Edit: Trang Nguyễn
Beta: Tiểu Tuyền
Đến tiết sương hàng (vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10), cũng chính là lúc thưởng cúc tốt nhất, những hoa khác tàn úa, chỉ có hoa cúc đang nở rực rở nhất.
Bên cạnh trấn Phú Quý, cách hơn năm dặm có ngôi chùa Đại Bi, mặc dù chỉ là ngôi chùa không lớn lắm, nhưng lại là ngôi chùa có hương khói thịnh vượng nhất chung quanh đây, ngôi chùa này trừ Bồ Tát linh nghiệm, còn có một chỗ hấp dẫn người ta nhất: chính là trồng rất nhiều hoa cỏ, mùa Xuân Hạ thì không cần phải nói, mùa thu có cúc, mùa đông có mai, không chỉ những văn nhân nhã sĩ thích đến nơi này ngắm hoa làm thơ, ngay cả dân chúng bình thường cũng thích đến nơi này tham quan.
Kể từ khi Tiêu Lê Hoa đi đến thế giới này vẫn luôn bận rộn kiếm tiền, cơ bản là không còn tâm trí đi bái Phật, khi nàng nghe Trương Liên Hương, Ngọc Nương các nàng rủ nàng cùng đi dâng hương, lúc đó nàng còn sửng sốt đấy.
Thật ra Tiêu Lê Hoa cũng không phải là người tin quỷ thần, chỉ sợ những người sinh trưởng ở nông thôn cũng không quá tin tưởng, chứ đừng nói chi là người sau khi lên đại học đã tin chắc thế giới này không có quỷ thần. Nhưng hiện tại nàng không thể không tin, nàng xuyên đến trên người của một người khác, trong chuyện này nói không chừng chính là công lao của quỷ thần.
“Được a, chúng ta cùng đi.”
Tiêu Lê Hoa phục hồi tinh thần lại cười nói, nghĩ đến đi bái lạy cũng tốt, còn có thể thuận tiện thưởng thức Thu Cúc.
Mấy người Trương Liên Hương vừa nghe rất cao hứng, dâng hương đối với các nàng mà nói cũng là một chuyện không nhỏ, người nhà nông dân thu vào vốn là ít, dâng hương đó là dâng lên tiền, đối với người rất coi trọng giá trị một đồng tiền mà nói, đi chùa miếu tiền thắp hương quyên dầu vừng chính là đại sự, muốn đem tất cả những nguyện vọng trong lòng đều suy nghĩ thật kỹ lưỡng, đến lúc đó nói ra hết một lần, cầu xin Phật tổ phù hộ.
Tạ Hữu Thuận cười với Tiêu Lê Hoa nói: “Vợ, nàng đi dâng hương cầu xin điều gì?”
“Cầu xin người một nhà chúng ta trôi qua càng ngày càng tốt, không có bệnh cũng không có tai họa gì. Chàng cầu xin điều gì?”
Tiêu Lê Hoa hỏi, nàng muốn biết Tạ Hữu Thuận có nguyện vọng gì, nếu như nàng có thể giúp được thì cũng không cần nhọc lòng đến Bồ Tát.
“Ta cầu xin Bồ Tát có thể làm cho nàng vẫn luôn tốt như vậy.”
Ánh mắt Tạ Hữu Thuận ôn nhu nhìn Tiêu Lê Hoa, hắn rất ưa thích vợ hiện tại, thật sự sợ nàng sẽ trở lại bộ dáng lúc trước. Thật ra hắn cũng không phải là kẻ ngu, hắn có thể tin tưởng trên đời này từng xuất hiện qua một người bà dạy cho vợ nhiều thứ tốt như thế, cũng tin tưởng một người suýt chết sau khi sống lại tính tình sẽ biến đổi, nhưng lại không tin có thể biến đổi hoàn toàn như thế này. Vợ còn nhớ rõ mọi chuyện, mới bắt đầu hắn cũng không cảm thấy nàng bị quỷ nhập vào người, cảm thấy nàng chính là vợ, chẳng qua nàng đang cố gắng thay đổi trở nên tốt hơn, hắn cũng rất cao hứng. Nhưng trải qua thời gian dài như vậy, hắn vẫn cảm thấy không được bình thường.
Tạ Hữu Thuận không rõ chuyện gì xảy ra, hắn cũng không muốn hiểu rõ, chỉ biết vợ vẫn như vậy là tốt rồi, hắn thật thích vợ như bây giờ.
Tiêu Lê Hoa bị ánh mắt Tạ Hữu Thuận nhìn như vậy, trái tim nhảy lên nhảy xuống, vội vàng xoay người hỏi Thạch Đầu cùng Mộc Đầu muốn cầu xin điều gì, trong lòng của nàng cũng có chút cao hứng, biết Tạ Hữu Thuận thích là mình bây giờ, vốn tốt hơn nhiều so với làm thế thân của người khác.
Thạch Đầu chớp mắt mấy cái nói: “Con muốn muội muội, Mộc Đầu, đệ cũng muốn muội muội, có đúng hay không?”
Mộc Đầu gật đầu, nói: “Con muốn muội muội, muội muội thơm thơm.”
Tạ Hữu Thuận gật đầu nói: “Muốn muội muội tốt, đến lúc đó Nương các con sinh muội muội cho các con, các con phải bảo vệ muội muội thật tốt, biết không?”
“Dạ biết, con sẽ đem kẹo đường cho muội muội.” Mộc Đầu vội vàng nói, bé vô cùng hy vọng có một người muội muội.
Thạch Đầu nói: “Ngày ngày con sẽ ôm muội muội đi chơi. Nương, chừng nào nương sinh muội muội cho chúng con?”
Tiêu Lê Hoa quẫn bách, nói: “Hỏi cha các con đi!” Nói xong trừng mắt nhìn Tạ Hữu Thuận.
Tạ Hữu Thuận cười ha ha nói: “Rất nhanh, nói không chừng sang năm là có thể ôm được rồi.”
“Trước mặt hài tử mà nói những chuyện này chàng cũng không đỏ mặt.” Tiêu Lê Hoa cảm thấy mặt có chút nóng lên, đối với Tạ Hữu Thuận trợn mắt xem thường, nói: “Nếu sang năm không ôm được, hoặc sinh đệ đệ cho tụi nó, xem chàng trả lời với tụi nó thế nào.”
Không thể phủ nhận Tiêu Lê Hoa cũng muốn sinh thêm một đứa bé, con trai hay con gái đều được, dĩ nhiên nàng cũng muốn sinh con gái, đến lúc đó có thể cho con ăn mặc thành búp bê rồi.
Tạ Hữu Thuận nhìn hai đứa con trai đang mở to mắt nhìn, đưa tay kéo tay Tiêu Lê Hoa nói: “Nhất định là có, nếu là con trai, chúng ta lại sinh tiếp.”
Tiêu Lê Hoa hất tay hắn ra, xoay người trở về phòng, hiện tại nam nhân này hình như da mặt dày thêm một chút rồi a.
Ở phía sau Tạ Hữu Thuận cười, một phen nhấc bổng Mộc Đầu lên vai đi ra dọn phân chuồng, Mộc Đầu bị hù lớn tiếng kêu to, sau đó bật cười khanh khách. Thạch Đầu ở dưới vỗ tay cười. Tiêu Lê Hoa ở trong phòng nghe, khóe miệng tràn đầy tươi cười, xem ra nàng nên cầu xin một tiểu nữ oa rồi.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, người một nhà Tạ Hữu Thuận vội vàng lên xe trâu cùng Vương Đại Sơn bọn họ lên đường.
Bọn người Tiêu Lê Hoa đi trước lên trên trấn mua những đồ cần thiết, sau đó mới đi đến chùa Đại Bi, cùng bọn họ ngồi chung xe trâu còn có hai nhà Trương Khánh Phong cùng Vương Đại Sơn, mặt khác còn có Dương Thảo cùng Tiểu Nguyệt. Cứ như vậy một chiếc xe trâu cũng gần đầy người. Mấy người bình thường quan hệ cũng rất tốt, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt.
