Lê Diệu Nam là một ca tế tốt, vẫn luôn là thượng khách ở Lý trạch, Lâm mẫu thương hắn đến nỗi Lê Diệu Nam thấy một đống thuốc bổ vừa cảm động lại vừa đau đầu. Nói, đoạn thời gian khoa cử, phu lang sợ mình mệt mỏi, uống các loại thuốc bổ đến ngán luôn rồi, hắn cảm thấy mình không chỉ không ốm, ngược lại nặng thêm mấy cân.
Phu phu hai người ngồi chơi tới chiều mới về, Lâm mẫu như mọi khi tiễn bọn họ ra cửa.
Lâm Dĩ Hiên ôm nhi tử ngồi trên xe ngựa, quay đầu phất tay với mẫu thân: “Nương, ngài mau trở về đi, ta với phu quân mấy ngày nữa lại đến thăm ngài.”
Lâm mẫu mỉm cười gật đầu, thẳng đến khi xe ngựa đi xa mới phù tay Dương Nghị trở về. Dọc đường đi bên môi thuỷ chung treo tươi cười, mắt nhìn ngoại sanh bên cạnh, khẽ thở dài. Trái tim cũng là thịt, lúc trước biết chuyện giữa nhi tử cùng ngoại sanh, kỳ thật bà phản đối, cho dù bà cũng thương ngoại sanh nhưng nếu để Dương Nghị làm nhi tức, nói thật trong lòng bà cũng không nguyện ý.
Nhưng hiện giờ, nhi tử đi xa tha hương, mình lại hoà ly, mắt thấy cửu nhi hạnh phúc như vậy, lại nhìn Nghị Nhi, trong lòng cũng không bài xích nữa. Huống chi, mấy ngày nay vẫn luôn là Nghị Nhi cùng mình, sau này biến thành nhi tức, ngẫm lại cũng không phải không thể tiếp thu, chỉ cần nhi tử có thể phu phu hoà thuận, gia đình yên ấm, còn hơn là cưới một cái không bớt lo, bà bây giờ thật sự nghĩ thông suốt.
* * *
Lê Diệu Nam vừa về tới nhà, chưa kịp uống ngụm trà liền nghe hạ nhân báo lại, Trương Khải Hiền tìm hắn có việc.
Lâm Dĩ Hiên ôm hài tử đi phòng trong, cười nói: “Ngươi đi trước đi, ta mang Húc Nhi đi ngủ, cả ngày hôm nay nó cũng chưa ngủ tý nào.”
Lê Diệu Nam vuốt cằm cười, nhẹ nhàng mơn trớn sợi tóc trên trán phu lang, dịu dàng nói: “Ngươi đừng quá bận tâm, tên khốn kiếp không ngủ, chơi mệt tự nhiên sẽ ngủ.”
Lâm Dĩ Hiên liếc hắn một cái: “Ta biết, ngươi mau đi đi, biểu ca còn đang chờ đó.”
Lê Diệu Nam xoay người ra khỏi phòng. Trương Khải Hiền đang ở phòng khách uống trà, cả người bò ườn trên ghế, nào có một tia văn nhã.
Lê Diệu Nam lắc đầu, cất bước đi tới.
Trương Khải Hiền duỗi thắt lưng, mềm nhũn ghé vào bàn, thấy biểu đệ nhà mình, chỉ nâng mi mắt: “Cuối cùng cũng trở lại.”
“Có việc?” Lê Diệu Nam nhíu mày, vị biểu ca này không có việc thì chả bao giờ thấy bóng dáng.
Trương Khải Hiền gật đầu: “Ta muốn dọn ra ngoài ở, ngày mai ngươi theo giúp ta nhìn xem, thuận tiện kêu cả đệ phu nữa.”
“Ngươi đây là…” Lê Diệu Nam nghĩ một chút liền hiểu được, biểu ca dù sao cũng là người Trương gia, hiện giờ thi đậu Tiến sĩ, qua một thời gian ngắn liền được phái quan, vốn nên có phủ đệ của mình mới phải, gật đầu nói: “Đi, ngày mai ta sẽ kêu phu lang, ngươi cũng nhanh chóng đưa tẩu tử lên đây, bên người dù sao cũng phải có người chiếu ứng.”
