Xuyên Qua Niên Đại Cô Vợ Bưu Hãn


Noãn Noãn lạnh lùng nhìn cô ta rồi rụt tay lại.

"Ta là ai, ảnh hưởng đến kinh tế nhà ngươi a?"Nói xong liền đi vào.

Cơn gió lạnh gào thét len qua từng lỗ thủng chui vào.

Bên trong lều tranh giống như một hầm băng.

Chỉ thấy một người đàn ông đang ngủ trên đống rơm rạ dưới đất, quấn trong một chiếc chăn bông cũ màu đen.

Giang Thiếu Khanh nghe thấy tiếng động, khó khăn xoay người lại, đôi mắt nhíu lại.

Ngiêm túc nhìn xem người đến.

Noãn Noãn bước nhanh về phía trước.

"Ca, ca ca, ta là Noãn Noãn.

"Giang Thiếu Khanh vốn đã ốm yếu, vừa nghe thấy giọng nói Noãn Noãn, hai mắt đột nhiên mở ra.

Nhìn người trước mặt đầy hoài nghi.

"Noãn Noãn??"Cô nương đen gầy trước mặt hắn, trông có giống tiểu nha đầu trong trắng dịu dàng nhà hắn ở chỗ nào.


Noãn Noãn đưa tay sờ trán hắn, cả người đã hơi nóng.

"Mau đứng dậy, ta đưa người đi bệnh viện xem xét.

"Nói xong liền đỡ Giang Thiếu Khanh chậm rãi đứng lên.

Cô cực kỳ khó khăn chống đỡ, thân thể của Giang Thiếu Khanh quá yếu, không thể đứng lên được.

Hắn không chỉ có sinh bệnh, đã ba ngày không được ăn uống gì, lúc này còn chưa ngất xỉu đến chết, tính ra hắn rất kiên cường.

này không thể được nha.

"Ngươi có nước nóng? Ta muốn uống chút nước ấm.

"Trong nhà tranh ngoài đống rơm rạ và chiếc chăn bông hỏng, cái gì cũng không có, thậm chí không có một chai nước.

“Ca ngươi ở đây chờ, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.

”Nói xong, ngọn gió mang Noãn Noãn biến mất trong nháy mắt.

Giang Thiếu Khanh có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng Lưu Hồng Hạnh vẫn ở đó nên hắn chỉ có thể im lặng.

Lưu Hồng Hạnh vẫn đứng đó không chịu rời đi.


Nhìn Giang Thiếu Khanh lo lắng.

"Cái người tên Noãn Noãn là muội muội ngươi sao?"Giang Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn cô ta.

“Cùng ngươi có quan hệ sao? Thỉnh ngươi đi ra ngoài, ta nơi này không chào đón ngươi.

”Lời nói lãnh khốc vô tình, khiến trái tim Lưu Hồng Hạnh đau đớn, tức giận dậm chân, sau đó chạy ra ngoài.

Khi Noãn Noãn trở lại, lều tranh bên trong chỉ còn lại một mình Giang Thiếu Khanh.

Cô đang cầm một bình nước tráng men trên tay.

Dọc theo đường đi, bên trong bắt đầu trở thành nước ấm.

Nâng cái nắp nhẹ nhàng thổi thổi từng ngụm nhỏ đưa đến miệng Giang Thiếu Khanh.

"Trước tiên uống hai ngụm khẩu nhuận, chờ dạ dày tốt hơn chút, ta liền cho người uống thuốc.

"Sau khi uống một ngụm nước ấm, Giang Thiếu Khanh cảm thấy trong bụng thoải mái hơn rất nhiều.

cẩn thận nhìn nhìn bên ngoài.

"Bên ngoài không có người theo dõi ngươi?""Ta chỉ là một tiểu nha đầu, ai theo dõi ta nha?"nghe được không có ai, Giang Thiếu Khanh lúc này mới yên tâm.

Sau đó hắn vội vàng hỏi: "Noãn Noãn, sao ngươi lại tới đây? Không phải ba mẹ gửi ngươi đến Vương gia sao? Nơi này xa như vậy, sao ngươi đến được? ngươi đến một mình hay có người Vương gia đi cùng?"Hàng loạt câu hỏi này khiến đầu Noãn Noãn đều to lên.

"Ca, ngươi có thể hỏi từng câu một, nhiều như vậy ta nên trả lời cái nào trước?"Giang Thiếu Khanh không ngốc.

Muội muội hắn đến đây một mình, chỉ sợ Vương gia kia có vấn đề.

"ngươi từ Vương gia một mình đến đây đúng không? Người Vương gia đối xử không tốt với ngươi sao?"(hết chương).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận