Chuyện Như Ý muốn làm tiểu thiếp của Cao gia thiếu gia rất nhanh đã truyền khắp thôn Hạ Cầu, nói gì cũng đều có, có người cho là nàng ta làm thiếp cho người ta quá mất mặt, có người cho là chỉ cần ăn sung mặc sướng thì làm thiếp cho người ta cũng rất tốt, còn có người cho rằng Như Ý bị từ hôn còn muốn tìm một nhà khá giả cũng không phải chuyện dễ dàng, chẳng bằng làm thiếp cho người ta.
Tóm lại chuyện này có người nói tốt, cũng có người nói không tốt, mọi người bàn tán không dứt, đem chuyện này nói hết lần này đến lần khác, cuối cùng nói đến trên đầu Tiêu Lê Hoa.
“Tiêu thị, Như Ý được vào cửa Cao gia, tâm tình bây giờ trong lòng ngươi như thế nào?” Chu đại tẩu ngăn Tiêu Lê Hoa ở trên đường, cười ha ha hỏi nàng: “Nhắc đến Như Ý thật là có tiền đồ, lớn lên đẹp mắt, lại khéo tay, tính tình hoàn hảo, khó trách người ta được Cao thiếu gia coi trọng, không giống một ít người a, đưa lên đến cửa cũng không có người muốn. Tiêu thị, ngươi nói có đúng hay không?”
Trương Thủy Đào ở một bên cười nói: “Được rồi, ngươi hỏi như thế nàng trả lời thế nào a? Nói mất hứng, Như Ý không tha cho nàng, nói cao hứng, ai mà tin a.”
Những người bên cạnh nghe cười cũng không được mà không cười cũng không được, đều lúng túng đứng đó, chỉ hận vừa rồi không rời khỏi đây sớm.
Trương Liên Hương ở một bên nói: “Các ngươi quản Lê Hoa có cao hứng hay không? Nàng có cao hứng hay không liên quan gì đến các ngươi? Có quan tâm thì quan tâm ăn củ cải mặn hay nhạt, còn có thời gian rảnh rỗi nữa thì hãy trở về dạy dỗ con cái cho tốt một chút, để tránh sau này trở thành kẻ vô lại làm hại quê nhà, đến lúc đó xem các ngươi còn cao hứng nổi hay không.”
Trương Thủy Đào cùng Chu đại tẩu vừa nghe nói đến con của các nàng, lập tức sa sầm mặt xuống.
“Con trai nhà ta rất tốt, sau này sao có thể trở thành kẻ vô lại được chứ? Ngươi nói bậy!”
“Đúng đấy, con trai nhà ta cũng không cần chỉ bảo, ngươi không có việc gì thì đi quản con trai của ngươi đi!”
Trương Liên Hương trợn mắt nói: “Ngày ngày các ngươi đều đem toàn bộ tâm tư đặt trên người người khác, ta nghĩ đến Liên gia nhà các ngươi đều không được rồi, vẫn nên sớm trở về xem nhi tử của các ngươi một chút đi, suốt ngày chỉ biết chơi đùa, sớm muộn gì cũng thành tai họa. Lê Hoa, chúng ta đi, không cần để ý đến hai kẻ không biết tốt xấu này, không công đi xây cầu để bọn họ đi, nên cho bọn họ biết con sói kia lợi hại thế nào.”
Người ở bên cạnh nghe thấy mà không nói lời nào, giờ vừa nghe Trương Liên Hương nhắc đến chuyện cây cầu, cho dù có chút ít kiêng kỵ Trương Thủy Đào cùng Chu đại tẩu, lúc này cũng mở miệng nói chuyện giúp Tiêu Lê Hoa.
Hai người Trương Thủy Đào và Chu đại tẩu tức đến nỗi không biết nói thế nào cho phải, hiện tại thanh danh của Tiêu Lê Hoa tốt hơn trước rất nhiều, cho dù các nàng chê cười nàng thì cũng không còn giống như trước đây, có thể khiến cho nhiều người tức giận, có đôi khi còn có thể nghe người khác phản bác các nàng, thật khiến cho người buồn bực.