“Ta biết.” Trương Khải Hiền vốn cũng có ý định này, chuyện bên trong trạch nam nhân không rõ, bằng không hắn ta cũng sẽ không khổ sở chờ đến khi Lê Diệu Nam trở về, mục đích chính là muốn mời đệ phu hỗ trợ chỉnh lý nhà của hắn ta một phen, nếu không không có biện pháp vào ở.
Hai huynh đệ lại tâm sự trong chốc lát, ăn cơm xong, Trương Khải Hiền mới cáo từ rời đi.
Ngày hôm sau, đoàn người đi tới cửa Trương phủ, khoé môi Lê Diệu Nam co rút, quay đầu nhìn về phía biểu ca: “Là ai giới thiệu cho ngươi mua trạch viện này?”
Trương Khải Hiền hơi kinh ngạc: “Làm sao vậy? Có gì không ổn?”
Lê Diệu Nam lắc đầu, rất nhanh hồi phục tâm tình: “Không có.” Chẳng qua cách vách có một vị cực phẩm.
Thì ra, tân trạch tử của Trương Khải Hiền nằm ngay cạnh Chu phủ. Trương Khải Hiền không muốn ở quá xa mới nhờ người tìm nhà ở thành tây, chọn tới chọn lui chỉ có nhà này thích hợp nhất, trước kia là nhà một vị Hàn Lâm, viện tử thanh nhã yên tĩnh. Trương Khải Hiền cảm thấy không tồi liền quyết định mua, hiện giờ thu thập chỉnh tề là có thể ở.
Lâm Dĩ Hiên dạo một vòng bên trong gật đầu, cứ việc không vừa mắt tam biểu ca, nhưng thân nhân dù sao cũng là thân nhân, mâu thuẫn bên trong cùng lắm là gây hấn một chút, mở cửa ra thì mọi người vẫn là người một nhà. Tình nghĩa của Trương gia y ghi tạc trong lòng, đặc biệt là lúc sinh Húc Nhi, đều mệt đại tẩu Trương gia hỗ trợ, y mới có thể an tâm ở cữ.
Hiệu suất làm việc của Lâm Dĩ Hiên rất nhanh, cùng ngày liền bắt đầu. Trước tiên mua ít hạ nhân trong tay người môi giới về, an bài tốt cương vị, ngày kế bài trí trong viện, thiếu cái gì thì mua thêm.
Trương Khải Hiền sáng sớm đã đưa ngân phiếu một ngàn lượng, Lê Diệu Nam vốn không cần, Trương Khải Hiền kiên quyết đưa cho, thân huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng, tình người là tình người, phương diện này lại không thể lẫn lộn được.
Lê Diệu Nam bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể nhận lấy. Lâm Dĩ Hiên có chút sung sướng trong lòng, không phải vấn đề bạc mà là thái độ, không nghĩ tới biểu ca ngày thường không đứng đắn, làm việc đúng là chu toàn.
* * *
Đảo mắt, ngày Lê Diệu Nam và Chu Tiềm ước định đã đến.
Hôm ấy bọn họ hẹn gặp mặt ở Vân Tiên lâu, Lê Diệu Nam đã sớm đặt phòng. Mấy ngày không gặp, Chu Tiềm hình như lại tiều tụy đi nhiều. Lý Minh Chương thì sắc mặt buồn bực, ánh mắt sa sút, không thấy được khí phách phấn chấn như đã từng có ở Dương Châu.
“Các ngươi đây là…” Lê Diệu Nam đánh giá bọn họ, tận lực làm cho mình đồng cảm, biểu tình ba người quá khác nhau, làm hại hắn cũng không dám cười.
“Không sao, đích mẫu của A Tiềm định cho hắn một mối môn thân, mấy ngày nữa liền hạ sính.” Lý Minh Chương bất đắc dĩ nói, nhớ lại hôn sự của mình, sắc mặt khó nén ảm đạm.
