Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Thôn trưởng thôn Thượng Cầu định cho con trai một mối hôn sự, đối phương là con gái của thôn trưởng thôn Ngũ Cốc, thôn Thượng Cầu định đi cái cầubên cạnh thôn Ngũ Cốc. Nhưng bây giờ con đường từ thôn Thượng Cầu đến cái cầu kia không đi được nữa!
Có người muốn vây mảnh đất kia lại sửa thành một thôn trang. Nếu như thôn trang kia bắt đầu sửa, một mặt ven sông, một mặt núi dựa và cả tòa núi hoang kia đều thuộc về chủ nhân thôn trang, thôn Thượng Cầu muốn đi qua trừ phi mọc cánh bay qua!
Người thôn Thượng Cầu vừa nghe được tin tức kia đều cảm thấy trời muốn sập xuống rồi. Thôn trưởng đi thương lượng vài lần đều không được. Đối phương sẽ không bởi vì thôn Thượng Cầu muốn đi con đường này mà không sửa thôn trang nữa. Con đường kia vốn chỉ do dân chúng đi ra, căn bản không phải quan đạo, hiện tại mảnh đất kia bị bán, tất nhiên sẽ không còn đường.
Người có thể mua một miếng đất lớn như vậy tất nhiên không phải người dễ trêu chọc, bị người thôn Thường Cầu làm cho nóng nảy trực tiếp nói nếu lại quấy rầy sẽ báo quan phủ.
“Cho nên người thôn Thượng Cầu lại nghĩ đi cầu thôn Hạ Cầu chúng ta rồi? Bọn họ cũng thật mặt dày.” Tiêu Lê Hoa cười nói khi nghe Dương Thảo nói xong mục đích người thôn Thượng Cầu đến. Nàng nghĩ người thôn Thượng Cầu gặp báo ứng rồi, ban đầu muốn chèn ép thôn Hạ Cầu, kết quả bây giờ đến phiên họ, thật là đáng đời.
Dương Thảo cười nói: “Cũng không phải vậy sao, da mặt kia thật là dày đấy. Đây là ông trời đều không nhìn được lòng dạ xấu xa của thôn bọn họ tới phạt họ, làm cho bọn họ cũng chịu đựng cảm giác của người trong thôn chúng ta trước đó vài ngày đã trải qua. Người thôn chúng ta giờ vui mừng rồi, đợi xem chuyện cười của bọn hắn. Bọn họ còn thảm hơn chúng ta, nếu không đi cầu của hôn chúng ta, bọn họ phải vòng qua thôn chúng ta, đường núi còn đi nhiều hơn so với thôn chúng ta đi lúc trước một đoạn, đoạn kia lại càng nguy hiểm, bọn họ có gan đi sao.”
Trương Liên Hương và Ngọc Nương ngồi ở một bên nghe cũng cười, không phải các nàng không có lòng đồng tình, thật sự người thôn Thượng Cầu không đáng giá để đồng tình.
Trương Liên Hương hỏi: “Đệ muội của nhà ngươi không có làm ầm ĩ sao? Ta cũng không tin nàng không nói tốt cho thôn Thượng Cầu.”
“Ầm ĩ, ban đầu khi thôn chúng ta không thể qua sông cũng không thấy nàng tới thôn Thượng Cầu làm ồn ào. Chỉ có điều nàng náo cũng phí công, để cha chồng nhà ta vừa trừng mắt đã sợ.”Dương Thảo nhắc tới việc này lại cau mày.
Ngọc Nương nói: “Ta cảm thấy thôn trưởng nhất định sẽ cho người thôn Thượng Cầu đi cầu kia. Thôn chúng ta có không ít cô nương đến thôn Thượng Cầu, chiếm nhiều hơn so với cô nương thôn Thượng Cầuđến trong thôn chúng ta.”
“Có nhiều hơn thì làm được cái gì, ban đầu thôn nhà mẹ đẻ gặp chuyện cũng không thấy một người náo loạn giống như Trương Thủy Đào, không phải sợ bị hưu về sao? Ngược lại cả đám chạy về nhà mẹ đẻ buộc nhà mẹ đẻ sửa cầu cho thôn bọn hắn đi, một đám vô ơn. Hiện tại nếu các nàng còn muốn mặt mũi thì đừng trở lại.”
Trương Liên Hương hừ một tiếng nói. Sau đó nói với Tiêu Lê Hoa: “Lê Hoa, cầu kia là hai người các ngươi xuất tiền ra, ngươi đi nói không cho người thôn Thượng Cầu đi, vậy người thôn Thượng Cầu khẳng định không đi được.”
Tiêu Lê Hoa cười cười, trong lòng nghĩ tới cái cầu này thôn Thượng Cầu nhất định sẽ được đi. Nếu không cho đi, người thôn Thượng Cầu bị ép nóng nảy không chừng lại gây sự gì với người thôn Hạ Cầu. Nàng không sợ nhưng cũng không biết người trong thôn thế nào nghĩ. Tựa như Ngọc Nương nói, cô nương trong thôn gả đến thôn Thượng Cầu rất nhiều. Nếu thật sự náo lên trong thôn cũng không thể an bình, náo một thời gian ngắn đoán chừng cũng phải đồng ý bọn họ đi cây cầu kia.
Tiêu Lê Hoa sẽ không vào lúc đại đa số mọi người đồng ý đi ngăn cản. Nàng sẽ không vì một cây cầu mà đi đối địch với mọi người. Thôn Thượng Cầu cũng chưa bao giờ là kẻ địch của nàng. Nhưng nàng cũng không muốn không công cho người thôn Thượng Cầu đi, muốn cho bọn họ ra bạc. Không phải ban đầu bọn họ định để cho thôn Hạ Cầu xuất tiền sửa cầu sao? Chung quy bọn họ cũng phải vì sự ích kỷ của mình mà nhận được giáo huấn. Tiêu Lê Hoa cảm thấy điểm này không cần nàng quan tâm, bị thôn Thượng Cầu chọc tức nhiều như vậy, thôn dân thôn Hạ Cầu cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Người thôn Thượng Cầu đến mấy lần, không chỉ có thôn trưởng, còn mang theo người trong thôn, một đám già trẻ phụ nữ và trẻ em khóc lóc nỉ non. Cuối cùng thôn trưởng của thôn Thượng Cầu lại còn mời tới trưởng trấn, để cho trưởng trấn giúp đỡ cầu tình.Trưởng trấn vừa đến, thôn trưởng Lý Cao không trụ được, người trong thôn cũng không trụ được rồi.
Cuối cùng giống như Tiêu Lê Hoa đoán, người thôn Hạ Cầu buông lỏng rồi. Chỉ có điều Lý Cao vẫn tìm đến Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa, nói bọn họ là người xuất tiền sửa cầu, hỏi họ có đồng ý hay không?
Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa đã sớm nói qua chuyện này nên cũng đã có quyết định từ trước.”Thôn trưởng, có thể để cho bọn họ đi đi. Chỉ có điều không thể uổng công vô ích, bảo thôn bọn họ lấy ra ba trăm lượng, bọn họ có thể đi.”
“Ta xem được.”
Thôn trưởng nghe Tạ Hữu Thuận vừa nói như thế gật đầu lia lịa. Ông ta cũng hận thôn Thượng Cầu. Nếu không phải trưởng trấn nói giúp, ông ta không dám đắc tội trưởng trấn, ông ta cũng không muốn cho người thôn Thượng Cầu đi cây cầu kia. Hiện tại Tạ Hữu Thuận nói muốn thôn bọn họ bỏ ba trăm lượng, cũng giống ý nghĩ trong lòng ông ta. Sửa cây cầu kia tiền công và vật liệu dùng bốn trăm hai mươi ba lượng, để thôn Thượng Cầu ra ba trăm lượng, khiến cho bọn họ tốn không ít bạc rồi.
Lý Cao nói điều kiện đó, người thôn Thượng Cầu vừa nghe toàn bộ đều ủ rũ rồi. Ba trăm lượng ah, nếu ban đầu hai thôn cùng nhau sửa cầu, căn bản không cần dùng nhiều tiền như vậy. Nhưng Lý Cao cắn chết muốn nhiều bạc như vậy, trưởng trấn cũng biết chuyện tốt thôn Thượng Cầu làm lúc trước nên không hề nói giúp nữa.
Kết quả cuối cùng chính là người thôn Thượng Cầu có thể ra ba trăm lượng bạc. Nhưng bỗng chốc không lấy ra được số tiền đó, trước đưa một trăm lượng, trước lễ mừng năm mới đưa thêm nốt hai trăm lượng còn dư lại kia.
