Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn FULL


Beta: Rya
Không thể trả đồ lại, có điều thấy cô ấy vui tươi thoải mái, Lâm Sở Trì cảm thấy quả nhiên cô vẫn thích nhìn người khác cười hơn khóc.
Lúc cô đi qua cho mèo ăn, bọn nhóc có vẻ rất tò mò với túi đựng đồ ăn vặt trong tay cô.
“Các em không thể ăn những thứ này.”
Lâm Sở Trì ôm túi đựng đồ ăn vặt vào trong ngực, lấy ra cá khô làm riêng chia cho chúng nó.
Sau khi có cá khô nhỏ, đám mèo lập tức thu móng vuốt cố gắng lục túi về, chuyên tâm ăn cá.
Bọn nhóc cũng không ăn không, chờ khi cô về nhà còn làm bảo vệ cả đoạn đường, mãi đến tận khi đưa cô đến dưới lầu mới tản ra.
Lâm Sở Trì dùng chìa khóa mở cửa, vừa mới vào nhà đặt đồ xuống thì điện thoại di động vang lên.
Người gọi điện thoại tới là mẹ Lâm, bà quan tâm con gái một hồi mới nói về tình hình ở nhà của vợ chồng bọn họ.
“Mẹ với cha con cha ở nhà mọi chuyện đều tốt, con ở trường học cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì không?”
Gọi điện gần nửa tiếng mới tắt, Lâm Sở Trì nhìn điện thoại di động ngẫm lại mình một lúc, cảm thấy bây giờ cô cũng là người có cha mẹ, rảnh rỗi vẫn phải chủ động gọi điện thoại quan tâm.
Cô ghi nhớ chuyện này ở trong lòng, lúc này cô mới thu dọn đồ đạc sau đó đi rửa mặt.
So với bọn sinh viên xấp xỉ tuổi cô, cuộc sống của cô thực sự đơn giản đến mức vô lý, một đường hai điểm từ nhà đến nhà ăn.

Ban ngày là thời gian nhàn nhã duy nhất cô cũng chỉ đi dạo trong trường học, khuya về nhà thì gọi điện thoại xem TV nghe nhạc một hồi.
Sáng hôm sau, lúc Triệu Nguyệt nói chuyện với cô cũng không nhịn được chê cô, nói cô không có hoạt động giải trí gì cả.
Tám giờ sáng hôm nay, cô ấy hiếm khi dậy sớm đến nhà ăn số một ăn sáng, bởi vì không đi cùng ai, cô ấy mua xong bữa sáng trực tiếp nằm nhoài ăn ngoài ô cửa số bảy.
“Vẫn tốt chứ?”
Lâm Sở Trì vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn vừa trò chuyện với cô ấy, cảm thấy so với cuộc sống chỉ có nấu ăn kiếp trước, bây giờ còn biết xem ti vi nghe nhạc thì cô đã rất giải trí rồi.
“Xem ti vi là hoạt động giải trí gì, chị đang sinh hoạt kiểu người lớn tuổi đấy.” Triệu Nguyệt nghĩ đến bà nội mình không có chuyện gì làm chỉ có thể xem TV giết thời gian, cảm thấy cô không phải lớn tuổi lắm lại không biết chơi điện thoại di động, thuận miệng đề nghị, “Nếu chị rảnh cũng có thể chơi game một chút, hoặc là đi ra ngoài dạo phố xem phim gì đó.”
“Nếu chị đi ra ngoài dạo phố xem phim, vậy các em ăn cái gì?”
“Ai nha, thỉnh thoảng chị tan làm sớm, chúng em không chết đói được đâu.” Triệu Nguyệt nói xong lại bổ sung một câu, “Đương nhiên, đừng bảo là em nói, em không đánh lại bọn họ đâu.”
Lâm Sở Trì bị cô ấy chọc cười.
Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm hai câu, sau đó Triệu Nguyệt cảm thấy mì trong chén mình càng ăn càng nhạt, ngẩng đầu lên nói: “Thất Thất, cho em tí tương ớt đi.”
Lâm Sở Trì tiện tay đưa tương ớt cho cô, thấy cô ấy múc một muỗng to, biến nước mì vốn trong vắt thành màu đỏ.
“Sáng sớm đã ăn cay thế á?”
“Vốn muốn ăn thanh đạm chút, nhưng quá thanh đạm thì nhạt miệng lắm.”
Triệu Nguyệt nói xong lại ăn một đũa mì, cảm thấy thêm tương ớt ăn càng sướng hơn, mùi vị của cả tô mì đều nâng tầm lên.
Cô ấy ăn hai đũa mì sau đó lại ngẩng đầu lên: “Đúng rồi Thất Thất, ngày hôm nay chị còn làm tương ớt không, trong lớp em có hai bạn học không mua được hồi hôm qua nên vẫn nhớ mãi.”
“Hôm nay định dùng ớt cayenne làm một ít.” Chủ yếu là ngày hôm qua có rất nhiều sinh viên nói muốn ăn nhưng ớt chỉ thiên quá cay, lúc này cô mới đồng ý đổi ớt làm một ít cho bọn họ.
“Vậy thì tốt quá, lát nữa em nói với bọn họ một tiếng.”
Lâm Sở Trì thấy cô ấy vừa ăn vừa nói chuyện với mình, vội thay cô ấy: “Không phải nói có tiết à?”
“Không sao, vẫn còn thời gian.”
Triệu Nguyệt nói thì nói như vậy, chờ ăn hết tô mì nhìn thời gian, mau chóng tăng nhanh bước chân đi ra ngoài.
Lâm Sở Trì nhìn bóng lưng của cô ấy khẽ lắc đầu, lúc thu tầm mắt lại phát hiện không ít sinh viên trong nhà ăn bước đi vội vã giống cô ấy.
Sinh viên có tiết học phải dậy sớm, ai không có lớp thì ngủ thẳng tới chín, mười giờ, sau khi rời giường mới chậm rãi ra ngoài kiếm ăn.

Từ trước đến giờ Lâm Sở Trì nói chuyện giữ lời, chờ khi có sinh viên đến xếp hàng chuẩn bị ăn cơm trưa, tương ớt cayenne cũng đã làm xong.
Cách làm tương ớt tựa như đơn giản, thực ra muốn làm ngon như vậy cũng không dễ dàng.

Trước tiên kỹ năng xắt ớt khỏi phải nói, chỉ với tỉ lệ nguyên liệu, tỉ lệ tương ớt với dầu, nên thả bao nhiêu gia vị cùng với thả lúc nào, còn có độ lửa lúc xào tương ớt cũng rất quan trọng.
“Ồ, ảo giác à? Sao cảm giác như tương ớt hôm nay không cay lắm.”
Lâm Sở Trì nghe thấy lời thắc mắc ngoài ô cửa, cười nói: “Mũi em thính thật, hôm nay dùng ớt cayenne.”
“Trông cũng rất ngon.


“Thất Thất, hôm nay còn đầu cá rưới ớt bằm không, hôm qua em cũng không ăn được.”
“Em cũng thế, em cũng thế, em cố ý đến sớm như vậy chính là muốn ăn đầu cá rưới ớt bằm.”
Đầu cá thì có sẵn, Lâm Sở Trì thấy bọn họ muốn ăn như vậy, bèn gật đầu đồng ý.
“Đầu cá đáng yêu như vậy, làm sao có thể ăn đầu cá chứ? Thất Thất nhớ bỏ nhiều ớt lên trên nha.


“Thất Thất đừng nghe cô ấy nói, lượng tương ớt vừa phải là được rồi.”
Bên ngoài ô cửa huyên náo, trong ô cửa lại bắt đầu bay ra đủ mùi thơm hấp dẫn.
Buổi trưa, Lâm Sở Trì làm tương ớt cayenne cũng bị bọn sinh viên mua hết toàn bộ, đầu cá rưới ớt bằm càng cực kỳ quý hiếm.
Sinh viên lúc trước khen tương ớt chỉ thiên ở trên mạng, lại bị các dân cư mạng không xem là việc gì to tát lúc này chụp hình tương ớt và đầu cá rưới ớt bằm đăng lên mạng, cũng miêu tả mùi vị một phen.
Lâm Sở Trì làm đồ ăn, từ trước đến giờ vẻ ngoài không thể xoi mói, tùy tiện chụp một bức cũng có thể chụp được sự hấp dẫn của nó.
Có dân cư mạng nhìn thấy ảnh cậu ta chia sẻ, cảm thấy quả thật rất ngon, không khỏi đều hỏi thăm.
Người sinh viên này hỏi một đằng trả lời một nẻo tiếp tục khen ngợi lên, trước tiên khen ngợi tương ớt thơm cỡ nào, lại khen ngợi dùng tương ớt làm đầu cá rưới ớt bằm ngon bao nhiêu, rất là tuyệt.
“Được rồi đừng khen nữa, tôi nhận lời quảng cáo này không được sao, gửi thẳng liên kết đi.”
“Tương ớt này trông rất đủ vị, tôi chỉ xem ảnh thôi mà sắp chảy nước miếng rồi.”
“Xin hỏi nếu như tôi mua cùng tương ớt, cũng có thể làm ra đầu cá rưới ớt bằm ngon như vậy sao?”
“Đầu cá rưới ớt bằm bán bên ngoài cũng không thấy ngon vậy.”
Sinh viên nhìn thấy bình luận mới nhất, nói cho bọn họ biết, đây là tương ớt của nhà ăn trong trường mình, bên ngoài có thể không mua được.
Khoe khoang xong cậu ta không để ý nữa, cầm đũa chuyên tâm ăn cá.
“Thật là thơm.”
Ăn thịt cá cay tươi, cậu ta hưởng thụ lắc lắc đầu.
Lúc hơn mười hai giờ, trong đám sinh viên xếp hàng ở ô cửa số bảy có thêm hai giáo viên.
“Thầy Vương, thầy Lý, sao ngày hôm nay các thầy tới đây ăn cơm vậy?” Có sinh viên biết bọn họ liền chủ động chào hỏi.
Thầy Vương nở nụ cười hỏi ngược lại: “Làm sao, các thầy không thể tới đây ăn à?”
Bây giờ trong trường học ai còn không biết kỳ này nhà ăn số một có một ô cửa cực kỳ mỹ vị, chỉ là các thầy giáo biết thì biết, mỗi lần nhìn thấy nhiều sinh viên xếp hàng như thế, cũng không muốn cướp miếng ăn với bọn họ.
Ngày hôm nay chủ yếu là hai thầy giáo bọn họ đều rất thèm đầu cá rưới ớt bằm, lúc nghe bọn sinh viên trò chuyện tâng bốc món đầu cá rưới ớt bằm chỉ có ở trên trời không có dưới mặt đất nên muốn lại đây nếm thử.
“Đương nhiên không phải, em muốn nói các thầy tới đây ăn xem như là đến đúng rồi, Thất Thất nấu ăn tuyệt đối là ngon nhất trường.”
“Vậy thầy phải thử xem, nghe nói hôm nay còn có đầu cá rưới ớt bằm.”

“Đúng rồi, cũng may thầy Vương tới sớm, trễ chút nữa có lẽ sẽ không có.”
Sinh viên vốn đang nhiệt tình nói chuyện với thầy vừa đến lượt mình mua cơm, cũng không rề rà một giây nào xoay người quẹt thẻ.
Mộc Thần múc cơm cho cậu ta xong thấy người đằng sau là thầy mình, vội vàng chào: “Chào thầy.”
Thầy Vương chính là người lúc trước nhận cậu đến nhà ăn làm việc ngoài giờ, ngày đó còn dẫn cháu trai đến ăn cơm trứng xào cà chua.
Ông ấy đáp một tiếng, lập tức quẹt thẻ gọi đầu cá rưới ớt bằm và cơm giò heo hầm đậu tương.
“Thầy, canh cá viên cũng rất ngon, thầy có muốn gọi một chén không?” Dù sao cũng là thầy mình, Mộc Thần hiếm khi chủ động nhắc nhở.
“Vậy cho thầy một chén.”
Dù sao ông ấy cũng đã ăn cơm ở ô cửa số bảy một lần, học kỳ này thầy Lý đi cùng mới đến lần đầu, nghe mùi đã thấy thơm, cũng gọi món giống vậy.
Trước khi tới bọn họ đã nói chỉ gọi một phần đầu cá rưới ớt bằm, sau khi tìm chỗ ngồi xuống thầy Vương lập tức hỏi: “Sao ông cũng gọi một phần đầu cá rưới ớt bằm vậy, ăn hết không?”
Thầy Lý không thể không biết xấu hổ nói là món ăn quá thơm nên ông ấy mới không cẩn thận gọi thêm, chỉ nói: “Ăn không hết thì tôi đóng gói buổi tối ăn.”
Thầy Vương nghe vậy không nói gì nữa, cầm đũa duỗi về phía đầu cá rưới ớt bằm trước.
Tương ớt màu đỏ rải trên đầu cá, tản ra mùi thơm cay lại tươi mát.

Dùng đũa gạt ớt ra, nhẹ nhàng gắp một miếng thịt cá, ăn vào trong miệng chỉ cảm thấy thịt vô cùng mềm mại.
Ăn thịt cá không có ớt độ cay vừa miệng, đương nhiên nếu như thích cay hơn thì ăn kèm với ớt, vị sẽ càng thêm phong phú.
“Thầy ơi, thế nào, có ngon không ạ?”
Có lẽ là hiếm khi nhìn thấy có giáo viên đến ô cửa số bảy ăn cơm, sinh viên bàn bên cạnh hơi chú ý tới.
“Ăn ngon, thịt cá tươi, mặn cay vừa phải, thầy ăn qua nhiều đầu cá rưới ớt bằm như vậy, hôm nay là ngon nhất.” Thầy Vương khen ngợi nói.
Ông ấy còn có thời gian trả lời câu hỏi của sinh viên, thầy Lý bên cạnh đã sớm ăn say sưa không thèm ngẩng đầu lên.
Trước đó thầy Vương còn lo lắng ông ấy ăn không hết, kết quả ngồi một lúc, ông ấy đã ăn hết một phần ba đầu cá rưới ớt bằm.
“Được đấy lão Lý, thầy còn ăn cay giỏi hơn tôi.”
Thầy Vương thấy ông ấy ăn cả cá lẫn ớt, trong lòng có chút khâm phục.
“Con cá này ngon, giò heo cũng ngon, sớm biết ăn ngon như vậy, tôi đã đến từ sớm rồi.”
Lúc trước thầy Lý chỉ nghe nói học kỳ này bọn sinh viên đều thích chạy đến nhà ăn số một, ngược lại không biết nhà ăn số một ngon như thế, lúc này trong giọng nói lộ ra chút hối hận.
Còn cái gì mà cướp miếng ăn với sinh viên thì không tốt lắm, nhưng ở đây đều theo quy củ xếp hàng, có gì không được, ngược lại trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, lúc ăn cơm nào có sinh viên thầy giáo gì, đều là khách ăn mà thôi.
“Lúc trước không phải tôi từng nói với thầy à, ban nãy mời thầy thầy còn do dự, giờ biết tôi không lừa thầy rồi chứ?” Giọng điệu thầy Vương lộ ra vẻ đắc ý.
Ông ấy nói xong cũng quay đầu ăn giò hen được hầm mềm đến mức thịt rơi khỏi xương, cảm thấy sao lại làm ngon như thế.
Hồi trước lúc mới vừa khai giảng, ông ấy ăn cơm trứng xào cà chua ở ô cửa số bảy đã thấy rất ngon, nhưng vẫn khác với mùi thơm của giò heo.
Hai thầy giáo lớn tuổi, lúc này tốc độ ăn cơm không hề kém cạnh sinh viên bên cạnh, hiển nhiên là cơm nước rất vừa miệng.

Lúc mới vừa ngồi xuống bọn họ còn có thể nói hai câu, ăn một hồi đều yên tĩnh lại, trong mắt chỉ có cơm.
Đầu cá rưới ớt bằm quả thật tươi thơm ngon miệng, có điều sau khi ăn nhiều vẫn sẽ cảm thấy cay, lúc này thầy Vương bưng canh đến trước mặt, dùng muỗng thổi uống.
Hễ là người ăn cay sẽ biết, lúc thấy cay uống nước nóng không phải là hành động sáng suốt, bởi vì nhiệt độ canh sẽ làm đầu lưỡi cảm thấy cay hơn.
Thầy Vương khẽ húp một hơi, có điều rất nhanh bởi vì nếm được vị canh cá viên mà hai mắt hơi sáng lên, thổi mấy lần tiếp tục uống.


Đến sau khi uống non nửa chén canh, hòa tan được vị cay trong miệng, ông ấy bắt đầu thưởng thức cá viên, vừa mới nuốt xuống đã phát hiện vị cá viên rất ngon.
“Lão Lý thầy mau nếm thử canh, vị cá viên trong này cực kỳ ngon.” Ông ấy nuốt cá viên xuống sau đó không nhịn được mời.
Thầy Lý nghe ông ấy, quay đầu dùng muỗng uống mấy ngụm canh lại ăn cá viên, lập tức trên mặt lộ vẻ tán thành gật đầu: “Ăn ngon, nếm qua đã biết nhất định là cá viên làm bằng tay, ăn vừa tươi vừa mịn.”
“Thực sự là trò giỏi hơn thầy, tay nghề của Tiểu Lâm còn giỏi hơn ông nội con bé.” Thầy Vương khen ngợi.
Một bữa cơm kết thúc, hai thầy giáo đều vô cùng thỏa mãn, thậm chí hẹn lần sau còn muốn đến ăn nữa.
Bàn sinh viên bên cạnh nghe thấy lời hẹn của bọn họ, có người không nhịn được nhỏ giọng ngán ngẫm nói: “Xong đời rồi, vốn dĩ xếp hàng ở ô cửa số bảy đã khó, bây giờ còn có thêm giáo viên cạnh tranh.”
“Lại nói là ai giới thiệu giáo viên tới vậy?”
“Còn cần người ta giới thiệu hả, giờ ai còn không biết ô cửa số bảy ở nhà ăn số một nấu ngon.”
Lời này đúng là không sai, hiện tại trong trường học hầu như đều biết tiếng tăm của ô cửa số bảy, thậm chí ngay cả Lâm Sở Trì đi trong sân trường phần lớn sinh viên đều biết cô, cũng coi như là người nổi tiếng trong trường ở mức độ nào đó.
Có lẽ sáng sớm nói chuyện phiếm với Triệu Nguyệt nên giờ nghe lời cô ấy, sau khi thời gian cơm trưa kết thúc, Lâm Sở Trì tản bộ đến bên hồ tìm chỗ ngồi xuống, dùng di động tìm kiếm game chơi.
Cô chọn bừa mấy trò chơi, cuối cùng bị trò Plans vs Zombie hấp dẫn.
Dù sao cũng là game đã từng nổi tiếng một thời, đối với người mới vừa tiếp xúc với game như cô mà nói, vẫn có sức hấp dẫn rất lớn.
Lâm Sở Trì vốn chỉ là thử chơi một lúc, kết quả chơi một hồi là không dừng được.
Trưa hôm nay vẫn âm u, lúc này mặt trời xuất hiện, chiếu lên người vẫn rất ấm áp.

Không chỉ có cô tắm nắng ở bên hồ, một con mèo bò sữa cũng lười biếng nằm úp sấp trên pho tượng dê núi ở bãi cỏ bên hồ.
Lúc ánh mặt trời dần dần rời khỏi nó, con mèo bò sữa vốn đang ngủ ngon lành lập tức đứng lên, ngửa đầu nhìn xung quanh hai lần, nhảy xuống chạy thật nhanh đến bên ghế dài.
Lâm Sở Trì đang chăm chú chơi game hoàn toàn không chú ý tới nó, mãi đến khi thằng nhóc này như quen biết nhảy lên ghế lại bò vào trong lòng cô.
Buổi trưa lúc bình thường Lâm Sở Trì không hay vuốt mèo, càng sẽ không ôm mèo, dù sao buổi chiều còn phải tiếp tục nấu cơm.
Nhưng thằng nhóc này cũng đã nằm trong lòng cô, giờ đuổi xuống cũng vô dụng, thấy nó rất ngoan ngoãn, cô bèn sờ đầu mèo sau đó đặt điện thoại lên lưng nó tiếp tục chơi.
Trong tiếng nhạc nền của Plant vs Zombie, có mặt trời sưởi ấm còn có khi thỉnh thoảng sờ con mèo bò sữa, thoáng chốc cô đã thiếp đi.
“Thất Thất.”
Lúc gần năm giờ, có sinh viên đi ngang qua bên hồ thấy bóng lưng trên ghế dài có hơi không chắc chắn, mãi đến tận khi nhìn Lâm Sở Trì thấy quả thật là cô, đối phương không khỏi nói: “Thất Thất sao chị vẫn còn ở đây?”
Lâm Sở Trì nghe thấy tiếng cô ấy theo bản năng nhìn phía trước, mới phát hiện mình đã qua ải, hiện tại cũng đã hơn bốn giờ.
Thực ra hơn bốn giờ bắt đầu làm bữa tối cũng không quá muộn, chỉ là đã quen đến nhà ăn làm việc sớm một chút, cô xem thời gian vội vàng buông con mèo trong lòng ra đứng dậy rời đi.
“Thất Thất hôm nay có phải chị có việc gì không, giờ cũng còn sớm, không vội.” Nữ sinh nhắc nhở cô, thấy động tác gấp gáp của cô lại không nhịn được an ủi.
Lâm Sở Trì không thể nào mặt dày nói mình chơi game quên mất thời gian, khẽ gật đầu sau đó cùng đi đến nhà ăn với cô ấy.
Trên đường đi, cô còn không quên phủi lông mèo có thể dính lên người cô, trước khi tiếng vào nhà bếp sớm đã rửa tay khử trùng, chờ khi đeo tạp dề mang khẩu trang mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Lúc cô đến, không ngoài dự đoán trước ô cửa số bảy đã có sinh viên đang chờ, có điều bọn sinh viên cũng không hỏi cô tại sao hôm nay tới trễ như vậy.

Dù sao bọn họ đều rảnh rỗi mới đến xếp hàng sớm, nói thật, bây giờ cũng chưa tới giờ cơm.
Trong ký túc xá nữ nào đó.
“Hiểu Hiểu, có phải cậu lại chia tay với bạn trai không?”
Nữ sinh ngồi ở trước bàn mặt mày ủ rũ nghe vậy, mặt hơi oan ức quay đầu nói: “Không phải các cậu nói không để ý tớ nữa à?”
“Chúng tớ không để ý hả, quan trọng là chúng tớ lo thì cậu cũng phải nghe, mấy lần trước cậu chia tay có ai mà không quan tâm không dỗ dành an ủi cậu không, kết quả cậu không biết nhục, không tới hai ngày đã làm hòa với người ta.”
“Lần này chia tay tớ thật sự nghiêm túc.” Hiểu Hiểu cắn răng quyết tâm nói.
“Lần nào mà cậu không nói nghiêm túc.”
Bạn cùng phòng đều quen với cái đức hạnh lỗ tai mềm của cô ấy, đã sớm không ôm hy vọng gì với cô ấy.
“Thôi bỏ đi, thừa dịp cậu còn chưa làm hòa với người ta, chúng ta mau tới nhà ăn.”
“Đi nhà ăn làm gì tớ không đói bụng.” Hiểu Hiểu cảm thấy nếu cô ấy đi chữa bệnh buồn thì sẽ bị thương, tạm thời không muốn ăn cơm.
“Ai lo cậu có đói bụng hay không, tớ nghe người ta nói ai thất tình Thất Thất sẽ nấu một món ăn cho người thất tình, không phải cậu mới vừa chia tay à, dẫn cậu đi xem có phải thật vậy hay không.”
“Cậu nghe ai nói?”

“Dưới lầu có một cô bạn nói như vậy, cô ấy nói phòng ký túc xá bên cạnh cô ấy có một nữ sinh thất tình nên được ăn, hình như là khoai lang ngào đường và đường phèn lê tuyết.”
“Khoai lang ngào đường?”
Người nào đó có sở thích đồ ngọt nghe thấy khoai lang ngào đường và đường phèn lê tuyết, thoáng chốc quên vừa nãy mình cảm thấy muốn chữa lành nên tạm thời không muốn ăn cơm.
“Đi một chút đi, chúng ta mau đi đi.” Người thất tình tích cực đứng lên nói.
Bạn cùng ký túc xá thấy dáng vẻ ấy của cô ấy, hơi cạn lời: “Với điệu bộ hưng phấn này của cậu, ai tin cậu mới vừa thất tình hả?”
Mấy lần trước chia tay quả thật đau lòng gần chết, nhưng sau nhiều lần có kinh nghiệm chia tay rồi làm lành, bây giờ cô ấy không còn ấp ủ những cảm xúc tổn thương đó nữa.
Bạn cùng phòng thấy cô cũng không còn vì chia tay mà đau lòng nữa, cảm thấy có lẽ cô ấy cũng không còn quá nhiều tình cảm với cậu bạn trai đó, không hiểu tại sao cô bị người ta dỗ dành lại vẫn chịu làm hòa.
Trên đường từ ký túc xá đến nhà ăn, Hiểu Hiểu nghe thấy câu hỏi của bạn cùng phòng lắc đầu nói: “Tớ cũng không biết.”
Lúc các cô ấy đến nhà ăn số một, đúng lúc là giờ cơm, bên ngoài ô cửa số bảy đã xếp thành một hàng dài.
Cũng may trong thời gian này Lâm Sở Trì cũng đã nấu không ít món ăn, cái hàng trông dài nhưng luôn di chuyển, vì thế ngược lại cũng không quá khó xếp hàng.
Trước khi đám người Hiểu Hiểu đến còn rất bình tĩnh, khi đến trước ô cửa thật lại hơi xấu hổ, cuối cùng vẫn là cô gái có tính cách cởi mở nhất trong túc xá thừa dịp quẹt thẻ lấy giờ cơm hỏi: “Thất Thất, chúng em có thể mua một phần đồ ăn thất tình không?”
“Phần đồ ăn thất tình gì?”
Lâm Sở Trì nghe hỏi vậy hơi ngơ ngác, mãi đến tận khi nghe các cô ấy nói khoai lang ngào đường mới hiểu, bật cười nói: “Nào có món ăn thất tình gì, chỉ là ngày đó gặp một bạn học thất tình đang khó chịu cho nên mới làm khoai lang ngào đường cho cô bé ấy ăn.”
“Thất Thất em cũng thất tình, em cũng khó chịu.” Hiểu Hiểu nghe vậy lập tức thút thít nói.
Lâm Sở Trì thấy con mắt cô ấy không đỏ, âm thanh cũng không nghẹn ngào, cảm thấy không giống lắm.
“Thất Thất cô ấy thất tình thật, chúng em có thể làm chứng.”
“Đúng, lúc ở ký túc xá cô ấy rất khó chịu, ban đầu cơm cũng không muốn ăn, nhờ có chúng em lôi cô ấy đến, trên đường lại an ủi cô ấy một phen cô ấy mới không khóc.”
