Beta: Rya
Lúc bọn sinh viên nhỏ giọng nói chuyện, Lâm Sở Trì đã vớt miếng cá chiên vàng hai mặt ra chuẩn bị dùng.
Theo mùi hành gừng tỏi vào nồi lan tỏa mùi thơm, miếng cá vàng óng ánh và phần nguyên liệu đã chế xong lần lượt thêm vào, mùi cá càng hấp dẫn.
Từng miếng cá hình dáng hoàn mỹ nằm ở trong nồi nước màu đỏ, dần dần phủ một lớp áo khoác màu đỏ, mà nước sôi ùng ục ùng ục dưới thế lửa.
Trước khi cá kho ra nồi còn phải thêm ít nước sôi, mà trong thời gian này cô cũng không nhàn rỗi, vẫn còn tiếp tục chiên miếng cá tiếp theo.
“Quả thực thơm chết người, tôi cảm thấy có thể một mình ăn hết một nồi.
”
“Nằm mơ đi, cậu ăn một nồi vậy tôi ăn cái gì.
”
“Không phải còn nồi tiếp theo à, cậu ăn một nồi.
”
“Cái gì mà hai người các cậu muốn ăn cả nồi thế, nồi cho các cậu đó, tôi chịu oan ức, cho tôi cá bên trong là được rồi.
”
“Nghĩ hay lắm.
”
“Nước miếng của tôi sắp chảy xuống rồi, con cá này thơm quá đi!”
Khi bọn sinh viên sắp bị thèm chết, nồi cá kho đầu tiên rốt cục cũng ra nồi.
Trước khi cá kho ra nồi, Lâm Sở Trì cố ý bỏ thêm ít ớt xanh, lúc này nhìn bề ngoài cực kỳ đẹp đẽ.
“Tự các em múc hay là chị múc.
”
Cá kho tốn thời gian hơn những món ăn trước, tiết kiệm được thời giờ múc cơm thì có thể làm nhiều một chút, thế nên Lâm Sở Trì hỏi thăm ý kiến của đám sinh viên.
“Chị múc một phần trước cho chúng em xem thử.
”
Món ăn khác rất dễ làm, nhưng phân lượng của miếng cá thì không dễ khống chế, sinh viên thích ăn thì thích ăn, cũng ngại chiếm hời, dù sao giá tiền này đã rất rẻ và thực tế.
Lâm Sở Trì gật đầu, múc từng phần cơm rồi xoay người tiếp tục nấu ăn.
Nam sinh nhận được cơm thực sự không nhịn được, trước tiên bốc lên một miếng cá đưa đến trong miệng, vốn muốn vừa ăn vừa đếm trong chén có bao nhiêu miếng cá để nói người phía sau đi múc cơm, kết quả cá vừa vào miệng, cậu ta hoàn toàn không có tâm tư dư thừa, đầu chỉ còn dư lại ba chữ “ăn quá ngon”.
Cá vừa vào miệng, mùi thơm nức mũi đã tiến vào trong lỗ mũi, hấp dẫn khiến cái bụng cậu réo lên, sau khi vào miệng trước tiên nếm được vị mặn kèm một chút cay, chờ hàm răng chạm từ trên xuống dưới, mặt ngoài miếng cá hơi cháy xém, phần thịt bên trong lại rất mềm, ngon đến nổi tới xương cá cũng không nỡ phun ra.
“Một, hai, sáu, cậu đi ra chỗ khác ăn đi, đừng cản tôi múc cơm.
”
Sinh viên xếp thứ hai thấy cậu ta ăn luôn, còn ăn ngon lành như thế, nước miếng cũng sắp chảy xuống, nhanh chóng đếm miếng cá trong chén cậu ta rồi đẩy người ra.
Miếng cá kho được cắt không nhỏ, kèm với ớt đỏ, sáu miếng là đủ một chén, thêm vào nước cá chan cơm cũng rất ngon, phân lượng không tính là ít.
“Nhanh lên chút, nhanh lên chút đi!”
Kỹ năng dùng dao của Lâm Sở Trì bày ra ở đó, kích thước miếng cá đều không khác mấy, bọn sinh viên múc cơm không cần cố ý chọn lựa, vì thế tốc độ múc cơm không chậm, nhưng không chịu được mùi thơm thực sự quá hấp dẫn, khiến mỗi người múc cơm đều sẽ bị thúc giục vài tiếng.
Lượt đầu tiên múc cơm xong, sau khi bọn họ ngồi xuống đều ăn say sưa đến độ không ngẩng đầu lên được, vừa là vì cá kho quá ngon, cũng là bởi vì cá có xương nên phải tập trung.
“Ăn thật ngon.
”
“Sao có thể ngon như vậy?!”
“Thật là ngon.
”
Ngoài miệng bọn họ không rảnh để nói chuyện, trong lòng tất cả đều đang cảm thán, thậm chí ăn ngon đến độ cả người đều ngâm trong sự sung sướng.
Không chỉ miếng cá ngoài xốp trong mềm, đến ngay cả ớt xanh bên trong cũng rất sướng miệng, nước cá chan với cơm ăn vào một ngụm lớn càng ngon không chịu nổi.
“Không phải cậu không thích ăn cá à?”
“Ai nói tớ không thích ăn cá, tớ chỉ ngại gỡ xương cá.
”
“Vậy bây giờ không phiền nữa à?”
“Không muốn nói chuyện với cậu, đừng ảnh hưởng tớ ăn cá.
”
Cô ấy nói xong lại gắp miếng cá lên cắn, cảm thấy với mùi vị này có phiền đi nữa mình cũng muốn ăn.
Kỳ thực cô ấy không chỉ ghét cá có xương cảm thấy phiền phức, còn có một nguyên nhân là luôn cảm thấy cá có mùi tanh.
Vì để không ghét, lúc ăn miếng đầu tiên cô ấy còn cố ý ngừng thở, chờ phát hiện không nếm ra được chút mùi tanh nào, con mắt đều cong lên.
Thói quen lúc ăn cơm của mỗi người cũng khác nhau, có người thích chừa lại món mình thích đến cuối cùng, nhưng có người không nhịn được một hơi giải quyết hết món mình thích.
Chị họ Điền Điềm chính là loại người phía sau, sau khi cô ấy ăn xong miếng cá củ mình thì nhìn chằm chằm bạn cùng phòng của mình.
“Đừng nhìn tớ, không thể!”
Bạn cùng phòng phát hiện tầm mắt của cô ấy, không chờ cô ấy mở miệng đã nói thẳng.
“Hẹp hòi.
” Chị họ Điền Điềm lẩm bẩm một câu, chỉ có thể ăn cơm chan nước cá.
Vốn dĩ cô ấy còn tưởng rằng không có thức ăn ăn với cơm e là ngày hôm nay ăn không hết cơm nhưng mà cơm chan nước cá không chỉ ngon, còn càng ăn càng khiến người ta thèm, không bao lâu đã ăn sạch toàn bộ.
“Món cá kho này quá ngon, buổi tối tớ còn muốn đến ăn nữa”
“Quả thực rất ngon, hơn nữa cảm thấy không hề soi mói ra được tí gì, không giống tớ trước đây ăn cá ở bên ngoài, hoặc là vẩy cá không cạo sạch sẽ, hoặc là có hơi tanh, hoặc là cá không còn tươi.
”
“Với mùi vị của món cá kho này, tớ cảm thấy mỗi ngày ăn cũng không ngán.
”
Bên này có người đã ăn cơm xong từ rất sớm, lúc còn đang cảm thán cá kho mỹ vị, các sinh viên năm nhất trên sân thể dục còn đang tội nghiệp huấn luyện quân sự.
Bọn họ cũng nghe nói hôm nay có cá kho ăn, tâm hồn đã sớm bay đến nhà ăn, chờ huấn luyện viên vừa dứt âm cuối “giải tán”, người nào người nấy chạy như bay.
Chỉ có số ít sinh viên có thể ăn được cơm cá kho trong thời gian nghỉ có hạn, có điều những người ăn được đều khen không dứt miệng, tỏ vẻ không ăn đủ, buổi tối còn muốn ăn.
Cùng lúc đó, Mộc Thần đã trở thành đối tượng được mọi người ước ao, dù sao cũng được ô cửa số bảy bao cơm, mỗi lần trước khi cậu đến múc cơm, Lâm Sở Trì đều để cậu ăn cơm xong trước rồi tính tiếp.
“Hu hu, chị gái nhỏ ơi, chị thật sự không cân nhắc có thêm một người múc cơm không cần lương nữa sao, bảo cơm là được!”
“Đừng huhu nữa, hạt châu bàn tính của cậu đều đánh trên mặt tôi đây này.
”
Lâm Sở Trì cười cười không lên tiếng, xoay người tiếp tục làm việc.
Hôm nay lại bận bịu đến hơn ba giờ mới kết thúc, cô thu dọn ở nhà bếp một lát, sau đó tầm mắt rơi vào trong chậu nước bên cạnh.
Trong chậu là một ít cá nhỏ, là hàng tặng kèm tới cùng nguyên liệu nấu ăn.
Lâm Sở Trì nghĩ đến cái gì, dứt khoát ra tay xử lý.
Xử lý xong một chậu cá nhỏ, cô ướp muối một nửa sau đó áo lên một lớp bột chiên mỏng, chừa lại một chén chiên sơ trong một nồi khác thành cá chiên.
Sau khi chiên cá xong, mùi thơm hấp dẫn lác đác mấy sinh viên còn đang ăn cơm ở trong nhà ăn đến.
Lâm Sở Trì nhìn thấy vẻ mặt thèm nhỏ dãi của bọn họ, chia một nửa dĩa.
Mấy sinh viên kia đến muộn chỉ có thể đến những ô cửa khác tùy tiện ăn gì đó, không nghĩ tới còn có niềm kinh hỉ này, mỗi người dẻo mồm vừa khen ngợi vừa nói cám ơn.
Cá nhỏ chiên vừa thơm vừa giòn, ăn ngon đến mức muốn cắn đầu lưỡi, bọn họ bưng cái dĩa, suýt chút nữa không giảnh nổi cái dĩa, cuối cùng ngồi xuống tựa như mấy đứa nhỏ chia trái cây, cậu một miếng tớ một miếng.
Buồn cười chính là bọn họ vốn định ăn kèm với bữa trưa, kết quả được chia một miếng thì miếng đó tuột thẳng vào miệng, hoàn toàn không rơi vào trong chén.
Lâm Sở Trì thấy bọn họ không bởi vì giành cá ăn mà nảy sinh mâu thuẫn bèn thu tầm mắt lại, dùng bát đựng phần còn lại đưa cho dì Vương bọn họ.
“Hôm nay cháu làm cá kho, cái mùi đó thật sự thơm chết người.
”
Dì Vương thấy cô lập tức khen ngợi, chờ lúc thấy cá chiên nhỏ trong tay cô, lập tức bị hấp dẫn, “Cá nhỏ chiên cũng ngon, màu sắc thật xinh đẹp.
”
“Mới vừa chiên, cháu đưa tới cho mọi người nếm thử.
”
“Ngửi cũng rất thơm, vậy bọn dì sẽ không khách sáo với cháu đâu.
”
Dì Vương nhận lấy bát, cầm một miếng đưa vào trong miệng trước, cá nhỏ được xử lý rất sạch sẽ không hề có một chút mùi tanh và mùi lạ, vào miệng thơm ngon trong vắt, ăn ngon đến mức suýt chút nữa bà ấy không nhịn được mà tâng bốc rồi.
“Chị Vương, sao chị còn đánh lẻ ăn một mình thế.
”
Những người ở cửa sổ khác nghe thấy Lâm Sở Trì mời bọn họ ăn cá, ngửi thấy mùi bèn vây quanh.
“Ai u, cá nhỏ chiên thật ngon.
”
“Vừa thơm vừa giòn, ăn quá ngon rồi.
”
“Tiểu Lâm, cháu chiên thế nào vậy?”
Bọn họ cũng chỉ ăn cảm thấy ngon thuận miệng hỏi như vậy, Lâm Sở Trì lại kể một vài kỹ thuật đơn giản rồi mới rời khỏi.
Cô xoay người trở lại trước ô cửa của mình, không bao lâu bưng chén nhỏ bước ra nhà ăn.
“Meo meo.
”
Không biết có phải ngửi thấy mùi cá hay không, không cần cô đi tìm, đã có con mèo chủ động tiến đến trước mặt cô.
Lâm Sở Trì phát hiện hình như là con mèo hoa tối hôm qua, cô ngồi xuống.
Lúc đang chuẩn bị ném cho ăn, mèo nhỏ đã không thể chờ được nữa đứng lên đặt chân trước lên trên đùi cô.
“Đừng nóng vội.
”
Cô nói xong bốc lên một con cá nhỏ đưa tới, mèo hoa lập tức hé miệng cắn vào, vui vẻ nhẹ nhàng vẫy đuôi.
Cá nhỏ cho mèo ăn nên cô không dám chiên ngập dầu, mà chỉ chiên sơ, nhìn tướng ăn vội vã của con mèo này, hiển nhiên là rất thích.
“Nhìn con cá này trông rất ngon.
”
Lâm Sở Trì nghe âm thanh phát hiện có người lại đây, thoáng chốc không biết nói gì mới đúng.
Dù sao bình thường nghe nói như thế có thể khách sáo hỏi một câu “Em có muốn nếm thử hay không”, nhưng cá trong chén dùng để cho mèo ăn, dù sao cũng không tiện cho người ăn.
“Em có thể nếm thử không?”
Lâm Sở Trì nghe cô ấy chủ động muốn nếm thử, giơ chén lên nói: “Chị đã xử lý cá sạch sẽ rồi, có điều không bỏ muối.
”
“Không sao cả, chỉ là em thấy mèo ăn ngon lành như thế nên muốn nếm thử mùi vị gì.
”
Trong nhà nữ sinh có nuôi một con mèo, trước đây lúc mẹ nấu cơm cho mèo, cô ấy sẽ ăn vụng, vì thế không thấy có gì không tiện.
Cô ấy vốn cho rằng dù sao con cá này cũng cho mèo ăn, ngửi thì rất thơm, ăn vào e là không ăn ngon lắm, nhưng mà rất nhanh cô ấy đã phát hiện mình sai rồi, cá nhỏ chiên cũng rất ngon.
Cá chiên quả thực không bỏ muối, bỏ vào miệng không nếm ra được mùi tanh, tràn ngập vị biển, hơn nữa càng nhai càng ngon.
Nói đến mùi cá, đây cũng là sai lầm nhỏ của Lâm Sở Trì, cô cũng thuận tay mà làm, xử lý xong mới nhớ tới mèo vốn ăn tanh, cho chúng nó ăn mà khử mùi tanh thì thật giống như làm điều thừa.
“Em ăn miếng nữa ạ, vừa nãy không nếm ra được mùi vị.
”
Cá hơi nhỏ, nữ sinh cảm thấy không ăn đủ, lập tức lại duỗi tay bốc một miếng.
Lúc cô ấy đang ăn ngon lành lại bị bạn bè ngang qua nhìn thấy, cả khuôn mặt cạn lời: “Cậu thật có tiền đồ, chạy đi cướp đồ ăn vặt với mèo, khó trách đều nói mèo ghét chó.
”
“Cậu mới là chó, tớ chỉ nếm thử một miếng thôi thì làm sao?”
“Cũng do con mèo không biết nói chuyện, nếu không nó đã mắng người rồi.
”
Lâm Sở Trì nghe vậy cúi đầu nhìn mèo hoa trước mặt gấp đến độ liên tục duỗi móng vuốt, ý tứ: mau mau cho nó ăn một miếng nữa đi.
Mèo hoa ăn một con, nữ sinh ngồi xổm bên cạnh cũng lập tức ăn một con, nếu không phải trên đầu cô ấy không có lỗ tai thì trông rất giống con mèo.
Ăn ngon đến thế à?
Người bạn thầm nghĩ trong lòng, tiến lên hai bước nói: “Thất Thất, có thể cho em nếm thử không?”
Lâm Sở Trì nghe thế tưởng cô ấy nói chuyện với mình, giơ chén lên, đồng thời trong lòng có hơi khó hiểu tại sao cô ấy gọi mình là “Thất Thất”.
“Cảm ơn Thất Thất.
”
Cô ấy sợ Lâm Sở Trì mệt, trực tiếp cầm cái chén,kết quả người bạn mới vừa nãy còn phỉ nhổ sau khi ăn một con cá nhỏ thì không dừng tay được.
“Mèo ghét chó đúng là có lý, cậu không nghe nó mắng người à?”
Nữ sinh ngồi chồm hổm trên mặt đất trả lại lời cô ấy nói với mình lúc trước.
Mèo hoa vừa mới kêu vài tiếng mềm mại với Lâm Sở Trì, hiện tại ngửa đầu “Meo meo meo” đặc giọng sữa, trông hơi giống như đang mắng người thật.
Nữ sinh bưng chén nhìn người bạn, Lâm Sở Trì cùng với mèo hoa nhỏ đều đang nhìn mình, rất ngại cầm chén tiếp nữa đành trả lại: “Hì hì, Thất Thất, chị chiên cá quá ngon, trong phút chốc em không kiềm chế được.
”
Lâm Sở Trì nhận lấy chén vội vàng cho mèo hoa nhỏ ăn, vỗ về nó, sau đó mới quay đầu hỏi: “Tại sao gọi chị là Thất Thất?”
Kỳ thực cái tên gọi “Thất Thất” này lúc ban đầu dùng ở trên diễn đàn trường, nguyên nhân là cô nấu ăn ở ô cửa số bảy, dần dần rất nhiều sinh viên nhắc tới cô đều dùng biệt danh này.
Sau khi Lâm Sở Trì nghe thấy câu giải thích trái lại không quá để ý, cúi đầu tiếp tục cho mèo ăn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...