Chờ đi xa, Trương Liên Hương nói: “Chuyện lần này của Như Ý thật đúng làm liên lụy đến các ngươi, xem nàng ta cũng không phải cô nương ngu ngốc, làm sao lại làm ra chuyện như vậy? Cho dù muốn tìm cũng không nên tìm nam nhân đã có thê thất chứ, lần này làm tiểu thiếp cho người ta, còn tìm Cao thiếu gia, cũng không biết có phải nàng ta cố ý muốn gây sự với ngươi không nữa.”
Trương Liên Hương không biết chuyện Triệu Lâm Đình, cho nên mới cảm thấy chuyện Như Ý làm vừa ngu xuẩn vừa không có đạo lý.
Tiêu Lê Hoa nhàn nhạt nói: “Đó là nàng ta tự tìm khổ, ta đã nói rõ với nàng ta, sau này không mong mỏi ta sẽ làm bất cứ chuyện gì cho nàng. Năm đó Cao gia oan uổng ta, ta cùng bọn họ không cùng chung tiếng nói.”
Bây giờ Tiêu Lê Hoa đối với chuyện bị đuổi ra khỏi Cao gia luôn cắn chết là Cao gia oan uổng nàng, có đôi khi chuyện như vậy nói nhiều sẽ trở thành sự thật.
Trương Liên Hương cũng không muốn nói đến chuyện này làm cho Tiêu Lê Hoa không vui, lại bắt đầu nói sang chuyện khác.
Tiêu Lê Hoa phải đi nhà Trương Liên Hương lấy đồ, mới từ nhà bọn họ đi ra ngoài, sau đó gặp được Xuyên Tử và Tỏa Tử, nói là bà nội gọi nàng qua đó.
Tiêu Lê Hoa nghĩ thầm không biết Uông thị lại muốn làm cái gì, có điều nàng vẫn đi qua đó, đến lúc đó dù Uông thị có nhắc lại yêu cầu cực phẩm gì thì cứ cự tuyệt là xong.
Chờ đến nhà cũ, nhìn thấy bầu không khí bên trong nhà chính, Tiêu Lê Hoa cũng biết chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa còn liên quan đến chi thứ hai, bởi vì sắc măt Tạ Hữu Thái cùng Tử thị đều khó coi, đứng bên cạnh Tử thị còn một thiếu niên nho nhỏ, đó là con trai chi thứ hai Tử Võ, tên cũng như người, nhưng là một hài tử có đầu óc thông minh, bình thường không ở trong nhà thì cũng ở trong nhà mẹ đẻ của Tử thị, bởi vì cha của Tử thị biết chữ, có thể dạy hài tử.
Tử Võ thấy Tiêu Lê Hoa đi vào liền kêu một tiếng tứ thẩm, rất lễ phép, Tiêu Lê Hoa rất thích cháu trai nhỏ này, nghĩ đến cha mẹ như thế nào thì sẽ dạy dỗ trẻ con giống như thế đấy. Phòng lớn Tử Văn còn nhỏ tuổi mà đã có một bụng chủ kiến, không nói lời nào cũng lộ vẻ khôn khéo, rất giống cha mẹ hắn, mà Xuyên Tử và Tỏa Tử đều vô cùng giống cha mẹ của bọn nó, tất cả đều vừa tham vừa lười.
“Tứ đệ muội, muội đã đến rồi à, muội nói một chút, có phải muội xúi giục nhị ca nhị tẩu chuyển ra ngoài hay không? Bọn họ quyết tâm muốn chuyển ra ngoài, lúc trước không phải rất tốt sao.”
Lý thị nói với Tiêu Lê Hoa, nàng ta ghen tị với cuộc sống của Tiêu Lê Hoa bọn họ trôi qua tốt, muốn chiếm lợi nhưng lại chiếm không tới, Tiêu Lê Hoa bọn họ đã đoạn tuyệt lui tới với nàng ta, nàng ta không chiếm được chỗ tốt, vừa nhìn thấy Tiêu Lê Hoa đã muốn đâm thọc hai câu.
Tiêu Lê Hoa còn chưa nói gì, Tử thị đã mở miệng nói: “Chuyện này không liên quan đến Tứ đệ muội, là tự chúng ta muốn chuyển, cái nhà này không dung được chúng ta, chúng ta đi còn không được sao?”
Tiêu Lê Hoa hỏi Tử thị đây là tại sao, nghĩ đến Tử thị là một người có khả năng nhẫn nhịn, bây giờ nàng ấy không muốn nhịn, nhất định là đã phát sinh chuyện gì khiến nàng ấy vô cùng tức giận hoặc là chuyện thương tâm.
