Lê Diệu Nam thật nhàn nhã, chậm rãi làm chuyện của mình. Hách đại nhân tựa như coi hắn thành Tiến sĩ toán học, đưa cho hắn một tá sách liên quan đến cách vật.
Lê Diệu Nam không hề gì, tôn chỉ của hắn là làm tốt chuyện cấp trên đưa cho, một ngày hai ngày nhìn không ra hiệu quả nhưng thiên trường địa cửu, hắn tin Hoàng đế sẽ thích thần tử nghe lời như vậy.
Lưu đại nhân làm người chính trực, quan hệ với hắn cũng tốt, trong mắt lộ ra chút lo lắng.
Lê Diệu Nam mỉm cười với ông ta, ý bảo trong lòng mình đều biết.
Lưu đại nhân tạm yên tâm. Nhà ông cũng chỉ có một vị phu nhân, đó là thê tử đồng cam chịu khổ cùng ông, từ học sinh bần hàn đến quan viên Hàn Lâm Viện, mỗi bước đi đều không thay đổi. Ông không tin Lê đại nhân là người lỗ mãng, cũng không muốn thấy một cặp đôi có tình bị người ngoài phá hư.
Lê Diệu Nam không vội nhưng người khác thì càng ngày càng nóng nảy. Nhưng có muốn xem trò cười thì cũng không ai ngu xuẩn bước ra đầu tiên, dù sao cũng không liên quan đến mình, sao bọn họ phải đi làm người xấu. Ai cũng biết bỏ đá xuống giếng nhưng nếu là đấu tranh anh dũng thì xin lỗi, ai mà không phải việc không liên quan thì tránh cho xa.
Chức quan của Vương đại nhân tương đối cao nhưng cũng chỉ là chính ngũ phẩm, tuy trong Hàn Lâm Viện, Vương đại nhân là thượng quan của bọn họ nhưng nếu muốn một tay che trời cũng không thể được.
Vương đại nhân càng chờ, sắc mặt càng khó coi. Mắt thấy đã đến đầu chiều, chỗ Biên tu viện lại không truyền ra tý âm thanh nào, gã sao có thể ngồi im cho được. Hy sinh một nhi tử, nếu không rèn sắt lúc còn nóng, đợi đến ngày mai không chừng đồ ăn đều nguội lạnh.
Vương Hoành Viễn đi vào viện Biên tu viện, trên mặt tức giận chưa tiêu. Thấy mọi người ai làm việc nấy, Lê Diệu Nam tự tại nhàn nhã, lửa giận trong lòng càng cao, hảo một cái tiểu tử cuồng vọng, thế mà dám can đảm không coi gã ra gì.
“Lê đại nhân.” Vương Hoành Viễn gầm lên.
Mọi người trong Hàn Lâm Viện lập tức bị hấp dẫn chú ý, chuyện phát sinh đêm qua, tất cả mọi người đều ở đó, hôm nay ai cũng chờ xem trò cười. Đương nhiên, cũng có người tự xưng là quân tử đạo đức, muốn nói mấy câu trượng nghĩa, chẳng qua phải có người mở đầu trước, nếu không không xuất đầu được.
Lê Diệu Nam hơi sửng sốt, cười nói: “Vương đại nhân có chuyện gì?”
“Ngươi còn dám hỏi?” Vương đại nhân hỏi lại, sắc mặt nghiêm nghị, tiên phát chế nhân: “Nếu ngươi chướng mắt tiểu nhi liền nói thẳng, bản quan cũng sẽ không bức ngươi, chỉ coi tiểu nhi tự mình xui xẻo, lão phu nhận. Nhưng ngươi không đếm xỉa như thế, ngay cả công đạo cũng không nói một tiếng, bản quan tuy chức vị kém nhưng không thể tuỳ ngươi cái Thám hoa lang khi nhục.”
Lê Diệu Nam không hiểu ra sao, chần chờ hỏi: “Vương đại nhân, chớ không phải ngươi nghĩ sai rồi, tại hạ lúc nào thì gặp qua lệnh công tử?”
“Ngươi…” Vương Hoành Viễn trợn mắt, tức đến thổi râu mép, thế nào cũng không nghĩ tới Lê Diệu Nam rõ ràng không thừa nhận.
Hiển nhiên, tất cả mọi người cũng ngạc nhiên không kém, trong lòng bắt đầu do dự, dù sao đêm qua bọn họ quả thật không nhìn thấy Lê đại nhân. Nhưng Vương công tử cũng không giống như nói láo, bọn họ bên nào cũng cho là mình đúng, không biết ai đang nói dối.
Dương Minh Hoa không phục, lập tức chỉ trích: “Lê đại nhân đừng nói dối, hôm qua mọi người tận mắt nhìn thấy. Ngươi huỷ trong sạch của Vương công tử chẳng lẽ còn không muốn thừa nhận?”
Lê Diệu Nam tỏ vẻ vô tội: “Tại hạ quả thật chưa từng thấy qua Vương công tử, sao Dương đại nhân lại nói thế?”
Vương Hoành Viễn trong cơn giận dữ chửi ầm lên: “Thật tốt ngươi Lê Diệu Nam, dám làm không dám nhận, vốn còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử, hôm nay cuối cùng cũng biết được. Lão phu đã nói rồi, nếu ngươi không muốn nạp tiểu nhi, lão phu cũng không cần, chỉ coi như mệnh của tiểu nhi không tốt. Nhưng sự thật chính là sự thật, ngươi không được chống chế.”
Vương đại nhân nói rất rõ ràng, Lê Diệu Nam có thể không nạp thiếp, cũng có thể không chịu trách nhiệm nhưng đừng mơ tưởng bẻ cong sự thật. Vương đại nhân lấy lùi làm tiến, rõ ràng khẳng định tội danh Lê Diệu Nam khinh nhờn Vương Thanh là thật. Nếu Lê Diệu Nam thừa nhận, chỉ sợ thanh danh sẽ mất hết, cuối cùng vẫn sẽ bị bức nạp thiếp, quả nhiên là mưu tính tốt.
Chỉ tiếc, Vương Hoành Viễn gặp phải đối thủ, cho tới bây giờ đều không ra chiêu theo bài nào, Lê Diệu Nam lạnh lùng mỉm cười: “Vương đại nhân chớ có ngậm máu phun người, các vị đồng nghiệp ai chẳng biết tại hạ ngưỡng mộ phu lang, sao có thể liên lụy với người ngoài? Hôm qua là Vương đại nhân mở tiệc chiêu đãi, hạ quan mới có thể tiến đến quý phủ, hôm nay lại nói như vậy, hạ quan muốn hỏi Vương đại nhân nói xấu như thế rốt cuộc là có ý gì?”
“Đây là làm sao? Cãi nhau?” Một giọng nói uy nghiêm vang lên, mọi người lập tức căng thẳng, vội vàng hành lễ: “Hạ quan kiến quá Biện đại nhân.”
“Ừ!” Biện Thiên Hoà thản nhiên lên tiếng, trách mắng: “Hàn Lâm Viện là nơi thanh tĩnh, nhìn xem các ngươi ra thể thống gì.”
“Hạ quan biết sai.”
“Hạ quan cầu Biện đại nhân làm chủ…” Vương đại nhân một phen nước mắt nước mũi, nói khóc liền khóc.
Lê Diệu Nam bình tĩnh không động, âm thầm rũ mi mắt, con cá sau màn cuối cùng cũng rơi ra, không uổng công hắn cãi nhau với Vương Hoành Viễn. Nháo liền nháo đi, tốt nhất là nháo lớn, hắn tuyệt đối không để ý nháo đến trước mặt Hoàng Thượng.
“Nói nghe một chút.” Biện đại nhân mặt không đổi sắc, lập tức ngồi xuống chủ vị.
“Hạ quan hôm qua yến khách, Lê đại nhân bị bẩn xiêm y, hạ quan hảo tâm để Lê đại nhân…” Vương Hoành Viễn mồm miệng không rõ, vừa khóc vừa kể lại uỷ khuất của nhi tử, lại nói Lê Diệu Nam rõ ràng không thừa nhận, quả thực đáng giận đến cực điểm, nhân phẩm như thế không xứng với đại danh Thám hoa lang.
“Lê đại nhân, lời Vương đại nhân nói có thật không?” Biện Thiên Hoà không chút để ý mà hỏi, trong lời nói mang ý hiếp bức: “Làm quan ở Hàn Lâm Viện phải là người thanh chính, nếu ngươi dám vọng ngôn, đợi bản quan điều tra rõ chân tướng, chắc chắn báo lên Hoàng Thượng, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng.”
Lê Diệu Nam ngạo nghễ mà đứng, một bộ uy vũ bất khuất, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Biện đại nhân nói sai rồi, phẩm tính của Vương đại nhân, đại nhân như thế sớm nên bẩm báo Hoàng Thượng. Hàn Lâm Viện lại có con sâu làm rầu nồi canh, làm bẩn thanh tĩnh chốn Hoàng cung mà.”
“Lớn mật!” Biện Thiên Hoà gầm lên: “Nói xấu mệnh quan triều đình, Lê Diệu Nam ngươi có biết tội của mình không?”
“Hạ quan không biết, hạ quan chính là thẳng thắn, chẳng lẽ Biện đại nhân muốn bao che cho hắn?” Lê Diệu Nam một bước cũng không nhường, thái độ nháy mắt quay ngược sang gây sự, hắn không phải Bồ Tát, tuỳ ý người nắn bóp cũng không lên tiếng.
Người chung quanh kinh hãi, ai cũng không ngờ Lê Diệu Nam lại có can đảm như thế.
Trương Khải Hiền nắm tay thành quyền, sau đó lại chậm rãi buông ra, hắn ta biết tiểu biểu đệ biết mình đang làm gì, nhưng biểu đệ hắn ta có cần dọa người như vậy không, Biện đại nhân chính là quan to trong triều!
Lê Diệu Nam cười lạnh, Biện Thiên Hoà trước kia đã từng ngáng chân hắn, hôm nay ai biết có phải bọn họ thông đồng từ trước hay không.
“Ngươi---” Biện Thiên Hoà chỉ thẳng hắn, tức giận đến ngực phập phồng, lớn tiếng gầm: “Lớn mật! Ngươi quỳ xuống cho bản quan.”
Lê Diệu Nam nghe lời quỳ xuống, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, hôm nay nếu đã thế, hắn quyết tâm muốn ồn ào thì phải nháo lớn.
Biện Thiên Hoà mắt sáng như đuốc, loé ra lửa giận hôi hổi, trầm giọng quát: “Ngươi biết sai?”
“Không biết.” Lê Diệu Nam mỉa mai nhìn gã, biết chắc Biện Thiên Hoà không dám làm gì hắn. Hắn là tân tiến Thám hoa, lại treo danh trước mặt Hoàng Thượng, không có Hoàng Thượng cho phép, người ngoài đừng mơ xử lý hắn. Về phần ngáng chân, trước kia Biện Thiên Hoà còn chưa ngáng đủ sao? Chẳng qua đều bị hắn hoá giải, hiện giờ thêm một cọc này cũng không sao.
Biện Thiên Hoà tức đến ngã ngửa, ngược lại đâm lao phải theo lao. Đây là một tảng đá, không thu hút nhưng gặm không động - đá không vỡ, Lê Diệu Nam lợn chết không sợ nước sôi, kiên quyết không tiếp thu sai lầm, gã đúng là không có biện pháp, lại không thể lôi người ra đánh, trừ phi gã không cần thanh danh. Lê Diệu Nam dù sao cũng là tân tiến Thám hoa, nổi bật chưa lui, liền tính xử trí khẳng định sẽ bị Hoàng Thượng triệu kiến trước, mà Hoàng Thượng sẽ không chỉ nghe lời nói một bên của gã.
“Hử, Hàn Lâm Viện hôm nay sao náo nhiệt như thế?” Diệp đại nhân chậm rãi đi tới liếc nhìn xung quanh, trước chào Biện đại nhân, ngồi vào chỗ mình rồi mới hỏi: “Lê đại nhân làm sai chuyện gì?”
“Hồi bẩm đại nhân, hạ quan tự nhận không sai.” Lê Diệu Nam cung kính trả lời, ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có vài phần chí khí, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Khoé môi Diệp đại nhân run rẩy, ông coi như hiểu biết Lê Diệu Nam, vừa thấy cái dạng này của hắn là biết người này đang giả vờ. Hôm nay Lâm tiểu cửu truyền tin, thỉnh ông chiếu ứng phu quân một chút, ông còn tưởng có chuyện gì lớn, nhưng hiện giờ xem ra, Thám hoa lang còn nhàn nhã lắm, sắc mặt Biện đại nhân cũng không phải rất tốt.
“Hử? Thế ngươi đứng lên đi.” Diệp đại nhân nhìn về phía Biện Thiên Hoà, chờ gã cho lời giải thích.
Biện đại nhân nghẹn đến khó chịu, rõ ràng gã là quan trên nhưng lại không thể làm gì Lê Diệu Nam, loại cảm giác bị đè nén này quả thật không cách nào hình dung. Lê Diệu Nam chết không nhận tội, đây cũng chỉ là chuyện phong lưu, cho dù có là chuyện lạ thì cũng không thể lôi ra để định tội Thám hoa, chẳng phải là vô lý sao.
Gã không nói không đại biểu người khác không nói, Lưu đại nhân thực khách quan mà nói lại tiền căn hậu quả sự tình một lần, đặc biệt chú trọng chuyện Vương Thanh khóc lóc.
Diệp đại nhân buồn cười trong lòng, cũng hiểu rõ vài phần, bảo sao Lâm tiểu cửu liên hệ mình, thì ra là thế, cũng tại Lê đại nhân rất xuất chúng mới có người muốn đưa thiếp thất.
Lúc này Lê Diệu Nam không phủ nhận, chỉ tỏ vẻ sợ hãi: “Cái gì, ngươi nói vị công tử kia chính là nhi tử của Vương đại nhân?”
Vương Hoành Viễn vui vẻ trong lòng, cuối cùng hắn cũng thừa nhận, khóc ròng nói: “Thỉnh Diệp đại nhân làm chủ, Lê đại nhân cũng thừa nhận. Việc hôm qua tuy là ngoài ý muốn, nhưng tiểu nhi rốt cuộc mất trong sạch, ta không trông cậy vào Lê đại nhân có thể phụ trách, chỉ thỉnh Lê đại nhân gặp mặt tiểu nhi, chặt đứt tưởng niệm trong lòng nó.”
Mọi người chung quanh sôi nổi gật đầu, Vương đại nhân nói hợp tình hợp lý, yêu cầu cũng không cao, Lê đại nhân nếu ngay cả việc ấy cũng cự tuyệt thì đúng là quá mức nhẫn tâm.
Thời điểm chuyện không liên quan đến mình, tâm tư mọi người thường hướng về kẻ yếu. Diệp đại nhân khẽ nhíu mày, nghĩ không ra lời Lê Diệu Nam rốt cuộc có ý gì, chẳng lẽ hắn thật sự muốn nạp thiếp?
Diệp đại nhâm chưa nghĩ xong đã nghe Lê Diệu Nam kinh hô: “Không có khả năng, người nọ ăn mặc không giống hài tử nhà đứng đắn, sao có thể là nhi tử Vương đại nhân?”