Lâm Sở Trì còn chưa kịp nói gì, sinh viên xếp hàng phía sau nghe thấy “khoai lang ngào đường”, dồn dập tham gia trò vui nói.
“Thất Thất em cũng thất tình, em cũng muốn ăn khoai lang ngào đường.”
“Còn có em, em cũng thất tình, phải ăn khoai lang ngào đường mới có thể vui lên.”
“Tỉnh lại đi, đến bạn gái cậu cũng không có, thất tình cái gì?”
“Tớ thầm mến không có kết quả, đơn phương thất tình không được sao?”
“Đúng, em cũng đơn phương thất tình.”
“Các em đừng nghịch.” Lâm Sở Trì dở khóc dở cười nói.
“Thất Thất em không đùa, em thất tình thật.”
Hiểu Hiểu nói xong trái lại không hiểu ra sao có hơi khó chịu thật, mấy bạn cùng phòng thấy vậy bỗng nhiên có chút hối hận, cảm thấy không nên bắt cô ấy đang thất tình chạy tới đùa giỡn.
Các cô ấy cũng chẳng có ý đồ gì xấu, chủ yếu chính là nghe nói có người vì thất tình ăn được khoai lang ngào đường của Lâm Sở Trì làm nên cũng hơi muốn ăn, vừa vặn trong ký túc xá có một bạn cùng phòng thường xuyên nằm ở trong trạng thái thất tình, mới đùa giỡn muốn tới đây thử xem.
Đương nhiên, điều kiện thử tiên quyết là các cô ấy cảm thấy sau nhiều lần chia tay cô bạn cũng không cần ai an ủi, cảm thấy cô ấy và bạn trai cô ấy cũng bình thường, ai biết…
Lâm Sở Trì vẫn rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, thấy sinh viên xếp sau ồn ào, tâm trạng của cô gái trước mặt lại bắt đầu hạ thấp, mở miệng nói: “Được rồi được rồi, vừa vặn nhà bếp có khoai lang, các em không ngại chờ thì chị làm một ít, có điều có thể sẽ không nhiều lắm, đến lúc đó các em chia ra ăn đi.”
Thực ra phần lớn mọi người đều đùa giỡn, thấy cô chịu làm khoai lang ngào đường, lập tức vui vẻ.
“Oa… Thất Thất chị quá tốt rồi.”
“Nói ra, kỳ thực tôi còn chưa từng ăn khoai lang ngào đường, không nghĩ tới hôm nay lại có thể nếm thử.”
“Tớ cũng chưa từng ăn, có ai ăn khoai lang ngào đường biết là vị gì không?”
“Nói như thế nào đây, vị hơi giống hồ lô ngào đường, bên ngoài giòn, bên trong mềm, ngược lại nếu làm giỏi thì rất ngon.”
“Chỉ nghe nói thôi mà tôi cũng thèm rồi, Thất Thất làm chắc chắn ngon, ngày hôm nay thật có lộc ăn.”
Cái gọi là ăn quả nhớ kẻ trồng cây, mắt thấy Lâm Sở Trì đi làm khoai lang ngào đường thật, bọn sinh viên đang xếp hàng đều dồn dập an ủi Hiểu Hiểu.
“Chia tay không có gì quá quan trọng, chia tay thì chia tay, người tiếp theo sẽ tốt hơn.”
“Đúng vậy đúng vậy, mất đi cô gái tốt như cậu là tổn thất của bạn trai cậu, để cậu ta hối hận đi.”
“Tình yêu là vị đắng, nhưng khoai lang ngào đường thì ngọt, nghĩ tới khoai lang ngào đường ngọt ngào, tớ cảm thấy cậu ăn được món này cũng rất đáng.”
“Đúng, hi sinh một đôi các cậu, hạnh phúc cho mọi người chúng ta, vụ buôn bán này xứng đáng.”
“Người ta mới vừa thất tình, cậu có thể đừng nói bậy được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui