Beta: Rya
“Nếu như mẹ của tôi biết bây giờ tôi ăn cà tím, e là sẽ cảm thấy rất vui mừng.”
Một sinh viên nào đó sau khi bới ra mấy miếng thịt xào cà tím thơm ngát ăn hết, bản thân cũng không nhịn được cảm thán.
Trước đây cô ấy ở nhà quả thật là một miếng cà tím cũng không ăn, thậm chí mẹ cô ấy cố ý lột vỏ cà tím, xào nấu khiến cô ấy không nhìn ra trong dĩa là cà tím nhưng cô ấy vẫn chỉ ăn một miếng rồi không muốn động vào nữa.
Buổi trưa hôm nay khi cô ấy ngửi thấy mùi thơm liền cảm thấy hơi thèm, nhưng nghĩ tới là cà tím mình không thích nhất nên vẫn không mua, nhưng ai biết chờ lúc ăn cơm, vẫn không chịu được mê hoặc, chủ động nếm thử cà tím trong chén bạn.
Cũng chính một miếng cà tím ấy làm cho cô ấy chợt phát hiện, thì ra khi tay nghề đạt đến trình độ nhất định thật có thể quên đi thành kiến đối với nguyên liệu nấu ăn.
Bạn học cùng bàn nghe thấy ý nghĩ này của cô ấy, lắc đầu nói: “Không, cậu có thể chấp nhận chủ yếu là bởi vì cà tím không khó ăn, nếu như đổi thành khổ qua, rau thơm, cho dù hóa thành hoa cậu cũng sẽ không ăn.”
“Rau thơm ăn rất ngon, làm cái gì tôi cũng thích, nếu như khổ qua có thể chế biến không đắng, tôi cũng có thể ăn.”
“Đến rau thơm cậu cũng có thể ăn được, vậy tại sao không thích ăn cà tím?” Bạn học cùng bàn hiển nhiên thuộc đảng ghét rau thơm, nghe cô ấy nói thế thì mang vẻ mặt khiếp sợ.
“Rau thơm thơm như vậy, tớ làm gì mà không thể ăn, còn cà tím, tớ cảm thấy có thể là mẹ tớ nấu không ngon, dẫn đến tớ có thành kiến với nó, ngược lại bây giờ tớ ăn cảm thấy rất ngon.”
“Rau thơm rõ ràng rất hôi.”
“Quên đi, đang ăn cơm đấy, không muốn thảo luận cái đề tài này với cậu, chờ ngày nào đó xem Thất Thất có thể làm rau thơm hay không, nói không chừng chờ chị ấy chế biến rau thơm cậu sẽ cảm thấy rau thơm thơm đó.”
“Không thể, tuyệt đối không thể, tớ không thích ăn rau thơm là vì không chấp nhận được mùi của nó, lẽ nào Thất Thất còn có thể biến rau thơm thành không mùi à, vậy vấn đề tới rồi, rau thơm không có mùi thì còn là rau thơm không?”
“Cậu nghiêm túc vậy, được rồi được rồi, không thảo luận rau thơm nữa, chúng ta vẫn nên nói về cà tím đi, cà tím này thật ngon.”
“Ngon thật, tớ cũng từng ăn không ít cà tím, nhưng đều không ngon bằng Thất Thất làm, chủ yếu nhất là chị ấy khiến màu sắc cũng rất đẹp.”
Lúc nhóm sinh viên đầu tiên đến nhà ăn sắp ăn xong, Triệu Nguyệt các cô cuối cùng cũng rời tòa nhà nghệ thuật đến đây, trên mặt mỗi người đều tươi cười chờ mong.
“Nên xếp hàng lấy cơm trước hay là trước đi lấy lê hấp đường phèn ngân nhĩ trước?”
“Cơm nước xong lại đi, ăn xong đi lấy rồi ra ngoài uống, đỡ phải để những người khác nhìn thấy lại ồn ào bảo Thất Thất cũng nấu cho bọn họ.”
“Tớ cảm thấy như vậy cũng được.”
“Được, vậy ăn cơm trước, chờ ăn cơm xong tớ đi lấy.”
Mọi người bàn bạc kỹ càng rồi đều đi tới ô cửa số bảy xếp hàng, thuận tiện trò chuyện bữa tối muốn ăn cơm gì.
“Buổi trưa tớ không đến đây ăn, giờ vừa vặn có thể nếm thử thịt bằm cà tím mới ra.”
“Thịt bằm cà tím quả thật không tệ, vừa thơm vừa bắt cơm, buổi trưa tớ ăn rồi bây giờ vẫn muốn ăn.”
“Các cậu đều ăn cà tím, vậy tớ cũng ăn món này, ăn giò heo mấy ngày rồi cũng nên thay đổi khẩu vị.”
“Cậu lại dám ăn giò heo mấy ngày liền, không sợ mập thật hả?”
“Hết cách rồi, hiếm khi ăn được giò heo ngon như thế, đương nhiên muốn
ăn cho đã nghiền.”
Làm giò heo cũng không khó, nhưng muốn làm đến trình độ không có mùi lạ nào, còn phải nhừ mềm ngon miệng cũng không dễ dàng.
Lúc cô ấy ăn giò heo ở bên ngoài, hoặc là ăn phải giò heo không hầm nhừ, hoặc là ăn trúng giò heo có vị lạ, nói chung là rất ngán.
Thời gian dài, một người thích giò heo như cô ấy cũng không dám tùy tiện mua giò heo ăn, hiếm khi gặp được giò heo không có khuyết điểm nào, còn không mau mau ăn cho thoải mái.
“Quả thật, Thất Thất làm giò heo ăn ngon thật, từng ăn giò heo chị ấy làm rồi, tớ cũng không thích mấy cái móng giò bán bên ngoài.”
“Tớ cũng thế, bên ngoài trường học có quán giò heo quay tớ còn cảm thấy khá ngon, từ khi ăn của Thất Thất làm rồi ăn quán bọn họ, cuối cùng tớ cảm thấy giò heo quán bọn họ không xử lý sạch sẽ.”
Có một nữ sinh da mặt mỏng cười khan một tiếng sau đó cười ha hả nói: “Làm sao có thể, chúng tớ chỉ hơi kích động thôi.”
“Đúng, đừng lãng phí thời gian, chúng ta vẫn nên mau tìm chỗ ăn đường phèn lê tuyết đi.”
Một lát sau, các cô ấy cầm chén muỗng dùng một lần đi thẳng tới sân thể dục, tìm một chỗ không người ngồi xuống bắt đầu chia chè.
Hộp giữ ấm mới vừa mở ra, mùi hương trong veo lập tức xộc thẳng vào mặt.
“Trông rất ngon.”
Lê hấp đường phèn ngân nhĩ còn bỏ táo đỏ và cẩu kỷ, chỉ nhìn thôi cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Các cô ấy bày chén, cứ một ngụm nước, một miếng lê đều phải chia đều cẩn thận, không khí chung quanh đều nhiễm mùi thơm ngọt.
Triệu Nguyệt lấy được phần chè của mình, nhẹ nhàng dùng muỗng khuấy lên là có thể cảm nhận được chất kẹo dính của lê hấp đường phèn ngân nhĩ, cô ấy cúi đầu nhấp ngụm nước trước, chỉ cảm thấy uống cực kỳ thanh.
Lê hấp đường phèn ngân nhĩ không chỉ ngon, lúc nuốt xuống từ cuống họng đến dạ dày đều vô cùng thoải mái, khiến cô ấy uống hết muỗng này đến muỗng khác.
Uống liên tục mấy muỗng chè mới nếm nguyên liệu bên trong, chỉ cảm thấy ngân nhĩ mềm trơn ngon miệng, quả lê vị vừa phải, ăn rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Lê hấp đường phèn ngân nhĩ
“Ngon quá.”
Triệu Nguyệt nghe có người nói ra lời cảm thán trong lòng mình, đồng ý gật đầu.
“Uống ngon thật, trước đây tớ từng thử tự làm lê hấp đường phèn ngân nhĩ, thế nhưng làm sao cũng không nấu ra được cảm giác này.”
“Không biết hình dung như thế nào, ngược lại chính là kiểu ngon mà chỗ nào cũng hợp miệng ấy.”
“Hồi trước tớ từng ăn lê lề đường, quả lê trong đó được hầm nát bấy, đến mức vừa vào miệng là tan ra ngay, có điều cũng không có vị lê gì, ăn có hơi vô vị.
Tớ còn tưởng rằng tất cả lê hấp đường phèn ngân nhĩ đều sẽ như vậy, chỉ có nước uống ngon chứ lê ăn không ngon, nhưng Thất Thất nấu món này, canh trong veo, lê cũng rất tươi mới, khoan khoái.”
“Đúng đúng đúng, tớ cũng cảm thấy như vậy, trước đây ăn món này tớ đều chỉ thích uống nước không thích nguyên liệu bên trong, ngày hôm nay nói thật là đều thích hết.”
“Cảm thấy uống ngon hơn trà sữa, hơn nữa còn dưỡng sinh.”
Triệu Nguyệt cũng cảm thấy ngon hơn trà sữa, hơn nữa: “Tớ uống trà sữa đều thích thêm 100% đường, chính là càng ngọt càng tốt, nhưng chè lê trong veo, vậy mà tớ cũng có thể chấp nhận, còn cảm thấy rất ngon.”
Các cô ấy khen xong, tốc độ ăn chè càng ngày càng chậm.
Đương nhiên, cũng không phải các cô ấy uống không ngon, mà là sợ uống hết sẽ không còn, vì thế cố gắng chậm lại.
Mùa này vào ban ngày cũng còn đỡ, buổi tối lúc gió lên vẫn hơi mát mẻ, có điều các cô ấy uống lê tuyết canh ngân nhĩ thanh ngọt lại cảm thấy thật thoải mái.
“Quá ngon, cảm giác như uống xong cả người đều vô cùng thoải mái.”
“Chưa uống đủ, tớ còn muốn uống thêm.”
Ăn xong bữa tối thêm vào đã ăn chè xong nhất định đã no rồi, nhưng miệng vẫn còn hơi thèm.
“Ai không muốn chứ?!”
“Thấy đủ đi, chúng ta dù sao cũng được uống.”
Lâm Sở Trì vốn có lòng tốt mở cửa sau cho các cô ấy, các cô ấy thích thì thích nhưng cũng không thể quá tham lam.
Lúc gần chín giờ, Lâm Sở Trì mới vừa thu dọn đồ đạc xong xuôi tan tầm thì Triệu Nguyệt mang gộp giữ ấm đã rửa sạch sẽ đến trả lại cô.
Thấy giờ này mà cô ấy còn đến trả hộp giữ ấm, Lâm Sở Trì nói: “Sao còn cố ý tới một chuyến, ngày mai lúc ăn cơm tiện tay đem tới là được.”
“Vừa vặn em không có gì chuyện nên thuận tiện lại đây.” Triệu Nguyệt nói xong, chờ khi cô dẹp hộp giữ ấm đi ra ngoài phòng bếp, lại nhét một túi đồ vào trong tay cô.
Lâm Sở Trì sợ làm rớt túi xuống đất, theo bản năng nắm chặt mới hỏi: “Cái gì vậy?”
“Các cậu ấy bảo em mang trái cây tới cho chị.”
Ban đầu mấy nữ sinh muốn mời cô uống trà sữa, nhưng ngẫm lại cô có thể nấu món chè ngon như thế đâu thể thèm trà sữa, bèn dứt khoát đổi thành trái cây.
“Không cần, các em khách sáo như vậy làm gì?”
Lâm Sở Trì nói rồi muốn trả túi cho cô ấy, nhưng Triệu Nguyệt không chịu nhận.
“Chỉ là một ít trái cây mà thôi, Thất Thất chị cầm đi, chị đưa em các cậu ấy cũng không muốn lấy.”
“Vậy em tự giữ lại ăn đi.”
“Nhưng em không thích ăn trái cây, mỗi lần tâm huyết dâng trào mua trái cây cuối cùng đều để hư hết, giờ em rất ít mua.”
Lâm Sở Trì nghe nói như thế lại thấy cô ấy kiên trì không chịu nhận, chỉ có thể tiếp tục cầm túi, có điều nhắc nhở: “Vẫn phải ăn trái cây, không được nữa thì mỗi lần có thể mua ít chút.”
