Xuyên Qua Niên Đại Cô Vợ Bưu Hãn


Noãn Noãn lắc chiếc dùi cui điện trên tay.vẻ mặt đứng đắn." Hiện tại đều đã tiến vào xã hội pháp trị, ngươi còn ở đó mê tín phong kiến không được a, đây cũng không phải yêu pháp gì, chỉ là làm ngươi vui sướng chút thôi."Cầm dùi cui điện, cô từng bước áp sát về phía chị Mai.Trong lúc này, Tú Phân định muốn tiến đến ôm cô, Noãn Noãn trực tiếp đá văng một chân, răng cửa đều bị cô đá rơi ra.Khuôn mặt đầy máu, khiến chị Mai sợ hãi.Cơ thể khẽ rùng mình một cái, vội vàng trốn sau ghế.Lúc đó bà ta mới nhận ra chính mình đang đạp vào ván sắt.“Nữ hiệp tha mạng.

Ta đây là có mắt mà không thấy Thái Sơn, cầu đại nhân rộng lượng tha cho chúng ta.”*“Có mắt mà không thấy Thái Sơn” là câu nói rất quen thuộc, để chỉ sự hiểu biết nông cạn của bản thân nên không nhận ra địa vị cao hay bản lĩnh to lớn của một người.Chị Mai sợ hãi nấp sau chiếc ghế thái sư, Noãn Noãn bước đến đạp chân trên ghế, từ trên cao nhìn xuống bà ta.Rồi nở nụ cười thiên thần.Ngay khi chị Mai nghĩ rằng Noãn Noãn đã tha thứ cho bọn họ, Noãn Noãn trực tiếp cho bà ta một phát điện ngất đi.Quay lại thưởng cho Tú Phân đó một lần nữa.Tiền viện mọi người đều bị điện giật hôn mê.

Cô bắt đầu tìm kiếm những nơi khác.Chỉ có bốn người bọn họ trông coi toàn bộ ngôi nhà, phỏng chừng những người khác còn đang lang thang ở bên ngoài.Ngoài bốn người này, phía đông phòng còn có ba cô gái, hai trẻ em bị trói.Khi Noãn Noãn vừa mở cánh cửa phía đông.Người bên trong sợ hãi cuộn tròn xúm vào nhau.Có hai cô gái quần áo rách nát, người còn lại ăn mặc chỉnh tề, quần áo trên người đều là vải nhung xanh.Xem ra là người có tiền.Cô gái kia trông có vẻ quật cường."Ngươi mau thả chúng ta ra, ta địa vị rất lớn, nếu như bị ba ta bắt, nhất định sẽ đem các ngươi chém thành ngàm mảnh, ngươi nếu thả ta ra, ta có thể cho ngươimột con đường sống."Quan Minh Nguyệt vẻ mặt phẫn nộ.Hôm qua, cô có thiện ý nhường ghế cho một ông già trên tàu, hai người trò chuyện vui vẻ, sau khi ăn bánh bao thịt của đối phương thì cô tỉnh dậy liền đến đây.Rõ ràng đã bị lừa.không nghĩ tới đi thăm người thân sẽ biến thành như vậy.Noãn Noãn cảm thấy cô rất thú vị.Ngồi xổm xuống, tới trêu đùa cô một chút.Hung hăng trợn mắt nói: "Còn muốn chặt thân ta thành ngàn mảnh, ngày mai ta liền bán ngươi vào núi sâu làm tức phụ cho mấy lão già kia, vĩnh viễn không thoát khỏi núi lớn, xem ngươi làm sao tìm được ta.


Hãy xem bạn tìm được cha mình như thế nàonúi nhé.

Nghe nói đàn ông trên núi không thể lấy vợ, họ đành mua một người vợ về để thành vợ chung của mấy huynh đệ a.

Chỉ là ngươi da mỏng thịt mềm.

Hehehe ..."Quan Minh Nguyệt vừa rồi vẻ mặt còn hung ác, bây giờ nước mắt đã chảy ròng ròng.“Ô ô ô… cái đồ xấu xa này.”Khóc như lê hoa đái vũ*.*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.


Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.Nhìn thấy cô nương nhỏ bị chính mình ức hiếp thành như vậy, Noãn Noãn cười xấu xa, trên trán nhảy một chút." Hiện tại biết khóc, xem ngươi về sau còn đi phát lòng tốt tràn lan không.

Ra ngoài, đặc biệt là đồ vật của người lạ không thể ăn, không thể uống.

Nhớ kỹ chưa?"Quan Minh Nguyệt nghe điều này ngừng khóc, nhìn cô với vẻ bối rối.Biểu cảm manh manh này làm trái tim cô cảm thấy ấm áp.Đưa tay véo má cô gái nhỏ."Cô bé ngốc, các ngươi đã bình an vô sự.

Ta đang đùa chơi chơi thôi, mau đứng dậy gọi công an tới."Nói xong cô đứng dậy bỏ đi.Thời điểm bước ra cửa, cô đã lục soát toàn phòng một lượt, lấy được một số tiền kha khá.Chia cho mấy người kia chút."Về nhà tốt."Nói xong, cô bỏ đi không ngoảnh lại.Nhìn bóng dáng xa xa của Noãn Noãn, Quan Minh Nguyệt nhấc chân đuổi theo vài bước."Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi, ta còn chưa báo đáp ân cứu mạng đâu."Noãn Noãn nghe lời này, đưa tay lên lắc lắc." Bổn nữ hiệp hành tẩu giang hồ chính là trừ bạo giúp kẻ yếu.


Việc nhỏ này không cần để trong lòng, ta kêu Tiểu Tiêu, có duyên gặp lại."nói xong liền biến mất ở giao lộ.Quan Minh Nguyệt lẩm bẩm tự nói.Tiểu Tiêu ...!Nghe có vẻ như một cái tên rất mạnh mẽ.

Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.Cô cùng hai cô gái khác đến cục công an trình báo vụ việc rồi đi.Vì đây bọn người chủ chốt, cục công an đã tiêu diệt một ổ nhóm lớn chuyên buôn bán người.Vì thế còn cố ý trao tặng cờ thưởng cho Quan gia.Còn gì thì đều là lời phía sau.trải qua một trận hỏi thăm các kiểu, Noãn Noãn đã đến nông trường Hồng Tinh ở huyện Lâm Giang.Nông trường Hồng Tinh này nằm ở chân núi Thanh Sơn.Từ trong huyện đến thị trấn mất hơn hai giờ xe buýt, lại đi bộ gần ba giờ đồng hồ mới đến nơi.đừng nhìn nơi này vị trí hẻo lánh.Nhưng nông trường khá phát đạt.Chung quanh có ít nhà dân.Đến khi Noãn Noãn tới, khói bếp đã lượn lờ, trời đã xế trưa.(hết chương).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận