Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

Vội vã nói lời từ biệt với Chu Tiềm, hẹn tốt ngày sau gặp lại, Lê Diệu Nam nhanh chóng về phủ.

Xem ra, cái tân Thám hoa lang này của hắn chắn đường không ít người.

Lê Diệu Nam vừa cân nhắc vừa cẩn thận nghĩ tới Chu phủ, tự hỏi như thế nào mới có thể trả đũa một cách đạo đức nhất, vốn trong lòng hắn đã có một khái niệm mơ hồ, hôm nay đi Chu phủ gặp Chu Ngự sử, loại ý tưởng này càng thêm rõ ràng hơn.

Đương nhiên, đó cũng không phải hắn tán dương Chu Ngự sử, mặc kệ Chu Ngự sử làm người thế nào, lão nếu có thể làm đến vị trí chính tam phẩm, vô luận lão cũ kỹ cũng tốt, cổ hủ cũng thế, trên người khẳng định có chỗ có thể tham khảo.

Sau khi nghĩ thông suốt, sắc mặt Lê Diệu Nam thả lỏng, tâm tình rất tốt trở về nhà. Chuyện thứ nhất đó là để phu lang lấy ra chứng cứ Mã Ngọc Liên mua người hung hăng đánh hắn, may mà hắn sớm có chuẩn bị vẹn toàn, về phần Cảnh Dương hầu phủ… Lê Diệu Nam nhếch môi, có lẽ hắn có thể học Chu Ngự sử.

Lâm Dĩ Hiên thấy phu quân nhà mình có định liệu trước liền không nhiều lời nữa, gần đây y cũng đang vội, nếu Lục hoàng tử dám ra tay đối phó phu quân thì phải gánh vác hậu quả. Cần biết, các loại bố cục cùng mưu tính của Lục hoàng tử, y rõ như lòng bàn tay, cho dù năng lực y đơn bạc, không tạo thành thương tổn gì cho đối phương nhưng khiến phe Lục hoàng tử thêm phiền, kéo gã lùi về phía sau cũng không thành vấn đề.

Hiện tại phiền toái nhất là phải giữ bí mật, sự tình nhất định phải làm đến cẩn thận, thật cẩn thận, y thấy phu quân nói đúng, loại chuyện đâm lén sau lưng này quá vui.

Phu phu hai người không có ý tốt, ai bận chuyện người đó, quả nhiên là một đôi tuyệt phối.

Lê Diệu Nam chỉ cho rằng phu lang nhà mình lại ngập mắt là tiền, không hỏi nhiều, phu lang nhà hắn cũng chỉ yêu thích chuyện đó, làm một phu quân tốt, tất nhiên muốn tỏ vẻ mạnh mẽ ủng hộ.

Mà sự thật cũng đúng, Lâm Dĩ Hiên lại mở mấy cửa hàng ở kinh thành, đầu tiên là mang hàng từ kinh thành đi Dương Châu, quay đầu lại mang hàng từ Dương Châu trở về, trình tự hết thảy thực bình thường, về phần ở giữa hành trình phát sinh chuyện gì, ai quản! Người ta đi đến quang minh chính đại.

***

Thời gian hai ngày chốc cái lướt qua, hôm Quỳnh Lâm yến, Lê Diệu Nam thu xếp chỉnh tề, sáng sớm liền ngồi kiệu với Trương Khải Hiền đi tới ngoài cửa cung chờ.

Cùng lúc đó, ở ngoài cửa cung đã có không ít người, đều là kim khoa Tiến sĩ. Chắp tay làm lễ, Lê Diệu Nam tìm một góc đứng, cẩn thận quan sát biểu tình mọi người, hắn muốn biết ngoại trừ Lê Diệu Tổ, còn có ai muốn đối phó hắn.

Nhưng có thể là mọi người giả vờ quá tốt, Lê Diệu Nam nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra, chỉ thấy Trương Khải Hiền trò chuyện với người khác thật vui vẻ. Hắn ta là loại người với ai cũng có thể tạo giao tình, không biết đây rốt cuôc là chuyện tốt hay là tai hoạ, hắn chỉ thấy may mà biểu ca dù không đứng đắn nhưng ngoài miệng luôn ngậm chặt, nếu không hắn thật sự lo lắng biểu ca một mình hành tẩu ở quan trường.

Không bao lâu, cửa cung mở, một vị nội thị tuyên bọn họ đi vào, Hoàng đế phải lâm triều xong mới có thể tiến đến Ngự hoa viên.


Bố cục Hoàng cung triều Đại Tấn không giống Cố cung, nhưng Ngự hoa viên cũng đẹp như vậy. Hiện giờ đang là mùa xuân, Ngự hoa viên trăm hoa đua nở đẹp không sao tả xiết, mùi hương thản nhiên phiêu tán trong không khí, khiến cho tài tử tới đây nổi hứng làm thơ, chỉ dùng mắt nhìn thôi là không đủ, cảnh trí xung quanh khiến mọi người lưu luyến đến quên phản ứng, ánh mắt cũng ngẩn ngơ.

Ngự hoa viên đã sớm dọn xong ghế, Hoàng Thượng còn chưa tới, bọn họ tất nhiên không thể ngồi, túm năm tụm ba cùng một chỗ ngắm hoa luận văn, khi thì cao giọng tranh luận, khi thì ngâm thơ làm đối, mỗi người đều muốn phô bày tài hoa của mình.

Lê Diệu Nam như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, chợt nhớ tới trước kia xem qua một bộ phim truyền hình, thời điểm nhóm cung phi quyến rũ Hoàng Thượng hình như cũng dùng loại kỹ xảo này.

“Thám hoa lang, sao ngươi lại một mình ở chỗ này?”

Lê Diệu Nam quay đầu nhìn lại, thì ra là Thường Hoà Huy, từ lần trước cùng dạo phố, bọn họ cũng coi như có vài phần giao tình, Lê Diệu Nam cười tủm tỉm mà nói: “Thì ra là Bảng nhãn huynh, thất kính, thất kính.”

Khoé mắt Thường Hoà Huy giật giật, Bảng nhãn huynh, đó là cái xưng hô gì, còn thất kính, cũng không phải lâu lắm mới gặp. Nếu như gã là người hiện đại, nhất định sẽ biết một từ, biểu tình hiện tại của gã chính là đờ ra.

Thường Hoà Huy rất nhanh khôi phục lại, cười đến ý vị sâu xa: “Nghe nói Thám hoa lang văn chương tốt, hôm nay phải để mọi người kiến thức một phen.”

Lê Diệu Nam mỉm cười hiền lành, chỉ coi như nghe không hiểu thâm ý trong lời hắn gã, nói: “Bảng nhãn huynh, ngươi khiêm tốn quá, luận văn vẻ, tiểu đệ chỗ nào so được với ngươi.”

Thường Hoà Huy cười nhưng không nói, Lê Diệu Nam cũng cong khoé môi.

“Cầu chúc Thám hoa lang hôm nay được Hoàng Thượng coi trọng.”

“Cầu chúc Bảng nhãn huynh từng bước thăng chức.”

Thường Hoà Huy kéo khoé miệng, không đánh thái cực với hắn nữa. Từ lần trước dạo phố, gã đã phát hiện vị Thám hoa lang này nói chuyện làm việc đều cẩn thận, chỉ tiếc là ca tế Cảnh Dương hầu phủ.

Thường Hoà Huy lắc lắc đầu, chậm rãi tránh ra, tư thái nhàn nhã, tựa như tản bước trong sân vắng.

Lê Diệu Nam híp mắt, ý cười không đến đáy, xem ra Thường Hoà Huy nhất định là biết cái gì cho nên mới tiến đến nhắc nhở. Không, nói là nhắc nhở cũng không đúng, Thường Hoà Huy không nói cho hắn, lời mờ mịt như vậy, nếu không phải hắn đã biết trước thì sao có thể đoán được hàm nghĩa. Thường Hoà Huy chính là thăm dò, thuận tiện làm một cái thuận nước giong thuyền, nếu cửa này hắn đi qua, như vậy những lời này là nhắc nhở, cũng là nhân tình, nếu hắn bị đánh vào bụi bặm, Thường Hoà Huy kỳ thật cái gì cũng chưa nói, đúng là giảo hoạt, không biết rốt cuộc gã là người của ai.


“Hoàng Thượng giá lâm ---”

Theo một giọng nói lanh lảnh vang lên, mọi người vội vàng quỳ xuống đất: “Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Các vị khanh gia bình thân.” Giọng điệu Hoàng Thượng thật thân thiết, tạo cho người một loại cảm giác tuỳ ý.

“Tạ Hoàng Thượng.” Các vị học sinh dập đầu tạ ơn, tận lực duy trì vẻ trấn định. Hiện tại bọn họ xem như môn sinh của Thiên tử, có thể cùng Hoàng Thượng ăn cơm, trong lòng sao có thể không kích động.

Hoàng Thượng thản nhiên bảo một tiếng ban thưởng ghế, mấy người tiến đến cùng ông đều ngồi vào vị trí đầu tiên, có thế thấy chính là vài vị Hoàng tử, còn có vài vị đại thần trong triều. Sau đó mới đến phiên kim khoa Tiến sĩ, Lý Minh Chương ngồi ở đầu hàng, Thường Hoà Huy theo sát sau đó, tiếp mới là Lê Diệu Nam, còn lại là nhị giáp Tiến sĩ, theo thứ tự mà ngồi xuống.

“Các vị khanh gia tán gẫu những gì? Vừa rồi tựa hồ trò chuyện với nhau thật vui.” 

Có thể là do hạ triều, lúc này thoạt nhìn Hoàng Thượng không uy nghiêm như vậy.

Nghe thấy câu hỏi của Hoàng Thượng, mọi người nóng lòng muốn thử. Quỳnh Lâm yến hôm nay đúng là nơi để kim khoa Tiến sĩ trổ tài, bỏ qua hôm nay không biết khi nào mới có thể được Hoàng Thượng ưu ái, bọn họ sao có thể buông tha cơ hội này, cũng là cơ hội duy nhất có thể để Hoàng Thượng mau chóng nhớ kỹ bọn họ.

“Hồi Hoàng Thượng, chúng thần chính là đàm luận cảnh đẹp ở Ngự hoa viên, Hoa công tử vừa rồi còn làm một bài thơ, học sinh chịu thua tâm phục khẩu phục.” Một vị học sinh cung kính trả lời, trong lời nói tuy ca ngợi Vân Hòa Hoa nhưng thực hiển nhiên, hắn chịu thua tâm phục khẩu phục càng khiến người tăng thêm hảo cảm.

“A! Nói nghe một chút.” Hoàng Thượng thản nhiên nở nụ cười, Tiến sĩ muốn trổ tài, ông cũng muốn xem bản lĩnh của bọn họ, nếu không Quỳnh Lâm yến có ý nghĩa gì.

Thái độ Vân Hoà Hoa cung kính, trong ánh mắt khó nén đắc ý: “Hồi Hoàng Thượng, học sinh bêu xấu.

Bến Tứ tìm hoa buổi đẹp trời

Cảnh luôn đổi mới đón chân người


Gió đông đâu dễ cho xem mặt

Muôn tía nghìn hồng – xuân khắp nơi.*”

(*Bài thơ “Ngày xuân” của Chu Hi, bản dịch trong “Tống thi tứ tuyệt”, NXB Thế giới, 2010.)

“Hay, không tồi.” Hoàng Thượng vuốt râu, kêu một tiếng: “Thưởng!”

Nội thị lập tức cầm một cái khay đi qua, Vân Hoà Hoa đầy mặt kinh hỉ, trên khay chính là một khối ngọc bội trong suốt sáng bóng, không ít người đều ước ao, nhưng hiện tại mới chỉ bắt đầu, bọn họ không vội, luôn có cơ hội cho bọn họ thể hiện.

Vân Hoà Hoa vội vàng quỳ xuống tạ ơn: “Tạ Hoàng Thượng.”

Hoàng Thượng gật đầu, không nhìn hắn ta nữa, ánh mắt bị một vị Tiến sĩ khác hấp dẫn, thì ra vị Tiến sĩ kia không biết từ chỗ nào lấy được giấy bút, đang ngồi trong Ngự hoa viên vẽ tranh.

Quỳnh Lâm yến hôm nay, nhóm học sinh thi triển sở trường, ngược lại nhất giáp Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa có vẻ an tĩnh vô cùng.

Lý Minh Chương cười nhẹ, lạnh nhạt nhìn học sinh giữa sân muôn màu muôn vẻ, giống như hết thảy không liên quan đến hắn ta, mà trên thực tế quả thật cũng không quan hệ đến hắn ta, nhưng hắn ta không thể biểu hiện ra một tia bất mãn nào, cho nên hắn ta chỉ có thể cười.

Thường Hoà Huy lại như cọc gỗ, ngồi im một chỗ, mọi chuyện không vội, cũng không động. Chỉ tiếc, Lê Diệu Nam đã tận mắt nhìn thấy gã trao đổi ánh mắt với một vị Hoàng tử mặc quần áo màu vàng ngồi kia, rất mờ mịt nhưng thật không khéo, Lê Diệu Nam hôm nay chuyên môn nhìn chằm chằm biểu tình người ta nghiên cứu, tất nhiên sẽ không bỏ qua chi tiết này, khó trách Thường Hoà Huy không nóng nảy, thì ra sau lưng có chỗ dựa.

Mỗi bước đi đều không đơn giản, Lê Diệu Nam phẩm rượu ngon, cảm thán mà lắc lắc đầu, rượu trong cung quả thật không tồi.

“Thám hoa lang vì sao lắc đầu, có phải tại hạ viết không tốt?” Một vị học sinh hỏi.

Lê Diệu Nam sửng sốt, chậm rãi nở nụ cười, hôm nay đợi nửa ngày, thiếu chút nữa hắn đã cho rằng tình báo của Chu Tiềm bị sai, không nghĩ tới rốt cuộc vẫn đến, không hiểu nói: “Lời này huynh đài giải thích thế nào? Tại hạ với ngươi cách nhau quá xa, thật không biết ngươi viết cái gì?”

Lưu Nghiễm Hách hiển nhiên không nghĩ tới điều này, bị Lê Diệu Nam hỏi ngược lại, nhưng gã có thể thi đậu Tiến sĩ, sau lưng còn có thể tìm được duy trì, chỗ nào sẽ là kẻ ngu dốt, vội vàng nói: “Vừa rồi thấy Lê huynh lắc đầu, còn tưởng văn chương của mình không tốt, là ta hiểu lầm, mong Lê huynh chớ trách.”

“Không ngại.” Lê Diệu Nam nói cười tự nhiên, bộ dáng thoạt nhìn trầm ổn rộng lượng, nháy mắt hạ thấp người khác.

“Đây là kim khoa Thám hoa đi, quả nhiên nhất biểu nhân tài.” Một vị đại nhân cười khen ngợi một câu.

“Đại nhân quá khen.” Lê Diệu Nam mỉm cười, cũng không nhiều lời.


Lưu Nghiễm Hách cười nói: “Sớm nghe nói Thám hoa lang viết được một bút chữ đẹp, không bằng hôm nay làm một bài thơ, để ta kiến thức một phen.”

Lê Diệu Nam ngậm miệng không cười, người này chỉ sợ không biết từ đâu nghe được mình không yêu thơ từ cho nên mới cố ý làm khó dễ, đầu tiên khen chữ của hắn, sau lại bảo hắn làm thơ, nếu hắn không viết ra được, chữ có đẹp thì cũng quá xấu hổ.

Hoàng đế cười nhìn lại đây, sai nội thị bưng lên giấy bút: “Thám hoa lang một tay chữ đẹp, trẫm cũng có nghe thấy.”

Lê Diệu Nam nhíu mày, xem ra đây là không trâu bắt chó đi cày, chính là một cái Thám hoa lang, chữ của hắn không nghĩ tới ngay cả Hoàng Thượng cũng nghe nói.

Lê Diệu Nam cẩn thận suy tư một hồi, cũng không viết xuống cái gì mạnh mẽ hào hùng, thơ từ dù sao cũng không phải điểm mạnh của hắn, viết quá tốt về sau sẽ phải viết hay hơn, hắn không có nhiều tinh lực như vậy, đặt tâm tư ở mấy chỗ râu ria, nghĩ nghĩ, dùng hành thư hiện đại viết xuống:

Vườn này xây đắp thực nguy nga,

Vâng mệnh đề thơ thẹn bút hoa.

Tinh xảo nhường nào không kể xiết,

Quả nhiên muôn vật đẹp thêm ra.*

(*Bài thơ “Vạn tượng tranh huy” trong “Hồng lâu mộng”, bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng.)

Đây là một bài thơ vuốt mông ngựa, cũng là một bài thơ khiến người không tìm ra sai lầm, càng là bài thơ mà Hoàng Thượng thích. Biết rõ là hắn vuốt mông ngựa nhưng trong lòng Hoàng Thượng vẫn thích, dù sao, lời hay ai không thích nghe.

“Hay hay hay, Thám hoa lang quả thật một tay chữ đẹp.” Tâm tình Hoàng Thượng sung sướng, không khen thơ hắn, chỉ khen chữ hắn.

Sắc mặt Lưu Nghiễm Hách đen thui, Lê Diệu Nam quay lại mỉm cười, cơ hội xuất đầu là gã cho, mình sao có thể cô phụ một mảnh tâm ý của gã.

“Không nghĩ tới thơ từ của Thám hoa lang cũng không tồi, lúc trước còn tưởng…” Nói lời này chính là Phạm Bằng Dực, Lê Diệu Nam vừa rồi phát hiện người này có liên hệ với Hoàng tử, mà còn là Lục hoàng tử.

Lê Diệu Nam rất nhanh đã nghĩ ra nguyên nhân, tính ở trên đầu Cảnh Dương hầu phủ. Lục hoàng tử là nữ tế của Cảnh Dương hầu phủ, sẽ giúp Cảnh Dương hầu phủ xuất đầu, bắt nạt hắn cái tiểu tiểu Thám hoa cũng được, dù sao không phải Lục hoàng tử tự mình ra mặt, làm Thiên hoàng hậu duệ quý tộc, gã chỉ cần tỏ ra một điểm không thích mình, chỉ sợ đã có người phía sau lập tức đối phó mình.

Cảnh Dương hầu phủ nằm cũng trúng đạn, nhưng vốn bọn họ cũng muốn thu thập tiểu tử này một phen, miễn cho Lê Diệu Nam không biết trời cao đất rộng, cũng không tính vô tội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui