Tiêu Lê Hoa nghĩ Như Ý cố ý đấy, biết rõ trong nhà có khách còn xông tới như vậy.Kỳ thật nàng ta đi vào cũng không sao nhưng lại giả vờ giống như thật sự không biết trong nhà có khách có vẻ quá giả dối rồi. Xe ngựa dừng ở ngoài, nàng đây là đang diễn cho ai xem?
Không chỉ có Tiêu Lê Hoa và Tạ Hữu Thuận không biết nói gì với Như Ý, mà ngay cả Triệu Lâm Đình ngồi trong nhà cũng không biết nói gì.Trong lòng nghĩ đây là muội muội Tạ Hữu Thuận nha, thật giống như quá không được mọi người thích. Hắn có thể thấy ánh mắt Như Ý lặng lẽ nhìn hắn nên lập tức hiểu trong lòng nàng có tâm tư gì.
Triệu Lâm Đình luôn luôn không có cảm tình đối với loại cô nương này. Đừng xem hắn luôn cười, một đôi mắt hoa đào dài nhỏ giống như rất phong lưu, thật ra trong lòng hắn lại thích cô gái rụt rè thận trọng.
Tiêu Lê Hoa đứng lên, ba bước làm hai bước đi tới cửa bên, tay vừa đỡ khung cửa ngăn tầm mắt và khả năng có thể tiến vào của Như Ý. Nàng cũng không muốn Như Ý ở trong nhà của nàng trình diễn tiết mục ‘vừa thấy đã yêu’, nàng không muốn gánh trách nhiệm kia.
“Như Ý, có chuyện gì, muội cứ nói đi, đi, chúng ta đi trong sân ngồi nói chuyện.” Tiêu Lê Hoa vừa nói đã bước qua cánh cửa, tay nắm cánh tay Như Ý lôi nàng đi.
Như Ý không có sức lớn như Tiêu Lê Hoa, bị kéo một cái đã bị lôi đi, lại có chút không cam lòng. Mới vừa rồi nàng nhìn thấy khách trong nhà là một công tử tướng mạo anh tuấn mặc trường bào bằng lụa, còn nhớ tới xe ngựa và phu xe bên ngoài, Như Ý nghĩ công tử này nhất định rất có tiền, chính là người nam nhân nàng rất muốn gả nhất trong lòng.
Thực ra trước khi đính hôn cùng Cao gia, Như Ý cũng từng muốn gả cho một công tử văn nhã giống như kịch nam đã nói. Nhưng nhà nàng quá nghèo, loại nam nhân đó sao có thể cưới nàng, trừ phi nàng đi làm thiếp cho người ta. Đừng nói nàng không muốn, người nhà cũng sẽ không đồng ý. Cuối cùng nàng chọn lựa con trai thôn trưởng thôn Thượng Cầu, cái này ở nông thôn cũng là một mối hôn sự đứng đầu, kết quả Cao gia từ hôn.
Về sau Như Ý đã nghĩ nhất định phải gả cho người nhà tốt hơn, mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần so với Cao gia. Cho dù làm tiểu thiếp cho người ta đều được, chỉ cần có thể vinh quanh trở về nhà mẹ đẻ, làm cho người ta nhìn nàng dù bị từ hôn cũng có thể trôi qua rất tốt.
Hiện tại trong nhà Tứ Ca tới một người nam nhân phù hợp với suy nghĩ trong lòng nàng, Như Ý đã có tâm tư rồi.
Tiêu Lê Hoa buông Như Ý ra hỏi: “Ngươi có chuyện gì, nói đi, nếu có thể giúp ta đây nhất định giúp.”
Như Ý mất hứng Tiêu Lê Hoa kéo nàng ra nhưng trên mặt cũng không lộ ra vẻ mất hứng, thuận miệng nói ra lý do vừa nghĩ ra. Nói muốn học làm đồ ăn cùng Tiêu Lê Hoa, nàng nghĩ nửa ngày thứ Tiêu Lê Hoa biết cũng chỉ nghĩ ra cái này.
Tiêu Lê Hoa nói: “Được ah, chờ ta đi tìm ngươi. Hôm nay trong nhà có khách, còn là khách nam, không tiện.”
“Tứ Tẩu, khách trong nhà tẩu là ai vậy? Ta xem phía ngoài có xe ngựa, không phải các ngươi bán bí phương kia sao? Là bán cho người này sao? Lần này hắn tới có chuyện gì vậy? Là muốn mua bí phương của các ngươi nữa à? Tứ tẩu, trong tay ngươi còn có bí phương?” Như Ý thoáng cái hỏi liên tiếp mấy vấn đề, nàng mới không muốn bị đuổi đi như thế.
Nụ cười trên mặt Tiêu Lê Hoa hơi thu hồi, nghĩ thầm Như Ý vốn là cô nương luôn thích bưng cái giá kiêu ngạo, hiện tại làm sao lại nhiều lời như thế rồi. Xem ra lần này từ hôn có đả kích rất lớn với nàng, nàng ta định làm cái gì? Gả cho người có tiền để xoay người đảo ngược tình thế sao? Rất có chí khí, nếu không liên lụy đến nhà mình thì càng tốt.