Chu Tiềm mặt không đổi sắc. Học phản kháng rồi hắn ta mới hiểu được cái loại cảm giác vô lực này, hắn ta không phải Lê Diệu Nam, phụ thân hắn ta cũng sẽ không quá kế hắn ta, cho nên hắn ta chỉ có thể ở lại Chu phủ, chờ đến khi đích mẫu chết hoặc chính mình chết.
A! Lê Diệu Nam hoảng sợ, thật sự nói không nên hai chữ chúc mừng, nghĩ lại lúc trước, khi biết mình sẽ thành hôn còn không phải là lành làm gáo vỡ làm muôi sao. Chẳng qua sai thì có sai, ai lại nghĩ tới, hắn đường đường một thẳng nam sẽ cùng phu lang phu phu hoà thuận.
Lý Minh Chương nói tiếp: “Hôn kỳ của ta định tại mười lăm tháng chín, còn năm tháng nữa.”
Lê Diệu Nam giật giật khoé môi, nếu không biết hai bọn họ xác xác thật thật là bạn tốt, hẳn còn cho là có gian tình, nhìn hai người sắp sửa thành thân này, biểu tình quả thực không khác lắm.
Tâm niệm Lê Diệu Nam quay vòng vòng, trong đầu hai tiểu nhân đánh nhau, rốt cuộc giúp hay không giúp? Giúp, đây là việc nhà người ta; không giúp, hắn còn thiếu Chu Tiềm một cái tình người.
“Lê huynh có chủ ý gì?” Lý Minh Chương vẫn luôn chú ý sắc mặt của hắn. Từ sau Quỳnh Lâm yến, hắn ta cảm thấy Lê Diệu Nam là một người thông minh. Người ngoài có lẽ sẽ cười Thám hoa lang ngốc, chính là hắn ta lại cho rằng, Lê Diệu Nam có quyết định chính xác. Thân là hầu phủ công tử, hắn ta hiểu rõ chuyện xấu của đại hộ nhà cao cửa rộng, Lê Diệu Nam hành sự phóng khoáng, đó cũng là một đường ra, còn hơn là bị liên lụy.
“Ta nào có cái ý kiến gì hay.” Lê Diệu Nam nhanh chóng quyết định, Chu Tiềm với Lý Minh Chương đều là nhân mạch không tồi, cho dù Lý Minh Chương làm phò mã, thân phận vẫn đặt ở kia, ngoại trừ không thể làm quan trong triều, ai dám nhìn thấp hắn ta. Còn có Chu Tiềm, năng lực của Chu Tiềm không tồi, nếu không có vài phần bản lĩnh, tin tức từ chỗ Chu đại nhân sao có thể tới tay hắn ta.
“Chủ ý xấu thì có một.” Lê Diệu Nam thấy mắt hai người tràn đầy thất vọng, cười trêu ghẹo.
Chu Tiềm ngẩng bật đầu, ánh mắt cũng phát sáng: “Ngươi có chủ ý gì?”
Lý Minh Chương hưng trí bừng bừng, khó có khi nhấc lên tinh thần, đời này hắn ta đã định trước không có cách gì thay đổi, hắn ta hy vọng bạn tốt của mình có thể mở ra đường mới, không bị vây ở trong Chu phủ chật hẹp kia.
Lê Diệu Nam nhếch môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Đơn giản, ở riêng.”
Ánh mắt Chu Tiềm ảm đạm xuống, nếu có thể ở riêng, hắn ta làm sao phải chịu giày vò như thế này.
Trong lòng Lý Minh Chương vừa động, Lê Diệu Nam làm việc luôn không theo khuôn phép, nói không chừng thực sự có ý kiến hay: “Nói nghe một chút.”
“Đánh rắn đánh giập đầu, mỗi người đều có uy hiếp, bắt được uy hiếp của lão là tốt rồi.”
Chu Tiềm lắc đầu, ảm đạm nói: “Phụ thân ta làm người cũ kỹ, mềm cứng không ăn.” Căn bản không thể nào hạ miệng.
Lý Minh Chương gật đầu, biện pháp này không phải bọn họ không nghĩ ra, chính là Chu đại nhân đúng là một tảng đá, gặm không được, chớ nói chi là khiến lão thoả hiệp. Chu đại nhân ở trong triều nổi danh là lão cổ hủ, nếu để nhi tử uy hiếp, cuộc sống của A Tiềm chỉ biết sẽ thảm hại hơn.
Lê Diệu Nam nhếch môi cười nhạt: “Các ngươi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có câu tục ngữ nói đến hay, mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ không muốn sống, không muốn sống lại sợ không biết xấu hổ.”
Chu Tiềm không hiểu: “Lời này của Lê huynh ý gì?”
Lê Diệu Nam ra vẻ sâu không lường được, dừng một chút, câu lên trí tò mò của bọn họ rồi mới nói tiếp: “Này hiếp của Chu đại nhân nằm ở chỗ thanh danh.”
Lý Minh Chương nhíu mày: “Thì tính sao?”
Lê Diệu Nam thấy bọn họ không hiểu, nói tiếp: “Chu đại nhân yêu quý thanh danh, nếu Chu huynh làm việc không đúng, Chu đại nhân sẽ tức giận, sẽ trách phạt, nhưng càng nhiều sẽ lại che giấu.”
Rốt cuộc đều là người thông minh, một chút liền hiểu, Lý Minh Chương bừng tỉnh đại ngộ, dựng lên một ngón tay cái, tuyệt! Tâm tư Thám hoa lang quả nhiên ngoài dự đoán. Kế này không chỉ là chủ ý xấu, lại còn là một chủ ý nham hiểm.
Chu Tiềm nhíu mày suy nghĩ sâu xa, trong lòng có chút rối rắm, làm như vậy có thể khiến phụ thân nổi giận hay không, nhưng càng nghĩ, ánh mắt hắn ta càng sáng. Người trong nhà tự biết chuyện nhà mình, nháo đến phụ thân thấy phiền, tức giận đến ngoan lệ, không cần mình mở miệng, phụ thân khẳng định sẽ phân hắn ta ra khỏi phủ.
Về phần cưới hỏi, chỉ cần hắn ta kiên trì lập trường, phụ thân sợ doạ người khẳng định sẽ không giải quyết được gì. Hắn ta bất kính đích mẫu thì thế nào, cái danh bất hiếu, phụ thân chỉ biết giúp hắn ta che giấu cho kỹ, tuyệt đối sẽ không tuyên dương, nếu không liền thành gia phong không nghiêm.
Sắc mặt của Chu Tiềm cổ quái mà đánh giá Lê Diệu Nam, đến tột cùng là ai xui xẻo như vậy, sinh ra một cái bất hiếu tử, ngay cả mình cũng bị ảnh hưởng đến hư. Tuy rằng thực xin lỗi phụ thân, nhưng trong lòng hắn ta thật sự hưng phấn, chỉ cần nghĩ tới có thể rời khỏi cái nhà kia, máu trong người hắn ta cũng bắt đầu sôi trào.
“Nhìn cái gì vậy?” Lê Diệu Nam ra vẻ cảnh giác, vừa thấy sắc mặt bọn họ chỉ biết là không có hảo ý.
Chu Tiềm cong khoé môi, đầy thâm ý mà nói: “Lúc trước Lê huynh quá kế chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.”
Lê Diệu Nam cười mà không nói, cũng không thèm để ý bị bọn họ bắt được nhược điểm, dù sao không có chứng cứ. Huống chi, mọi người tám lạng nửa cân.
Hai người thấy vẻ mặt hắn như vậy, trong lòng biết mình đã đoán đúng, nhất thời không còn gì để nói, càng nhiều là khâm phục, nhân tài nha!
Kỳ thật chủ ý này cũng không khó, chẳng qua xã hội hiện giờ khiến bọn họ bị cố định tư duy, căn bản không dám nghĩ đến phượng diện này, hôm nay được Lê Diệu Nam nói thông, ngoài trừ không thể nào suy nghĩ, trong lòng hai người đều là sáng ngời, giống như mái nhà được bỏ ra một viên ngói, nào còn cần người ngoài nhúng tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...