“Ngươi muốn chống chế?” Vương đại nhân khó thở, không nghĩ tới lúc này mà Lê Diệu Nam còn dám nói xạo.
Lê Diệu Nam cười lạnh, cho tới bây giờ hắn đều là người thù dai, hồi tưởng lại dấu vết loang lổ trên người phu lang, mình thiếu chút nữa đã phạm phải sai lầm lớn, hận ý đối với Vương Hoành Viễn càng sâu một tầng, châm chọc nói: “Ta liền nói Vương đại nhân không phải người tốt, Biện đại nhân còn không tin. Nhi tử trong nhà ăn mặc như cái tiểu quan, hạ quan sao biết hắn là ai, lúc ấy bị doạ đến xiêm y cũng không thay, nhanh chóng chạy. Ta đối với phu lang cho tới bây giờ là toàn tâm toàn ý, Vương đại nhân đúng là có gia giáo.”
“Ngươi---” Vương Hoành Viễn tức đến độ chỉ thiếu phun ra một búng máu.
Lời này của Lê Diệu Nam rất độc, cũng rất quá phận, so sánh công tử đứng đắn nhà người ta như tiểu quan, khuê nữ trong nhà Vương đại nhân tương lai biết thành hôn thế nào, nề nếp Vương gia cũng sẽ bị hao tổn.
“Lê đại nhân nói quá đáng như vậy sao có thể là hành động của quân tử, Vương đại nhân đã lui từng bước rồi, sao Lê đại nhân cứ tiếp tục gây sự như thế?”
Lê Diệu Nam liếc nhìn hắn ta, vị Dương đại nhân này mấy ngày gần đây cứ thích kiếm chuyện, có lẽ mình nên đưa cho hắn một phần đại lễ, lạnh lùng nói: “Dương đại nhân nói sai rồi, quân tử phải biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, việc này nếu đổi thành Dương đại nhân, xin hỏi ngài sẽ làm thế nào?”
Dương Minh Hoa chính nghĩa lẫm nhiên: “Nếu huỷ trong sạch của người ta, tất nhiên là phải chịu trách nhiệm, đây là hành vi của đại trượng phu. Vương gia công tử đúng là vô tội, Lê đại nhân sao có thể nhẫn tâm như thế?”
Lê Diệu Nam khinh thường trong lòng, không kiên nhẫn trả lời chuyện có nên nạp về hay không, nếu Dương Minh Hoa không biết xấu hổ, mình sao phải cho hắn ta mặt mũi, chắp tay cười tủm tỉm nói: “Như thế, tại hạ chúc mừng Dương đại nhân. Theo tại hạ biết, hôm qua người thấy Vương công tử tựa hồ cũng có Dương đại nhân, tấm lòng như vậy tại hạ bội phục.”
“Các ngươi nếu ai…” Muốn tranh thủ thì có thể thương nghị với Dương đại nhân, Lê Diệu Nam quét mắt nhìn chúng đồng nghiệp, lời tuy chưa nói hết nhưng ý đã rõ ràng.
“Ta không---” Dương Minh Hoa vừa mới lên tiếng đã bị một trận thanh âm chúc mừng bao phủ.
Vô nghĩa, chuyện không liên quan đến mình, mọi người sao có thể xúm vào. Nếu liên lụy đến mình thì thà để bạn bần đạo chết còn hơn bần đạo chết. Lê Diệu Nam nói rất rõ ràng, hôm qua bọn họ quả thật nhìn thấy Vương công tử, khi đó Vương công tử quần áo không chỉnh, song nhi như vậy ai dám muốn, nếu Dương đại nhân có tấm lòng bao dung, bọn họ tất nhiên nói câu chúc mừng.
Lúc này rốt cuộc không ai chỉ trích Lê Diệu Nam, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật Lê đại nhân nói cũng đúng, song nhi nhà đứng đắn sao có thể mặc thành như vậy, nhớ tới thiếu niên tối qua quần áo hớ hênh, bọn họ lúc này vẫn còn có chút đỏ mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...