“Như Ý, hóa ra ngươi thấy được xe ngựa phía ngoài à. Ta nghĩ ngươi không thấy được, mới vừa rồi lúc ngươi đi vào giống như không biết có khách.”
“Ta cho rằng đó là từ trong thôn đi lên núi, không nghĩ tới là khách tới nhà Tứ Tẩu. Tứ Tẩu, người cũng đừng suy nghĩ nhiều!”
Như Ý đỏ mặt, cảm thấy Tiêu Lê Hoa đang chê cười nàng, trong lòng nghĩ Tiêu Lê Hoa không trả lời nàng nhưng lấy lời này tới ngăn cản nàng, còn kéo nàng đến trong viện, không để cho nàng gặp mặt nói chuyện cùng công tử kia, vậy chính là không muốn để nàng có cơ hội được nhà người có tiền coi trọng, lòng dạ thật xấu xa. Như Ý nghĩ đến ban đầu Tứ tẩu bởi vì có hành động không biết liêm sỉ bị chủ nhà đánh đuổi ra ngoài, mình không thành nên không muốn người khác thành, hóa ra vẫn như vậy. Vốn tưởng rằng hiện tại thay đổi tốt lắm, chẳng qua chỉ sửa mặt ngoài, thật ghê tởm!
Tiêu Lê Hoa nói: “Ta không nghĩ nhiều. Như Ý, ngươi về nhà đi, muốn học làm đồ ănđể ngày mai đi. Ta đi tìm ngươi, ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt đồ là được rồi.”
“Tới nơi này không được sao? Trong nhà Tứ Tẩu yên tĩnh hơn. Hay Tứ Tẩu ngươi sợ ta dùng đồ nhà ngươi. Ta lại không phải người ngoài, dùng chút rau và thịt, Tứ Tẩu không nỡ sao?”
“Làm sao chứ, chỉ có điều vừa lúc Nhị Tẩu cũng muốn học nấu ăn với ta, đến lúc đó các ngươi cùng nhau học là được. Lúc làm xong các ngươi trực tiếp bưng lên bàn cơm ăn, rất tiện. Nếu làm ở nhà ta, rồi lại bưng về rất phiền toái. Như Ý, ngươi thật sự suy nghĩ nhiều quá vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi, ta tiễn ngươi.”
Tiêu Lê Hoa nói xong đã nắm cánh tay Như Ý đi ra phía ngoài, trực tiếp kéo nàng ra khỏi cửa lớn. Dưới cái nhìn soi mói của phu xe, Như Ý cũng không tốt nói cái gì nữa, vừa xoay người đi khuôn mặt lập tức xụ xuống, đi thật nhanh.
Tiêu Lê Hoa trở về phòng, nói gần nói xa ám chỉ Triệu Lâm Đình nên cáo từ.
Triệu Lâm Đình cũng không phải một người không có ánh mắt, lại nói mấy câu nói liền rời đi.Triệu Lâm Đình lần này tới chủ yếu tới nói cho bọn hắn biết một chuyện, hắn chính là người xây thôn trang bên cạnh thôn Thượng Cầu. Hơn nữa hắn còn nói cho họ biết, hắn vốn đang có một chỗ tốt hơn nhưng bởi vì nghe nói chuyện thôn Thượng Cầu làm, cảm thấy muốn trút giận cho bọn họ nên lúc này mới chọn chỗ kia.
Trong lòng Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa nghĩ Triệu Lâm Đình cũng là người có cá tính. Hai người tỏ vẻ biết ơn đối với hắn.
Triệu Lâm Đình cười nói sau này bọn họ có biện pháp kiếm tiền có thể suy xét tới hắn, đến lúc đó hắn cũng có thể làm núi dựa cho bọn họ. Tiêu Lê Hoa cười gật đầu, nói có biện pháp kiếm tiền nữa nhất định cũng sẽ cân nhắc tới hắn, sau đó cùng Tạ Hữu Thuận tiễn hắn ra cửa.
“Nương tử, mới vừa rồi Như Ý tìm nàng có chuyện gì?” Đưa Triệu Lâm Đình đi, Tạ Hữu Thuận hỏi Tiêu Lê Hoa.
Tiêu Lê Hoa nói lại việc vừa rồi, sau đó cũng không dối gạt nói suy đoán của nàng: “Ta cảm thấy một lát trong nhà còn có người tới, không phải là Như Ý cũng sẽ là người nhà cũ.”
Tạ Hữu Thuận nghĩ thực sự như vậy sao? Chỉ có điều hắn cũng biết muội muội lòng dạ cao.Lần này sau khi bị từ hôn có chút ít ý nghĩ cũng rất có thể có, chẳng qua người trong nhà cũng sẽ giúp nàng sao? Khi hắn đang nghĩ như vậy, quả nhiên có người đến, là Tạ Hữu Khang và Tạ Hữu Hòa. Hai người vừa vào cửa ánh mắt đã nhìn chung quanh. Tạ Hữu Thuận biết bọn họ đang tìm Triệu Lâm Đình, trong lòng nghĩ nương tử đoán thật đúng. Đây là sợ phụ nữ tới không tiện, còn đặc biệt cho nam nhân tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...