Ngồi xe trâu rất nhanh đã đến chùa Đại Bi, dọc theo con đường này người cùng với xe cũng rất nhiều, vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Lê Hoa đối với việc dâng hương càng ngày càng có hứng thú, tâm tình có chút kích động, khi nàng thấy bên ngoài chùa Đại Bi có rất nhiều người, trong lòng nghĩ nơi này hương khói thật thịnh vượng a, nếu như Bồ Tát thật sự linh nghiệm thì tốt, nàng cầu xin Bồ Tát để cho nàng mãi mãi ở lại nơi này.
Vào chùa Đại Bi, cúng dầu vừng dâng tiền nhang đèn, mấy người còn cầu xăm, vận may đều rất tốt, ai cũng đều rút trúng xăm tốt nhất.
Trương Liên Hương cười nói: “Ta biết đi cùng Lê Hoa nhất định sẽ có may mắn mà!! Nhìn xem, tất cả chúng ta đều là xăm tốt. Ngọc Nương, chị dâu, lúc này các người yên tâm rồi chưa!”
Ngọc Nương cùng Dương Thảo tất cả đều cười gật đầu. Lần này các này đến là cầu xin sinh được con trai.
Ngọc Nương nhiều năm không có con, hiện tại thân thể cũng xem qua rồi, không thành vấn đề, chính là nhìn xem ý trời có cho hài tử hay không, cho nên nàng chỉ cầu xin một điều mà thôi. Mà Dương Thảo những năm này chỉ sinh một nữ nhi Tiểu Nguyệt, nàng muốn cầu nhi tử, nghĩ đến Trương Thủy Đào có đứa con trai Cẩu Đản kia là đã có thể ở nhà lớn lối, nàng càng mong đợi sinh được con trai, cũng không phải nàng không thương yêu nữ nhi, chỉ có điều có con trai thì lưng mới cứng hơn được.
Ngay cả Trương Liên Hương cũng cầu xin có con trai, nàng có con trai, nhưng chỉ có một, đối với nông thôn mà nói thì thật là quá ít, đương nhiên hài tử nhiều mới tốt hơn.
Bốn nữ nhân đều xin có con trai, xin được xăm tốt nên tất cả đều vui mừng mặt mày hớn hở, nhất là Ngọc Nương, khóe mắt đều ướt, tinh thần của Dương Thảo cũng phấn khởi.
Tiêu Lê Hoa nghĩ này cổ đại sanh con đối với nữ nhân mà nói là chuyện vô cùng quan trọng a.
Từ trong đại điện đi ra ngoài, Tiêu Lê Hoa thở phào nhẹ nhỏm, nghĩ cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra, nàng thật đúng là lo lắng giống như trong tiểu thuyết viết đột nhiên xuất hiện một lão hòa thượng hoặc coi bói nói mệnh cách nàng không tầm thường. Đời này nàng tất nhiên muốn cầu đại phú đại quý, nhưng cũng không muốn bị nhìn thấu, nàng chỉ muốn sống bình an qua ngày.
Mấy hài tử náo muốn đi ngắm hoa, những người lớn tất nhiên mang theo bọn chúng đi, chùa này rất nổi danh về hoa cỏ, không chỉ những văn nhân nhã sĩ kia thích xem hoa, bọn họ những nông dân làm ruộng cũng thích xem.
Tiêu Lê Hoa vừa nhìn thấy những đóa hoa cúc kia đã thấy thích, vừa nhìn mấy tiểu oa nhi vừa thưởng thức màu hoa cúc, nghĩ thầm trong nhà trồng một ít hoa cúc cũng không đẹp mắt bằng nơi này, nếu có thể từ nơi này đem về trồng một ít thì thật tốt quá.
“Tứ đệ, Tứ đệ muội! Các người ở chỗ này a! Thật đúng là tốt quá! Các người mau giúp ta tìm Như Ý, chỉ chớp mắt mà đã không thấy tăm hơi của Như Ý đâu rồi!”
