Sau khi yết bảng, thí sinh hoàn toàn trầm tĩnh lại, học sinh thi rớt ảm đạm hồi hương, học sinh trúng cử thì bắt đầu bận rộn, kết bạn đãi khách, bái kiến sư toạ. Nhóm cử tử tụm năm tụm ba ước hẹn uống rượu, bọn họ cùng giới thí sinh, cùng bảng cử tử, ít nhất cũng nên có chút giao tình, ai biết người nọ tương lai có phải cá nhảy long môn hay không, làm tốt quan hệ là không sai.
Lê Diệu Nam bận tối mày tối mặt, trong mấy người bạn của hắn chỉ có hai người thi rớt, bảy người còn lại đều đậu Cử nhân.
Lúc này bọn họ hẹn tại Thiên Nhiên cư, vốn là vì ăn mừng nhưng Tôn Thụy Tư và Khuất Tuấn Lương chưa trúng cử nên mọi người liền đổi thành luận chính trị, nói chuyện đương kim thế cục.
Đương nhiên, trong lúc đàm luận sẽ không đề cập đến đề tài mẫn cảm, nói chuyện phiếm cũng chỉ nói trong triều xảy ra những chuyện gì, cùng với tình huống một số nơi, còn có một ít lý giải của mình.
Lê Diệu Nam thích cùng bọn họ nói chuyện cũng là vì thế, nghe mọi người nói, có thể bù lại chỗ thiếu của bản thân, ít nhất đối với triều chính mà mói, hai mắt hắn liền đen.
Nhìn mấy người bạn nói cười thoải mái, Tôn Thụy Tư và Khuất Tuấn Lương có chút mất mát, cả đêm chỉ lo uống rượu giải sầu, hình tượng lúc trước cao giọng đàm luận phóng khoáng khí phách phấn chấn giống như đã cách bọn họ rất xa.
Mọi người nói đến cao hứng, mỗi người một ý, thao thao bất tuyệt, ngẫu nhiên còn lớn tiếng cãi nhau, tranh luận đến mặt đỏ tai hồng, một hồi sau, mấy ly rượu xuống bụng lại giống như cái gì cũng chưa phát sinh.
Lê Diệu Nam thích loại không khí này, tràn ngập tinh thần mà người hiện đại chưa bao giờ có.
Tôn Thụy Tư và Khuất Tuấn Lương mặt ủ mày ê, thấy bạn mình ai cũng trúng cử, trong lòng bọn họ như thế nào có thể tưởng tượng được. Nhưng hai người cũng hiểu được thái độ của bạn bè lúc này đối với họ mà nói mới là tốt nhất, lúc này bất luận đồng tình hay thương hại sẽ chỉ làm hai người cảm thấy bị vũ nhục.
Vẫn là Chúc Hạo Diễm nhìn không được, nhíu mày nói: “Hai vị huynh đài không nên như thế, khoa này chưa trúng, ba năm sau lại đến là được, tội gì phải như vậy, hai vị huynh đài chẳng lẽ không tin tưởng học vấn của mình?”
Tôn Thụy Tư cười khổ, sắc mặt nhuốm vẻ phiền muộn: “Ta vốn có tin tưởng với học vấn của mình nhưng hiện giờ không thể nữa rồi, ai!”
Trong lòng Lê Diệu Nam vừa động, hỏi ngược lại: “Tôn huynh có chuyện gì khó xử?”
Tôn Thụy Tư lắc đầu, ngậm miệng không nói.
Người khác thấy hắn ta như thế cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao bọn họ chỉ quen biết sơ, quan hệ không tốt đến cái trình độ này, huống chi văn nhân chú trọng riêng tư, Tôn Thụy Tư không muốn nói, bọn họ nếu mạo muội tìm hiểu ngược lại có vẻ thất lễ.
Khuất Tuấn Lương yên lặng một hồi, miễn cưỡng bày ra tươi cười: “Còn chưa chúc mừng mấy vị huynh đài trúng tuyển Cử nhân, tiểu đệ ít ngày nữa hồi hương, về sau sợ là không còn cơ hội gặp mọi người.”
Lý Minh Chương cười ha ha: “Tuấn Lương huynh đừng nản lòng, ba năm sau vi huynh ở kinh thành chờ ngươi tên đề bảng vàng.”
Lê Diệu Nam kinh ngạc liếc hắn ta một cái, trong lời của Lý Minh Chương để lộ rất nhiều ý tứ.
Khuất Tuấn Lương chắp tay thở dài, trên mặt vẫn tràn ngập u sầu không xoá được: “Xin nhận cát ngôn của huynh đài.”
Chúc Hạo Diễm không vui nói: “Đừng có đau xuân thương thu nữa, đến, uống rượu, hôm nay không say không về, uống xong trận này, ba năm sau chúng ta gặp lại ở kinh thành.”
Khuất Tuấn Lương có chút kinh ngạc: “Chúc huynh định ba năm sau mới đi kinh thành?”
Chúc Hạo Diễm không thèm để ý mà nói: “Lão sư khuyên ta dụng tâm khổ đọc ba năm, tuy rằng sang năm tham gia thi hội cũng được nhưng Tiến sĩ với Đồng tiến sĩ khác biệt quá nhiều, lão sư sợ học vấn của ta không đủ làm người mất mặt, cho nên bảo ta ba năm sau lại thi, tranh thủ có thể một lần là trúng.”
Khuất Tuấn Lương nháy mắt hiểu rõ, tâm tình cũng tốt hơn, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Được, có những lời này của Chúc huynh, tiểu đệ trở về chắc chắn chăm học khổ luyện, cố gắng ba năm sau chúng ta gặp lại ở kinh thành.”
“Lúc này mới đúng!” Chúc Hạo Diễm cũng bưng ly rượu lên uống cạn.
Mọi người thấy hắn ta nói đến hào phóng, đều hiểu ý mỉm cười, không ai hỏi lão sư của hắn ta là ai, cũng không ai tìm hiểu lai lịch của hắn ta, mọi người tương giao ăn ý, cùng một chỗ chỉ nói chuyện trời đất.
Lưu Kinh Nghiệp và Mẫn Bác Văn cũng thế, chuẩn bị ba năm sau lại thi, như vậy nắm chắc hơn một chút, cần biết Đồng tiến sĩ cả đời nhiều nhất chỉ có thể ngồi vào chức quan tứ phẩm, bọn họ có lý tưởng, có ý chí, tất nhiên không cam bị mai một.
Mấy người gặp nhau lần này coi như là nói lời chia tay, Lý Minh Chương tuy chưa nói nhưng mọi người có thể nghe ra, hắn ta hoặc là nhân sĩ kinh thành hoặc là tính toán tiếp tục tham gia thi hội.
Chu Tiềm là bạn tốt của Lý Minh Chương, ý định của hai người tất nhiên là không đề cập tới, mọi người cũng không hỏi nhiều.
Lê Diệu Nam thực thẳng thắn mà nói năm nay muốn lên kinh thành trước.
Lộ Chí An cười bảo, kim khoa thi hội hắn ta nhất định phải đến.
Không định ngày hẹn, cũng không lối kéo tình cảm, trừ bỏ Chúc Hạo Diễm không tham gia thi hội, Lý Minh Chương, Chu Tiềm, Lộ Chí An, còn có Lê Diệu Nam, trong lòng bọn họ đều biết rõ, phần hữu tình này tương lai có thể thâm giao hay không còn phải xem duyên phận. Giống như hiện tại dứt bỏ thân phận, dứt bỏ gia thế, tụ cùng một chỗ thẳng thắn phát biểu ý kiến chỉ sợ là không còn có khả năng, sau khi tên đề bảng vàng, triều đình sẽ cho Tiến sĩ phái quan, trong chốn quan trường nào có hữu nghị đơn thuần.
Mọi người còn nói thêm một hồi, rượu cũng uống nhiều lắm, cáo từ một phen, không lâu sau liền từng người rời đi.
Giao tình bình thản như nước, sau lần này, không biết còn có thể tiếp tục hay không, nhưng tất cả mọi người có vẻ thực vừa lòng, vậy là tốt rồi.
Tâm tình Lê Diệu Nam sung sướng, lần này hắn kết bạn với mấy người đều là người thông minh, so với tài tử chỉ biết ngâm thơ làm đối tốt hơn nhiều. Không phải hắn nói mà là thấy tam biểu ca cả ngày tham gia hội thi, tiệc rượu, một đoàn văn nhân không đau mà rên rỉ, thật sự không còn gì để nói, cái loại hoàn cảnh này, nói thật, hắn không phát hiện được bất cứ thứ gì có tác dụng.
A! Đương nhiên là có, Lê Diệu Nam đột nhiên nhớ tới, nghe nói có một vị cử tử làm thơ không tồi, được Kim Lăng đồng tri nhìn trúng, muốn đưa về nhà làm nữ tế, phải tội phủ doãn đại nhân cũng nhìn trúng, muốn gả tiểu nữ cho, hai nhà chỉ thiếu chút xé rách mặt, cuối cùng vẫn là đồng tri nhượng bộ, dù sao quan to một bậc đè chết người.
Tri phủ bên này hoan hoan hỉ hỉ giúp nữ nhi trao đổi danh thiếp, đồng tri bên kia quay đầu lại tuyển một vị tài tử phong lưu cho khuê nữ làm hôn phu, coi như là làm thành một đoạn giai thoại.
Điển hình của truyện cẩu huyết, Lê Diệu Nam nghe kể xong chỉ cảm thấy sấm chớp ầm ầm, khó trách trước khi thi hương hắn phát hiện học sinh tuổi trẻ dưới mười bảy cơ hồ đều chưa định thân, thì ra là chờ ở đây.
Nhưng vô luận thế nào, chuyện này cũng không liên quan đến hắn, mười ngày chớp mắt đã qua, trong ánh mắt lưu luyến của Trương Khải Hiền, Lê Diệu Nam không chút lưu tình kéo hắn ta lên xe ngựa đi về.
Trương Khải Hiền nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú trướng phình: “Ta mới ước tốt với cùng trường, buổi chiều gặp ở Tụ Hiền lâu, ngươi không thể để ta thất tín với người khác.”
Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, cười lạnh nói: “Ngươi hôm qua thì ước ở Huệ Đức lâu, hôm trước ước ở Quần Phương quán, ngày mai ước ở chỗ nào?”
“Ngày mai ước ở Yến Xuân các.” Trương Khải Hiền tiếp lời.
Lê Diệu Nam hừ một tiếng, rất tàn khốc đánh vỡ hy vọng của hắn ta: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ngoan ngoãn theo ta trở về, cho nhị cữu phụ một cái công đạo.”
Trương Khải Hiền nháy mắt ủ rũ, cả người đều buồn bã ỉu xìu: “Ta chính là sợ gặp ông ấy.”
Lê Diệu Nam không khỏi tức giận: “Đó là phụ thân ngươi---”
Trương Khải Hiền gãi gãi đầu, biết mình quá phận, vội vàng nói: “Ta không có ý đó, ta chỉ sợ ông ấy lải nhải, ai bảo ngươi không thi thấp một chút, liền cái tính tình của phụ thân ta, hài tử nhà mình khẳng định không phải thân sinh, trở về lại bị nhốt, thật vất vả mới tự do vài ngày.”
Lê Diệu Nam bị tức đến nở nụ cười: “Ngươi còn nói? Chính mình thi được thành tích kém lại oán ta, có bản lĩnh năm sau thi hội lại so, ngươi nếu có thể tên đề bảng vàng, ta cam đoan nhị cữu phụ sẽ không làm phiền ngươi nữa.”
Trương Khải Hiền dẩu môi định phản bác, nghĩ nghĩ lại cảm thấy hắn nói có lý, than thở: “Không phải nói đậu Cử nhân là được sao, thế nào còn muốn thi hội?”
Lê Diệu Nam không nhanh không chậm nói: “Ngươi một ngày không đậu Tiến sĩ, nhị cữu phụ vọng tử thành long khẳng định sẽ càng thêm nghiêm túc quản giáo, đến khi ngươi tên đề bảng vàng, giống như ngoại tổ của ta đi nơi khác làm quan, lúc đó liền tính ngươi muốn nghe người khác lải nhải vài câu chỉ sợ cũng không được.”
“Ta mới không thích người khác lải nhải.” Trương Khải Hiền khinh thường phản bác, nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngươi nói nhị bá gia?”
Lê Diệu Nam gật đầu, nhị bá gia của Trương Khải Hiền đúng là ngoại tổ phụ của hắn, hiện giờ cả nhà đều ở Hồ Nam.
Trương Khải Hiền suy nghĩ sâu xa, cũng không biết có phải bị Lê Diệu Nam thuyết phục hay không, lộ trình kế tiếp không còn nháo phải đi về, ngược lại cầm sách lên xem, không có việc gì liền thúc Lê Diệu Nam, bảo hắn nhanh chóng chuẩn bị quyển Thượng cổ diễn nghĩa tiếp theo, hiện giờ thi hương đã xong, hắn ta chờ sốt ruột.
Lê Diệu Nam dở khóc dở cười, tính tình biểu ca hắn thật sự khiến người không biết nói gì cho phải, chỉ mong tương lai ở quan trường có thể một đường thuận lợi.
***
Lại nói Lâm Dĩ Hiên bên này, từ khi Lê Diệu Nam rời đi, y liền trầm tĩnh lại, chỉ an tâm ở nhà chăm hài tử. Mỗi khi nhìn giọt mưa rơi giữa không trung, trong lòng nhịn không được lo lắng, phu quân có lạnh không, có bị đói không, y tuy chưa bao giờ khảo khoa cử nhưng đã nghe thấy tình huống ở khoa cử, phu quân mới vừa nuôi được một tháng, lúc này không biết lại gầy đi bao nhiêu.
Lâm Dĩ Hiên chưa từng cảm thấy chờ đợi khó khăn như vậy, nhưng may mắn, loại tình huống này duy trì không lâu lắm, trung tuần tháng chín, hạ lễ từ kinh thành đến, Lâm mẫu ở kinh thành biết chuyện của nhi tử, căn bản không cần Lâm Dĩ Hiên dặn dò, đã bán hết hạ nhân không chút nương tay.
Bên này Lâm Dĩ Hiên còn chưa biết tin gì, sáng sớm mùng sáu tháng mười, nha môn khua chiêng gõ trống, một đường thẳng đến Lê trạch. Hàng xóm láng giềng sôi nổi vây xem, không nghĩ tới Lê gia vừa mới đến đây không lâu thế mà ra một vị Cử nhân lão gia.
Lâm Dĩ Hiên không nhịn được kinh hỉ, vội vàng sai người phát thưởng, suy nghĩ bị chuyện phu quân trúng cử chiếm đầy, không còn tâm tình miên man suy nghĩ.
Kinh thành, là nơi y lớn lên, cũng là nơi y chán ghét, càng là nơi tương lai y không thể không đến. Mọi chuyện đặt tại trước mắt, tâm tư Lâm Dĩ Hiên trở nên phức tạp, bước tiếp theo bọn họ sẽ lên kinh thành!
Lâm Dĩ Hiên rối rắm thật nhiều ngày, kỳ thật y cũng nhớ mẫu thân, nhưng nghĩ tới thế cục trong kinh, còn có những chuyện sốt ruột khác, trong lòng càng phiền toái. Không đợi y suy nghĩ cẩn thận, cửa lớn Lê trạch lại dấy lên một trận tiếng nói kinh hỉ, một đường hô to chạy đến chính viện: “Cử nhân lão gia trở lại!”
Lâm Dĩ Hiên lập tức ngây dại, sửng sốt một chút, đột nhiên phản ứng được, bay nhanh ra ngoài cửa.
Lê Diệu Nam đứng cách đó không xa, gầy, đen, ánh mắt thoạt nhìn lại càng thêm sáng ngời.
“Phu quân.” Lâm Dĩ Hiên thấy bóng dáng kia, trong mắt rốt cuộc không còn thứ gì khác, khung cảnh xung quanh tựa hồ cũng mất đi màu sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...