Tử Võ ở một bên nói: “Tứ thẩm, bà nội muốn để cho Tử Văn ca cùng đi học với cháu ở chỗ ông ngoại cháu. Ông ngoại cháu không muốn, bà nội nói sẽ bắt cháutrở về, nói là Tử Văn ca học không được thì cháu cũng đừng mong học được.”
Tiêu Lê Hoa hết chỗ nói rồi, đây là chuyện gì a, Tử Võ đi qua chỗ Tử lão gia học, đó là vì hắn là cháu ngoại của ông ấy, còn Tử Văn là gì chứ? Lão gia tử đáp ứng đó là nhân tình, không đáp ứng cũng không có gì sai, tại sao nhất định phải là Tử Văn không thể đi thì Tử Võ cũng không thể đi? Đây không phải là muốn làm chậm trễ Tử Võ sao? Nàng nghĩ khó trách Tạ Hữu Thái và Tử Thị đều tức giận, đầu óc Tử Võ thông minh, Tử thị nói Tử Võ lại tiếp tục học cùng cha nàng một năm là có thể đi học đường trong huyện thành học, tương lai nói không chừng có thể thi khoa cử làm quan. Đó là niềm kiêu ngạo của Tử thị.
Hiện tại Uông thị vì Đại Tôn Tử lại không để ý đến việc học của Nhị Tôn Tử, khó trách chi thứ hai ồn ào muốn phân ra.
“Đại ca, đại tẩu, các ngươi nghĩ như thế nào? Tử Văn, cháu muốn để cho Tử Võ vì cháu mà không được sách sao?” Tiêu Lê Hoa hỏi đại ca đại tẩu.
Tạ Hữu Khang nói: “Đây là chủ ý của mẹ, nói đầu óc Tử Văn thông minh, nhất định có thể học thật tốt, Tử lão gia tử chỉ cần dạy một lần thì nó biết.”
Phương thị cũng nói: “Một cũng là dạy, hai cũng là dạy, bọn họ cũng là huynh đệ, cùng nhau học tập còn có thể giúp nhau học tốt hơn.”
Tử Văn đứng ở phía sau cha mẹ nói: “Con nghe ông nội bà nội.”
Tiêu Lê Hoa nghĩ thầm này cả nhà cũng thật đồng tâm.
Uông thị nói: “Chuyện này cũng đáng lo đây, một hài tử tốt như Tử Văn lại không nhận, chính là đánh vào mặt ta…! Nếu đã như vậy thì đều không học.”
Tạ Sinh Tài ở một bên nói: “Con dâu Hữu Thái à, chúng ta sẽ cho hài tử mang theo lương thực, cũng sẽ cho đưa lễ ngày tết, con hãy khuyên cha con.”
Tử thị lắc đầu, nàng sống chết gì cũng sẽ không đem phiền phức đến cho cha nàng, tính tình Tử Văn như thế nào nàng rõ ràng nhất, nàng không muốn hắn và con trai mình học cùng nhau.
“Cha, chúng ta nhất định phải chuyển ra.”
Tử thị nói như đinh chém sắt, thật ra nàng đã sớm nghĩ đến rồi, có điều lão nhị nói chờ Như Ý gả đi thì chuyển, kết quả Như Ý lại làm thiếp cho người ta, bên trên còn gấp gáp chuẩn bị chuyện này, khiến bọn họ cảm thấy mất mặt. Hiện tại lại phát sinh chuyện như vậy, muốn đem bọn họ chọc giận chết.
Tạ Hữu Thái cũng ủng hộ chuyển nhà.
Tạ Sinh Tài bất đắc dĩ khuyên, Uông thị cũng tức mắng thẳng bọn hắn là đám vô ơn, người phòng lớn bởi vì tức giận nên không nói lời nào, Tạ Hữu Hòa cũng khuyên bọn họ hai câu, nói cho cùng bọn họ cảm thấy nếu cả nhà Tạ Hữu Thái chuyển ra thì chỉ còn lại nhà bọn họ, đến lúc đó nấu cơm quá mệt mỏi rồi.
Đang ầm ĩ, Như Ý đi ra, nói một câu, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...