Lúc này Phương thị đột nhiên chạy đến, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tiêu Lê Hoa nghĩ tại sao ở chỗ này còn gặp phải bọn họ, thật là phiền phức, có điều nghe không thấy Như Ý, nàng liền vội hỏi là thế nào không thấy, hiện tại ở đây nhiều người như vậy cũng không sợ gặp chuyện không may, có điều Tiêu Lê Hoa lo lắng Như Ý sẽ đi gây chuyện, cho dù là trong tiểu thuyết cổ đại thường nói trong chùa miếu dễ dàng định ra nhân duyên. Hôm nay bên trong chùa có không ít nam nam nữ nữ, những nam nhân kia có thể có không ít người là người làm ăn người đọc sách.
Tiêu Lê Hoa nghĩ đến hiện tại Như Ý muốn gả cho người có gia cảnh tốt thì da mặt phải trở nên dày thêm, thật lo lắng nàng ta ở chỗ này chế tạo cơ hội “vô tình gặp gỡ” gì đó, vậy thì quá mất mặt.
Tiêu Lê Hoa không phải cố ý bôi đen Như Ý, thật sự Như Ý làm cho nàng suy nghĩ như vậy, lần đó Triệu Lâm Đình tới nhà bọn họ vừa bị Như Ý nhìn thấy, cho dù nàng đem Như Ý đuổi đi, sau lại Tạ Hữu Hòa và Tạ Hữu Khang vẫn phải đến, không thấy được Triệu Lâm Đình rất thất vọng. Sau đó Uông thị còn gọi bọn họ đến, hỏi thăm bọn họ Triệu Lâm Đình đã đón dâu hay chưa, bảo bọn họ hỏi thăm, nói có người trong sạch thì lưu ý cho Như Ý, còn kém buộc bọn họ làm mai cho Như Ý. Gần đây Tạ Hữu Thuận hay nói nhà bọn họ như vậy không xứng với Triệu Lâm Đình, Triệu Lâm Đình muốn tìm cũng tìm tiểu thư khuê cát, chuyện này mới xem như xong.
Có điều lần đó Như Ý vừa khóc vừa náo loạn một trận, đem toàn bộ oán trách lên người hai vợ chồng bọn họ.
Tiêu Lê Hoa từ ánh mắt Như Ý thì có thể nhìn ra Như Ý sẽ không dễ dàng từ bỏ, khẳng định trên con đường tìm người trong sạch nàng ta sẽ càng cố gắng chạy như điên. Vốn dĩ với bộ dạng của Như Ý ở nông thôn muốn tìm một nhà khá giả không khó, nhưng từ lúc bị từ hôn, người tốt ở nông thôn cũng không muốn nàng ta, huống chi người ở trong huyện trên trấn, khó khăn a.
Tiêu Lê Hoa nghĩ nói không chừng hôn sự của Như Ý sẽ trở thành đại sự của Tạ gia, không để ý sẽ trở thành một trò cười, nàng đã làm tốt chuẩn bị, hiện tại vừa gặp phải chuyện này trong lòng nàng có một loại dự cảm xấu. Chỉ mong đợi thật không xảy ra chuyện gì, tốt nhất tìm được Như Ý trước lúc nàng ta làm chuyện gì.
Lúc này Lý thị cũng đã chạy đến, thấy Tiêu Lê Hoa oán giận nói: “Đều do Tứ đệ cùng Tứ đệ muội, nếu không phải các người khiến Như Ý tức giận, muội ấy có chạy đi mất như thế không? Sau khi tìm được muội ấy, các người nên dỗ dành muội ấy cho tốt.”
Trương Liên Hương nói: “Lớn như vậy một mình chạy mất còn oán người khác, dụ dỗ cái gì mà dụ dỗ, cho là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Dương Thảo cũng nói: “Các người không nhìn người, còn oán trách lên đầu người khác?”
“Các người biết cái gì, chuyện nhà Tạ gia chúng ta không cần các người xen mồm!” Lý thị bĩu môi.
“Được rồi, các người đừng ầm ĩ nữa, trước tìm người xem sao.”
Tiêu Lê Hoa lười cùng các nàng ầm ĩ, xin bọn người Trương Liên Hương giúp đỡ tìm người, trừ Ngọc Nương giúp trông đám hài tử, toàn bộ những người khác đều tản ra giúp đỡ đi tìm người
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...