, bây giờ muốn bỏ chạy sao?”
Trương bà tử có chút chột dạ nói: “Đó là do thể cốt nàng ta yếu ớt, đâu có gì liên quan đến ta chứ? Một tiểu bối như ngươi sao lại nói chuyện với ta như vậy? Ngọc Nương biến thành như vậy đều là học cùng các ngươi đó!”
Tiêu Lê Hoa nói: “Nếu Ngọc Nương có thể học tập được một nửa của chúng ra thì cũng sẽ không bị tức đến ngất đi đâu. Ngài không phải thương yêu tiểu nhi tử kia của ngài nhất sao? Bọn họ đi đâu mất rồi? Không phải là để ngài lại một mình rồi chạy mất rồi chứ?”
Sắc mặt của Trương bà tử đỏ trắng đan xen, Tiêu Lê Hoa nói không sai, hai người kia đã chạy trước rồi.
Trương Liên Hương lôi kéo tay của Trương bà tử đi vào trong, nói: “Hôm nay ngài đã đến rồi thì đừng đi vội, đợi khi nào Ngọc Nương tỉnh lại thì ngài hãy đi! Nói thế nào ngài cũng là mẹ chồng, tới đây một lần cũng không dễ dàng, đi nhanh như vậy làm gì? Chờ nhi tử tốt kia của ngài đến đón ngài đi!” Nói xong cũng mặc kệ Trương bà tử có nguyện ý hay không, dùng sức kéo bà ta về.
Tiêu Lê Hoa để bọn họ dây dưa với nhau, nàng chạy vào xem Ngọc Nương, chỉ thấy Ngọc Nương nằm ở trên giường gạch, Tạ Khánh Phong đang ở bên cạnh trông coi nàng ấy, Tạ Hữu Thuận không ở đây, đoán chừng là đi mời lang trung rồi.
Tiêu Lê Hoa an ủi Tạ Khánh Phong hai câu, sau đó cũng nhìn xem Ngọc Nương, thấy sắc mặt Ngọc Nương tái nhợt, thầm nghĩ thân thể của nàng ấy thật sự quá yếu, sau này phải để nàng ấy rèn luyện một chút, nếu để thân thể như thế thì làm sao mà mang thai sinh con?
Một lát sau Tạ Hữu Thuận dẫn lang trung đến, lang trung bắt mạch cho Ngọc Nương, nhắm mắt lại trầm ngâm cả buổi, khiến mấy người đều cảm thấy lo lắng, nhưng lại không dám quấy rầy, sợ hắn không bắt mạch được.
“Triệu lang trung, ngài mau nói gì đi, bình thường cũng không thấy ngài xem mạch lâu như vậy, chẳng lẽ thấy con trai lớn của ta sống tốt nên định lấy nhiều tiền xem bệnh của hắn sao?” Trương bà tử kêu lên, bà ta bị Trương Liên Hương kéo lại không cho đi, hiện tại đứng ở đây vô cùng chột dạ.
Triệu lang trung mở mắt ra nhìn thoáng qua Trương bà tử, xoay mặt nhìn Tạ Khánh Phong cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng, là hỉ mạch.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...