Tạ Hữu Thuận giao ngân phiếu một trăm lượng cho Tiêu Lê Hoa, bạc sửa cầu là bọn hắn ra, hiện tại hoàn lại bạc tất nhiên thuộc về bọn họ, hắn yêu cầu thôn Thượng Cầu cho đổi thành ngân phiếu.
Tiêu Lê Hoa trong lòng nghĩ như vậy cũng tốt, vốn cho rằng tốn hơn bốn trăm lượng bạc mua một danh tiếng tốt, hiện tại mới tốn hơn một trăm lượng, thoáng cái lại có thể lấy về ba trăm lượng. Quả nhiên người phải làm chuyện tốt, làm chuyện tốt ông trời chắc chắn sẽ không để cho người tốt chịu thiệt quá nhiều, giống như thôn Thượng Cầu mới xui xẻo như vậy.
Bức tường thôn Hạ Cầu xây ở giữa đường được đẩy ngã, người thôn Thượng Cầu lại bắt đầu đi đường này, lại có thể qua cầu. Qua một thời gian ngắn sau đó, người thôn Thượng Cầu cảm thấy xấu hổ mới dám đi qua.
Trong nháy mắt đến thu hoạch vụ thu, vừa thu lúa lại thu bắp, người hai thôn mệt mỏi thắt lưng đều không đứng thẳng lên được, ai cũng không suy nghĩ thêm chuyện bực mình vì cây cầu nữa.
Bởi vì nhà Tạ Hữu Thuận vừa mới mua ruộng nước cho nên khá nhiều việc. Tiêu Đại Thụ cũng tới giúp đỡ làm việc, không chỉ có hắn tới mà Vương thị cũng tới. Hai người đều là người giỏi giang biết làm việc, cắt lúa cực kì nhanh. Bọn họ không gọi Tiêu Lê Hoa xuống ruộng làm việc, mà để nàng ở nhà nấu cơm. Chỉ có điều Tiêu Lê Hoa vẫn ra ruộng làm một chút việc trong khả năng như bó lúa.
Trong các ruộng đều là người gặt lúa, tất cả đám người lớn đều gấp rút bận việc, trẻ con vừa nhặt bông lúa vừa bắt châu chấu, cả cánh đồng đều là cảnh tượng mùa thu hoạch. Chờ bận rộn làm việc trong ruộng không sai biệt lắm, khí trời cũng bắt đầu mát dần.
Năm nay trong nhà Tạ Hữu Thuận là một năm mùa thu hoạch, lương thực nhiều phải lấy xe chở về, tiền kiếm được cũng nhiều là nhà mà người trong thôn hâm mộ, nụ cười trên mặt Tạ Hữu Thuận cũng nhiều hơn.
Nhà cũ Tạ gia lại không yên bình, vốn Như Ý tính mùa thu năm nay lập gia đình, sau đó trong nhà sẽ ở riêng nhưng giờ hôn sự Như Ý bị lui.
Ở riêng thật ra đã chia xong rồi, bởi vì chuyện Cát Tường, Uông thị cũng đã không thể thu tiền con trai con dâu kiếm tiền được, trừ còn đang ăn cùng nhau, ở cùng một cái sân, thật ra không có gì khác ở riêng cả. Cho dù Như Ý không gả cũng có người muốn chuyển ra ngoài ở nhưng còn chưa nói ra. Hai người già nói để cho bọn họ đợi thêm một năm nữa, nói đợi đến sang năm, bọn họ nói nhất định có thể nhanh chóng nói cho Như Ý hôn sự tốt, đến lúc đó bọn họ lại chuyển ra ở riêng.
Hai vợ chồng Tạ Hữu Khang rất không bằng lòng, nhà này là của bọn họ, các huynh đệ sớm chuyển đi bọn họ sớm yên tĩnh.Tạ Hữu Thái bọn họ cũng không muốn, bọn họ muốn phân ra sống cho tự tại. Những ngày an nhàn của Tạ Hữu Thuận khiến cho trong lòng bọn họ hâm mộ. Chỉ có hai người Tạ Hữu Hòa không có ý muốn chuyển, bọn họ nghĩ ở đây cũng rất tốt, có thể để dành nhiều tiền bạc hơn chút.
Như Ý nghe người trong nhà nói hôn sự của nàng, lại khóc một trận.
Lý thị ánh mắt chuyển chuyển nói: “Muốn ta nói đều do tứ đệ, Cao gia làm chuyện thật có lỗi với Tạ gia chúng ta như vậy, tại sao phải để cho thôn bọn họ qua cầu? Cũng phải nhân cơ hội đòi công đạo cho Như Ý chúng ta chứ. Bọn họ ngược lại, bản thân kiếm lại một khoản tiền bạc, một chút cũng không chịu cho Như Ý, thật sự hẹp hòi.Nếu Như Ý có hai ba trăm lượng đồ cưới, vậy khẳng định gả tốt nha, cho dù đến trong thành cũng không khó khăn.”
Tạ Phát Tài trừng nàng nói: “Ngươi câm miệng, đừng có ngấm nghía tiền của lão Tứ. Nếu ngươi thật sự có lòng như vậy, tại sao lúc ấy ngươi không đi nói với Cao gia những lời này?”
Lý thị cúi đầu nói: “Con cũng không phải là người ra tiền sửa cầu, con nào có bản lãnh nói điều kiện.”
“Ngươi cũng biết Lão Tứ là người sửa cầu. Nếu ngươi không sợ bị nước miếng người trong thôn dìm chết đuối, ngươi cứ đi tìm hắn. Chỉ sợ ngay cả cửa đều ngươi không vào được!” Tạ Phát Tài nói, kể từ khi thôn trưởng gõ ông một phen, hiện tại ông đã hiểu rõ không ít, cũng không muốn tìm phiền toái gì cho đứa con trai thứ tư.
Như Ý nghe phiền, một người đi ra ngoài. Như Ý nghĩ tới vừa rồi Tam Tẩu nói Tứ Ca không chịu ra mặt làm chủ cho nàng, không biết lúc nào đã đi đến trước cửa nhà Tứ Ca, thấy trước cửa ngừng lại một chiếc xe ngựa hết sức quý giá đẹp đẽ, con ngựa kéo xe vừa nhìn chính là ngựa tốt, bên cạnh xe ngựa ngồi một phu xe.
Như Ý nghĩ ai tới trong nhà Tứ Ca rồi, thoạt nhìn là kẻ có tiền nha, nàng muốn xem một chút là người nào tới nên đã tiến vào.
“Cô cô.”Thạch Đầu và Mộc Đầu đang chơi ở sân, thấy Như Ý đi vào chào một tiếng.
“Cô cô.” Mộc Đầu cũng gọi, trốn được phía sau Thạch Đầu, thằng bé hơi sợ Như Ý.
“Thạch Đầu, Mộc Đầu, cô cô tới thăm hai đứa. Nương các ngươi có ở nhà không? Ta tìm nàng có việc.”
Như Ý liếc nhìn hai đứa bé một cái, sau đó lập tức trực tiếp đi vào bên trong. Nàng nghe được bên trong có tiếng nam nhân nói, còn có tiếng cười, giọng rất êm tai, vừa nghe chính là giọng nam nhân trẻ tuổi. Trong lòng Như Ý nghĩ nam nhân có thể ngồi xe ngựa tốt như vậy nhất định là người có tiền, nghe nói Tứ Ca bọn họ bán bí phương cho người khác, có phải chính là người này hay không?
Kể từ khi Như Ý bị Cao gia từ hôn thì càng muốn gả cho người tốt để Cao gia sáng mắt, để cho người trong thôn xem một chút, nhìn nàng Tạ Như Ý không phải dễ dàng bị đánh ngã như vậy, cho nên hiện tại vừa mới nhìn thấy người có tiền đã muốn lại gần dính lên.
“Tứ Ca, Tứ Tẩu, ta tới rồi. Ta tới tìm Tứ Tẩu có việc muốn nhờ.Ah, trong nhà có khách nhân à!”
Như Ý trực tiếp vén rèm đi vào, nhìn thấy trong nhà chính có người ngồi, vội vàng buông rèm xuống có chút xấu hổ ngại ngùng nhưng lại không để xuống hết, còn để lộ một khe nhỏ vừa lúc có thể thấy nửa mặt nàng ta, đừng nói, thật đúng có cảm giác xinh đẹp như mỹ nữ ôm tỳ bà che nửa mặt.
Tiêu Lê Hoa im lặng, nghĩ thầm nếu như ánh mắt Như Ýcó thể không lặng lẽ nhìn lén vào bên trong vậy thì càng dễ nhìn hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...