Thực ra, Mạnh Thụy Sơn không phản đối chuyện tái hôn, điều anh lo lắng nhất là sợ Tráng Tráng bị thiệt thòi.
Anh và người vợ quá cố chỉ sống với nhau hơn một năm, nói về tình cảm, chắc chắn là có.
Anh rất biết ơn vì cô ấy đã để lại cho anh một đứa con; nhưng nếu hỏi tình cảm sâu đậm đến mức nào, thì chỉ có Mạnh Thụy Sơn mới biết rõ.
Khi Mạnh Thụy Sơn quay lại đón Tráng Tráng, anh đã chia sẻ suy nghĩ của mình với Lý đại nương.
“Đại nương, chuyện người nói con đồng ý rồi.
Con thấy người nói rất đúng.
Vậy chuyện này nhờ đại nương hỏi giúp con.
Nếu Lý Mai đồng ý, con có thể cưới cô ấy bất cứ lúc nào.
Cứ để chuyện này trong nhà mình, tránh cho người ngoài biết lại có lời ra tiếng vào.”
Lý đại nương thấy Mạnh Thụy Sơn đã đồng ý, liền cười nói: “Được rồi, chuyện này cứ để đại nương lo, con chỉ cần chờ tin vui thôi.”
“Vậy thì làm phiền đại nương rồi.” Mạnh Thụy Sơn nói xong, bế Tráng Tráng về nhà.
***
Ngày trước khi ra chợ, Lý Mai luộc một phần xúc xích đã làm xong để mang ra chợ bán.
Cha Lý không yên tâm nên cũng đi theo.
Hai cha con mang theo một chậu lớn thịt da đông và một chậu nhỏ xúc xích.
Họ ngồi nhờ xe ngựa của chú Bảo Căn để đi.
Lần này, họ không gặp lại gia đình của Mạnh Thụy Sơn và Lý đại nương.
Chú Bảo Căn và thím Bảo Căn khen xúc xích và các món Lý Mai làm rất ngon.
Lý Mai lấy ra một ít xúc xích đã cắt sẵn cho họ nếm thử, hai người ăn xong đều tấm tắc khen ngợi, không ngớt lời tán dương.
Khi đến chợ, Lý Mai đi cảm ơn chủ quầy thịt rồi tặng ông vài cây xúc xích đã làm.
Ông chú nhận xúc xích rất vui vẻ, khen Lý Mai khéo tay, luôn nghĩ ra những món ăn ngon.
Lý Mai vẫn đặt quầy bên cạnh ông chú, cô nói rằng hôm nay cha cô sẽ giúp trông quầy, nhờ ông chú để mắt giúp.
Ông chú đồng ý ngay.
Cha Lý đứng bên nhìn con gái nói chuyện với chủ quầy thịt, không khỏi thầm thở dài.
Con gái ông đã trưởng thành thật rồi, biết tự lo liệu mọi việc, làm tốt hơn ông rất nhiều.
Sau khi bày quầy xong, Lý Mai nói với cha rằng thịt da đông bán 15 văn một cân, còn xúc xích đắt hơn, 35 văn một cân.
Cha Lý lo lắng hỏi: “Tiểu Mai, xúc xích này bán đắt quá, có ai mua không con?”
Lý Mai nói: “Cha à, nếu bán rẻ thì mình không lời được.
Giá này đã rẻ lắm rồi, dù sao cũng chỉ có mình mình bán xúc xích, sợ gì chứ.
Cha cứ trông quầy giúp con, con muốn đến tửu lâu xem họ có cần mua xúc xích không.”
Muốn bán hàng thì phải chịu khó đi mời chào, nếu không ai biết mà tìm mua.
Cha Lý không hiểu chuyện buôn bán, hỏi: “Con gái, liệu được không? Người ta có chịu mua không? Ta nghe nói người có tiền không ăn thịt heo đâu.”
Lý Mai biết điều này, nhưng cô nghĩ đơn giản là họ chưa ăn qua món ngon làm từ thịt heo mà thôi.
Cô tin rằng xúc xích cô làm có hương vị đặc biệt, chắc chắn sẽ có người thích, biết đâu có người ăn một lần rồi mê luôn.
Lý Mai không lo sẽ bán không hết.