Triệu Nguyệt gật đầu, hỏi cô ngày hôm nay có làm cơm không, nhận được câu trả lời lập tức muốn cùng đi cho mèo ăn với cô.
“Meo~”
Vừa tới chỗ cũ, đám mèo lập tức chủ động chạy tới, vòng quanh Lâm Sở Trì.
Triệu Nguyệt hâm mộ cô được đám mèo yêu thích đồng thời lại cảm thấy cũng không dễ dàng, dù sao nếu như sơ ý một chút sẽ bị mèo làm vấp ngã.
Trái lại Lâm Sở Trì đã quen, bước chậm lại nhìn con đường phía trước, rất nhanh đi tới trước tô thức ăn mèo ngồi xuống đổ cơm cho chúng nó.
Ban ngày thường sẽ có sinh viên đến cho mèo ăn, thỉnh thoảng còn có thức ăn mèo đóng hộp, thức ăn cho mèo gì đó.
Cô xem như là thêm bữa ngoài cho đám mèo, vì thế làm không quá nhiều, mỗi lần cũng chỉ là thịt viên trộn rau hoặc là một cái bánh nhân thịt hấp.
Đám mèo mới vừa rồi còn vây quanh cô làm nũng nhìn thấy đồ ăn ngon, ngay lập tức tiến đến trước tô thức ăn mèo vùi đầu ăn, trong cổ họng thậm chí phát ra tiếng kêu sung sướng.
“Xấu Xa, mỗi con mèo một viên, không cho cướp với người ta.”
Lâm Sở Trì nhìn thấy Xấu Xa cướp thịt viên của con mèo khác, còn khiến người ta sợ không dám tới gần, vỗ nhẹ nhắc nhở nó.
“Em cảm thấy hình như Xấu Xa tròn hơn trước, trước kia chỉ có đầu và mặt tròn, bây giờ thân thể cũng bắt đầu tròn lên.” Triệu Nguyệt nhìn con mèo cam chỗ nào cũng tròn lẳn, xem như đã hiểu tại sao nó dữ như vậy nhưng vẫn khiến rất nhiều người yêu thích.
Lâm Sở Trì nghe nói như thế, không nhịn được nghĩ có phải là mình cho nó ăn quá nhiều không.
Hết cách rồi, mèo biết làm nũng có thịt ăn, Xấu Xa hung dữ với người khác, ở trước mặt cô lại rất ngoan ngoãn, hơn nữa tên nhóc này còn có hơi ngang ngược, lúc có nó ở đây không thích những con mèo khác tới gần cô, vì thế luôn ăn được nhiều thức ăn nhất.
“Không liên quan tới chị, mèo cam vốn dễ mập, nếu không tại sao có thể có câu mèo cam mập là quan trọng nhất.” Triệu Nguyệt thấy cô nghĩ vậy bèn trấn an.
Trước đây Lâm Sở Trì chưa từng nuôi thú cưng, từ trong miệng cô ấy biết được rằng mèo cam vốn dễ mập, lúc này mới yên tâm.
“Meo~”
Xấu Xa bị dạy dỗ không thể cướp thịt viên của mèo khác, nó ăn hết phần của mình, liếm mép tiến đến trước mặt Lâm Sở Trì, giơ lên móng vuốt vỗ nhẹ túi vải trong tay cô.
Lâm Sở Trì cố ý làm bộ không biết dụng ý của nó, duỗi tay khẽ nắm móng vuốt giơ lên của nó.
“Meo meo meo.”
Mèo cam vốn nghiêm túc ngồi xổm ở trước mặt cô đứng lên, đặt một móng vuốt khác lên túi vải.
“Nó đang làm gì vậy, sao em thấy hình như là nó đang kêu đòi ăn.”
Lâm Sở Trì khẽ cười: “Trong túi chị có thịt khô.”
“Ha ha ha, sao nó tham ăn thế.
Thất Thất chị nhanh cho nó đi, xem nó thèm đến độ sắp biết nói chuyện rồi kìa.” Triệu Nguyệt nhìn cảm thấy thú vị, bèn cầm điện thoại di động quay lại.
“Meo meo meo.”
Xấu Xa lại kêu một tiếng, có lẽ vì có câu trước, cô ấy nghe càng giống như là đang nói: “Muốn ăn”.
Lâm Sở Trì vốn cảm thấy Xấu Xa quả thật mập hơn lúc mới quen, nên nghĩ nếu không thì đêm nay không cho ăn đồ ăn vặt, thế nhưng thấy dáng vẻ ấy của nó đến cùng vẫn không tàn nhẫn nổi.
“Được rồi được rồi, lấy cho em.” Cô thả móng vuốt mềm mại của nó ra, lấy bình nhỏ trong suốt từ trong túi vải.
Bên trong bình là thịt khô cô làm từ ức gà, mới vừa mở nắp ra đám mèo đều kêu lên.
“Đừng nóng vội.” Lâm Sở Trì trấn an một câu, đổ ra một nhúm ở trên tay, sau đó chia cho mỗi con mèo mỗi miếng.
Lúc cô chia thịt khô, Triệu Nguyệt tiện tay nhận lấy bình cầm thay cô, chờ khi nhìn thấy đám mèo cắn thịt khô ngon lành, thừa dịp cô không chú ý nhét một miếng trong bình vào miệng mình.
Cô ấy chẳng qua là cảm thấy thịt khô rất thơm, nảy lên lòng hiếu kỳ mới muốn nếm thử, ai ngờ ăn miếng thịt này không chỉ thấy thơm, còn thanh, ánh mắt của cô ấy lập tức sáng lên.
Còn ăn rất ngon.
Thịt khô thanh đạm, nhưng vị thịt nguyên chất nguyên vị quả thật là càng nhai càng thơm.
Triệu Nguyệt thừa dịp mèo và người bên cạnh không chú ý lại cầm một miếng bỏ vào trong miệng, lần này lấy miếng to nhất.
Lâm Sở Trì nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nhóp nhép, ánh mắt đảo qua mới phát hiện cô ấy đang nâng bình ăn chung với mèo, bật cười hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.” Triệu Nguyệt bị cô phát hiện nở nụ cười khà khà một tiếng, sau đó quang minh chánh đại mà ăn, vừa ăn vừa nói, “Em cảm thấy nếu như thịt khô thêm ít bột ớt, ngũ vị hương gì đó cũng có thể làm thành đồ ăn vặt.”
Thịt ức gà được xử lý rất sạch sẽ, chỉ cần cô ấy không ngại là cho mèo ăn thì Lâm Sở Trì cũng tùy cô ấy.
Lâm Sở Trì không quan tâm cô ấy ăn thịt khô, nhưng đám mèo, đặc biệt là Xấu Xa thì không vui, ngửa đầu kêu gào với Triệu Nguyệt.
“Mày hung dữ cái gì, coi chừng tao ăn hết thịt khô của mày, còn bảo Thất Thất sau này cũng không làm cho mày ăn nữa.”
Có Lâm Sở Trì ở bên cạnh, Triệu Nguyệt không sợ nó, cố ý lớn tiếng cắn thịt khô, diễn dịch màn ỷ người bắt nạt mèo vô cùng nhuần nhuyễn.
“Được rồi, em đừng trêu nó.”
Lâm Sở Trì sợ sau này cô bị mèo quấy rối, lại lấy ít thịt khô từ trong bình chia cho đám mèo, sau đó kéo cô ấy rời đi.
Bình không lớn, một phần như thế cũng không còn lại bao nhiêu, Triệu Nguyệt ăn đến miếng cuối cùng vẫn còn chưa hết thòm thèm trả lại bình cho cô.
“Thất Thất tốt, chị đừng chỉ làm cho mèo, lần sau cũng làm ít đồ ăn vặt cho em đi.” Cô ấy nói xong lại bổ sung một câu, “Tuy rằng em không phải mèo, nhưng em có thể hát bài học tiếng mèo kêu cho chị nghe.”
Triệu Nguyệt nói xong quay qua cô hát lên: “Mình bắt chước loài mèo kêu nhé, kêu cùng em meo meo meo meo.”