“Cha cứ yên tâm, xúc xích này để được lâu, dù hôm nay không bán hết thì từ từ bán cũng không lỗ đâu.”
***
Lý Mai mang xúc xích đến một tửu lâu.
Đây được cho là tửu lâu tốt nhất trong trấn, chủ quán biết buôn bán, đầu bếp nấu ăn ngon, nên ở đây lúc nào cũng đông khách hơn các nơi khác.
Lý Mai vừa bước vào tửu lâu đã có một tiểu nhị đến hỏi: “Cô nương, có chuyện gì không?”
Tiểu nhị làm nghề này lâu năm, đã có kinh nghiệm nhìn người.
Thấy Lý Mai bước vào, nhìn trước ngó sau, ăn mặc cũng không quá sang trọng, liền đoán cô không phải khách đến ăn uống.
“Tiểu ca, tôi muốn hỏi chủ quán một chuyện, có thể nhờ tiểu ca vào báo giúp tôi được không?” Lý Mai lễ phép nói với tiểu nhị.
Tiểu nhị không tùy tiện để người ngoài vào gặp chủ quán, anh ta hỏi tiếp: “Cô nương có việc gì?” Anh ta muốn tự quyết định trước, nếu việc không quan trọng thì không cần làm phiền chủ quán.
Lý Mai đành nói: “Là thế này, tiểu ca, nhà tôi gần đây thiếu tiền, may mà nhà tôi có một công thức bí truyền, nên tôi làm một món ăn để bán.
Tôi muốn hỏi xem quán có hứng thú mua món này không?”
Lý Mai nói thế để người ta có chút tâm lý, nghĩ rằng đồ ăn làm từ công thức bí truyền chắc chắn sẽ ngon hơn bình thường, từ đó họ sẽ tò mò muốn thử.
Mà khi đã thử, biết đâu họ sẽ mua.
Nghe nói món ăn lại còn là từ công thức gia truyền, tửu lâu chắc chắn sẽ quan tâm, bởi vì chủ quán cũng thích những thứ như vậy.
Tiểu nhị lập tức nói: “Cô nương đợi một chút, tôi sẽ vào báo với quản lý.”
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông khỏe mạnh, hơi mập, khoảng tầm 40 tuổi bước ra từ nhà sau.
Có lẽ do cuộc sống tốt, nên mặt ông ta hồng hào, đôi tai to, nhìn là biết người có phúc.
Ông chính là quản lý của tửu lâu Nhạc Lai Hương, họ Nghiêm, gia đình ông đã kinh doanh từ đời này sang đời khác.
Ông Nghiêm không chỉ có mỗi quán này, mà còn mở nhà hàng, quán ăn ở huyện, là một người khá giàu có.
Dù không giàu bằng các thương gia lớn, nhưng ông cũng có chút danh tiếng ở vùng này.
Ông Nghiêm rất giỏi kinh doanh, đặc biệt biết nắm bắt cơ hội.
Là người mở nhà hàng, tất nhiên ông rất quan tâm đến các công thức món ăn.
Vì vậy, ông luôn đi khắp nơi để tìm kiếm và thưởng thức các món ăn mới lạ.
Nếu ông phát hiện được một món, sẽ mang về nghiên cứu.
Có khi ông học được 70-80% hương vị, có khi ông sáng tạo ra món ngon hơn, nhưng cũng có lúc thất bại vì không nhận ra được thành phần món ăn.
Khi đó, ông chỉ còn cách chịu thua.
Ông thường nài nỉ người khác bán cho ông công thức món ăn, đến nỗi các đầu bếp đều gọi ông là “quỷ đeo bám,” vì ai cũng sợ bị ông theo đuổi.
Ngoài ra, ông Nghiêm không chỉ là một người đam mê ẩm thực, mà còn là một đầu bếp có tay nghề khá, nên ông thường xuyên nghiên cứu và sáng tạo, góp phần làm phong phú thêm thực đơn của quán mình.
Thật trùng hợp, hôm nay ông Nghiêm lại có mặt ở quán.
Cách đây vài hôm, ông còn ở huyện khác để khám phá món ăn.
Vì vậy, hôm nay Lý Mai đã gặp may mắn khi gặp được ông.
Biết đâu ngày mai ông đã đi nơi khác, nửa tháng hay mười ngày cũng không thấy bóng dáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...