Đêm hôm hát ca, xung quanh toàn là tiếng hát của cô ấy, Lâm Sở Trì vội vàng nói: “Được rồi đừng hát nữa, làm cho em.”
Lúc này Triệu Nguyệt mới yên tĩnh lại, vui vẻ kéo cánh tay cô, bước chân nhẹ nhàng như muốn nhảy lên.
“Em định theo chị về nhà à?” Lâm Sở Trì thấy cô đi theo mình về nhà, dừng bước lại hỏi.
Bấy giờ Triệu Nguyệt mới phản ứng lại, mau chóng buông tay ra tạm biệt cô.
Hai ngày tiếp theo, thịt bằm cà tím vẫn là cơm phần được chào đón nhất ô cửa số bảy.
Mãi đến tận một ngày nọ, toàn bộ nguyên liệu mà Lâm Sở Trì đã dặn người ta từ trước được đưa tới thì cô bắt đầu làm thịt kho tàu, có thể đoán được hôm nay cơm phần đứng đầu sắp thay tên đổi họ rồi.
“Tiểu Lâm, hôm nay cháu chuẩn bị làm gì?”
Ô cửa kế bên thấy hôm nay trong những nguyên liệu cô dùng có rất nhiều thịt ba chỉ, hiếu kỳ hỏi nhiều một câu.
“Hồi trước có rất nhiều sinh viên nói muốn ăn thịt kho tàu, vì thế cháu chuẩn bị làm một ít.”
Nghe Lâm Sở Trì nói, ông chú tuổi trung niên ở ô cửa bên cạnh lập tức hơi chờ mong: “Thịt kho tàu à, chú thích ăn món này nhất, lát nữa có thể giữ một chén cho chú không?”
“Được ạ.” Lâm Sở Trì không nói hai lời đã đồng ý.
Lúc cô còn đang xử lý thịt ba chỉ, tin tức đã truyền ra, dì Vương còn cố ý chạy tới xác định lại với cô.
“Tiểu Lâm, nghe nói hôm nay cháu muốn làm thịt kho tàu có thật hay không?”
Lâm Sở Trì không trả lời mà hỏi lại: “Dì Vương dì cũng thích ăn thịt kho tàu à?”
Khó trách cô sẽ hỏi như vậy, chủ yếu là lúc trước cô muốn nấu món gì cũng không thấy những người khác trong nhà ăn quan tâm như thế.
“Ai mà không thích ăn thịt kho tàu.” Dì Vương nói rồi đáp lại, “Dì từng ăn thịt kho tàu ngon nhất trong một quán cơm quốc doanh, một lần khác chính là lúc ông nội cháu tới trường học làm việc, phải nói là ngon số một.”
Quán cơm quốc doanh trong miệng bà ấy cũng không phải quán cơm bây giờ, thời đó vật tư không thịnh vượng như thế, ăn cơm cần phiếu lương thực, ăn thịt cần phiếu thịt, có thể đến quán cơm quốc doanh ăn bữa thịt kho tàu, tuyệt đối có thể nhớ cả đời.
Lại như hiện tại, dì Vương không hẳn còn nhớ thịt kho tàu của quán cơm quốc doanh đó có mùi vị gì, nhưng nhắc tới thịt kho tàu sẽ nhớ tới đoạn ký ức ấy.
Vợ chồng ở ô cửa số sáu nghe bà ấy nói xong không nhịn được xen vào nói: “Bà còn từng ăn thịt kho tàu của quán cơm quốc doanh à, tuyệt vậy.”
Thời đại đó có thể ăn bữa thịt kho tàu đầy mỡ ở quán cơm quốc doanh gần giống như ăn một bữa cơm ở nhà hàng bây giờ, cũng khó trách bọn họ trêu ghẹo.
Ở thời đại thiếu mỡ, thịt kho tàu tuyệt đối là món ngon nhất trong lòng rất nhiều người của thế hệ trước, không chỉ bởi vì nó ngon, cũng bởi vì nó có mỡ.
Vì thế dì Vương bọn họ mới để ý khi biết Lâm Sở Trì muốn làm thịt kho tàu, chờ mong cô làm ra thịt kho tàu mỹ vị trong ký ức..