Edit: Thanh Thạch
Mấy người nói chuyện trong chốc lát, chạng vạng, Lê Húc đi học về.
Lâm Dĩ Hiên nhìn đông nhìn tây: “Hi Nhi đâu?”
Lê Húc cười khổ: “Nó vào cung rồi ạ.”
Lâm Dĩ Hiên hừ nhẹ một tiếng: “Dọn cơm đi.” Nhi tử này càng ngày càng lêu lổng.
Lê Diệu Nam nhíu mày, xú tiểu tử này lại ngứa da.
Trong mắt Lê Húc toát ra bất đắc dĩ, hai hỗn thế ma vương kia từ khi Thập nhị hoàng tử đăng cơ càng ngày càng vô pháp vô thiên, cố tình Hoàng Thượng còn cực kỳ dung túng, thật sự là không có cách nào chắm sóc dạy dỗ.
“Đại ca uống trà.” Lê Thần ngọt ngọt nói.
Lê Húc mỉm cười, nhận ly trà, tâm linh trong nháy mắt được chữa khỏi, vẫn là tiểu đệ hắn ngoan nhất.
Dùng xong cơm, Lê Diệu Nam kiểm tra công khóa của nhi tử, Lâm Dĩ Hiên ôm Lê Thần dạy nó cách xử sự.
Cuộc sống ở biệt viện thật nhàn nhã. Qua mấy ngày, Lê Húc đột nhiên phát hiện một vấn đề thật nghiêm trọng.
Gần đây mọi việc của hắn đều không thuận lợi, lâu lâu lại gặp mấy chuyện sốt ruột. Cưỡi ngựa trên đường thì đâm phải người, rõ ràng hắn đi cực kỳ cẩn thận.
Muốn đi miếu cúng bái thì gặp mấy thiên kim gặp chuyện, hơn nữa không chỉ một hai người.
Loại tình huống này, cứu? Hay là không cứu?
Đương nhiên, chuyện tốt cũng có.
Đi trên đường ngẫu nhiên ngẩng đầu, hắn sẽ thấy một tiểu thư xinh đẹp che nửa mặt ngồi ở trà lâu.
Hoặc là, một cỗ kiệu đi ngang qua, bức màn đột nhiên xốc lên, lộ ra nhan sắc xinh đẹp mang theo tươi cười xấu hổ mà câu hồn — thật sự là rất không kiểm điểm.
Loại chuyện thế này gặp vô số, các loại trường hợp đa dạng phong phú, quả thật không có ngày nào yên ổn. Nếu cái này coi như diễm ngộ, vậy thì hắn tình nguyện không cần. Vốn hắn còn tính toán qua hai tháng nữa mới về Tô Châu chuẩn bị khảo, gặp phải mấy chuyện này, hắn chỉ hận không thể lập tức thu xếp hành lý bắt đầu đi, thật sự sốt ruột.
Lâm Dĩ Hiên cũng tự dưng nhận được không ít tạ lễ, hỏi ra mới biết những gì nhi tử gần đây gặp phải, có chút dở khóc dở cười. Thiếu nhiên nhà nào chẳng hoài xuân, nữ nhi nhà nào không xinh đẹp, có trách thì trách nhi tử nhà mình quá ưu tú, dẫn đến thiên kim nhà người ta xuân tâm nhộn nhạo.
Chẳng qua, y có thể giễu cợt nhi tử nhà mình, nhưng không cho phép kẻ khác tính kế. Lâm Dĩ Hiên suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ tiền căn hậu quả, y làm phu nhân Ngụy Quốc công khó chịu, may mắn không đáp ứng hôn sự với nữ nhi nhà bà ta, tiểu thư nhà bọn họ, Lê gia không cần.
Lâm Dĩ Hiên nổi giận đùng đùng, cùng ngày liền đi phủ Ngụy Quốc công, muốn tìm phu nhân Ngụy Quốc công tính sổ.
Phu nhân Ngụy Quốc công thật bất đắc dĩ, kỳ thật bà cảm thấy mình rất oan uổng, bà chỉ nói tiêu chuẩn chọn nhi tức của Lê gia cho Chu phu nhân, đâu biết rằng sẽ đưa tới hậu quả như vậy.
Nhưng bà thấy phải trách Lê gia không tốt, tư tưởng quá mức khai sáng, hiện giờ hài tử nhà ai thành hôn không là phụ mẫu làm mai, cố tình Lê gia lại muốn nghe ý kiến của nhi tử, thế nào cũng phải nhi tử thích, này không phải hồ nháo sao?
Nữ nhi trong sạch nào không nuôi ở khuê phòng, muốn cho Lê gia tiểu tử thích, dù sao cũng phải gặp mặt, phải gặp mặt thế nào, tất nhiên là các loại tình cờ gặp gỡ. Đương nhiên cả tá ngưu quỷ xà thần cũng tới, ai bảo Lê phu nhân nói không câu nệ dòng dõi, đây không phải làm cho những kẻ muốn trèo cao tranh rách đầu sao?
Nhưng nói cho cùng vẫn là bà đuối lý, đối mặt với Lâm Dĩ Hiên tức giận, phu nhân Ngụy Quốc công chỉ có thể chịu.
Lâm Dĩ Hiên phát tiết lửa giận một trận, nghênh ngang bước đi.
Phu nhân Ngụy Quốc công nhẹ nhàng thở ra, trong lòng hung hăng gạch một bút cho Chu phu nhân, lập tức dặn dò về sau không quan hệ gì với Chu gia nữa, thật xui xẻo.
Lâm Dĩ Hiên về đến nhà, Lê Húc đã bắt đầu thu xếp hành lý. Nghĩ đến nhi tử phải đi xa, Lâm Dĩ Hiên tức giận, tính tính số tạ lễ thu được mấy ngày gần đây, toàn bộ đều trả về, nữ nhi những nhà này y một người cũng không cần.
Lê Diệu Nam thì chỉ thấy buồn cười, trong lòng rất tự hào nhà mình có nhi tử trưởng thành. Đối với việc nhi tử đi xa hắn không có dị nghị, rồi cũng phải học được bay lượn tự do, lần này đến Tô Châu cũng là một cái khảo nghiệm.
* * *
Thời gian từ từ trôi qua, mặc kệ Lâm Dĩ Hiên cỡ nào luyến tiếc, ngày Lê Húc bắt đầu đi vẫn tới rồi.
“Nhi tử bái biệt phụ thân, đa thân.” Lê Húc trầm ổn có độ, lời nói cử chỉ đủ quý phái.
Chợt giật mình, Lâm Dĩ Hiên phát hiện nhi tử đã khôn lớn: “Một mình ở ngoài, con nhất định phải nhớ viết thư về nhà, nhất định phải chú ý thân thể, không được để bị lạnh, bị đói…”
Lâm Dĩ Hiên nói dong dài, hốc mắt bất giác lại ướt át.
Lê Húc thấy ấm áp, đồng thời lại có chút bất đắc dĩ, những lời này đa thân nói mấy trăm lần rồi.
Thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, thời khắc ly biệt luôn luôn đau lòng.
Lê Húc dặn dò đệ đệ: “Ta không ở nhà, các đệ nhất định phải nghe lời, chiếu cố phụ thân với đa thân cho tốt, đặc biệt là đệ…” Nói xong, Lê Húc nghiêm khắc nhìn về phía Lê Hi: “Đệ ít đi gây chuyện cho ta.”
Lê Hi kêu to oan uổng: “Ta gây chuyện lúc nào, đại ca, ngươi không thể nói bậy.”
Lê Húc trừng nó, lười nghe nó ngụy biện, Lê Hi gây họa còn ít sao? Chỉ là không nháo về đến nhà thôi, đây vẫn là nhờ phúc của Thập tam hoàng tử.
Lê Húc nhìn về phía phụ thân, dập đầu mạnh một cái, thận trọng nói: “Phụ thân yên tâm, nhi tử nhất định sẽ không làm ngài thất vọng, khoa cử lần này sẽ tên đề bảng vàng.”
Lê Diệu Nam gật đầu cười, vui mừng nói: “Được, vi phụ chờ tin tốt của con.”
Lê Húc đứng dậy, thật sâu nhìn mọi người, cất bước đi.
Lâm Dĩ Hiên khóc không thành tiếng, lập tức đuổi theo. Mắt thấy nhi tử ngồi lên xe ngựa, Lâm Dĩ Hiên lập tức chạy tới chuồng ngựa, xoay người lên ngựa đuổi theo, tiễn nhi tử tới tận ngòai thành mới dừng bước.
Lê Diệu Nam đi theo sau y, thấy y ngừng lại, ôn hòa cười: “Đừng lo lắng, nhi tử chúng ta trưởng thành, ngươi còn có ta.”
Lâm Dĩ Hiên thất hồn lạc phách, biểu tình hơi phiền muộn: “Ta biết, nhưng ta vẫn luyến tiếc.”
Cho nên nói, nuôi con một trăm năm lo âu chín mươi chín năm, đứa trẻ dù lớn đến mấy, làm phụ mẫu vẫn sẽ lo lắng.
Lê Diệu Nam xuống ngựa, đi về phía y, xoay người lên ngựa của y, ôm chặt phu lang vào ngực, cười nói: “Nghĩ tích cực một chút, nói không chừng nhi tử chúng ta đi Tô Châu liền tìm cho ngươi một tức phụ trở về, nên là ngươi cứ chờ ôm tôn tử đi.”
Lâm Dĩ Hiên cười, nghe hắn nói vậy, tâm tình cũng tốt hơn, thản nhiên liếc phu quân một cái, nói: “Ta chỉ sợ người nhà ngươi sẽ không yên tĩnh.”
Lê Diệu Nam không nói gì, Lê phủ Dương Châu quả thật là một vấn đề, hắn suy tư một lát, chần chờ nói: “Lê gia có tộc trưởng tọa chấn, bọn họ hẳn sẽ không dám xằng bậy.”
Lâm Dĩ Hiên bĩu môi, ai biết được, phu quân có thể trấn trụ bọn họ là bởi vì phu quân có năng lực, hơn nữa thái độ cường ngạnh, người Lê gia không dám tới cửa khóc lóc om sòm, chọc tới phu quân thì chính là lục thân không nhận.
Nhưng nhi tử thì không giống, Húc Nhi dù sao cũng còn nhỏ, nếu người ta lấy bối phận ra nói, mặc kệ Húc Nhi ứng đối thế nào thì vẫn bị ảnh hưởng đến thanh danh.
Nhưng mà, Lâm Dĩ Hiên nở nụ cười, y tin tưởng nhi tử của mình nhất định có thể giải quyết việc này.
* * *
Đến đây, chúng ta không thể không nói một câu, phu phu hai người dự cảm thật chuẩn.
Lê Húc tới Tô Châu, cách khoa khảo còn hơn bốn tháng, đầu tiên hắn đi một chuyến bái phỏng trưởng bối trong tộc, sau đó liền về nhà cũ ở.
Vừa dàn xếp không được mấy ngày, Lê lão gia đã đến bái phỏng, lấy danh là thân tổ phụ.
Lê Diệu Nam không hề giấu giếm mấy chuyện năm xưa, sớm đã kể hết cho nhi tử. Lê Húc có chút mệt mỏi, trên gia phả tổ phụ tổ mẫu của hắn đã sớm qua đời, Lê Thái An tính cái gì, hắn nhớ rõ ràng, Lê gia chưa từng đối xử tử tế với phụ thân.
Tục ngữ nói rất hay, cứng sợ ngang, ngang sợ không muốn sống, không muốn sống sợ không biết xấu hổ.
Lê Thái An chính là không biết xấu hổ, Mã Ngọc Liên càng không biết xấu hổ, một đôi này từng là chân ái, hiện giờ trở mặt thành thù. Mã Ngọc Liên nhi tử bị phế, lại bị trượng phu chán ghét vứt bỏ, hiện giờ thị vừa không sợ chết cũng không cần mặt mũi, thị điên rồi.
Đối mặt với một người có lý trí, có suy nghĩ, Lê Húc còn có thể nghĩ ra đối sách, nhưng đối mặt với một điên phụ không sợ chết, hắn thật là bó tay.
Trừng phạt không được, mắng không được, giết không được, phụ thân tuy đã bị quá kế, máu chảy trong người vẫn là của Lê Thái An, Mã Ngọc Liên lại là thê tử của Lê Thái An, tính ra cũng là trưởng bối, dù thị có là một kẻ điên, Lê Húc cũng không thể hạ nặng tay với thị.
Liên tục ba ngày, Mã Ngọc Liên hôm nào cũng chạy đến cửa Lê phủ Tô Châu nháo. Người ta là kẻ điên, lại là trưởng bối, Lê Húc không thể ra tay sửa trị, người khác càng không thể làm gì thị.
Lê Thái An chính là ỷ vào điểm này mà càng ngày càng quá phận, cố ý thả Mã Ngọc Liên nổi điên ra rồi yêu cầu Lê Húc giúp ông ta đi cửa sau. Ông ta cũng không cầu nhiều, chỉ cần một chức quan tốt cho ấu tử, một danh sư cho tôn tử, ông ta nghĩ dựa vào danh vọng của Lê Diệu Nam, Lê Húc là đích trưởng tử của hắn, làm mấy việc đó dễ như trở bàn tay.
Lê Húc quả thực bị tức đến bật cười, khó trách phụ thân tìm mọi cách để quá kế, người nhà như vậy thật không bằng cầm thú.
Đối mặt tình huống đó, Lê Húc chỉ phiền não hai ngày, rất nhanh liền nghĩ ra phương án giải quyết, có thể thu thập Mã Ngọc Liên, chỉ có Lê Thái An. Cứ việc hắn là vãn bối, không tiện ra mặt xử lý việc này, nhưng có người có thể, tộc trưởng Lê thị cũng không phải để bài trí.
Vì thế, Lê Thái An bi thôi phát hiện ra mình bắt đầu không hay ho, sản nghiệp trong nhà liên tiếp xảy ra vấn đề.
Nhi tử học tập không thuận lợi, tôn tử còn suýt bị bắt đi.
Lúc này Lê Thái An làm sao còn không đoán ra, có người muốn sửa trị ông ta.
Mã Ngọc Liên nháo càng lớn, ông ta liền càng xui xẻo.
Lê Thái An đến thì hừng hực khí thế, đi thì xám xịt cụp đuôi, không phải không nghĩ gây sức ép tiếp, dù không chiếm được ưu đãi gì cũng phải làm cho tiểu súc sinh kia thân bại danh liệt, chỉ là ông ta không dám, phía sau hắn còn có Lê phủ, ông ta còn có nhi tử và tôn tử, ông ta không dám đánh bạc hết thảy chỉ vì trả thù.
Lê Húc đúng là nắm được nhược điểm để uy hiếp ông, người chỉ cần có cố kỵ thì không thể muốn làm gì thì làm, cho nên hắn có thể dễ dàng đuổi người đi.
Lê Thái An không phải không hối hận, chính là chuyện đã rồi, ông ta quả thật không đối xử tốt với Lê Diệu Nam, hiện giờ có hối cũng đã muộn. Nằm mơ ông ta cũng không nghĩ đến nhi tử mình đã từng chán ghét cực kỳ lại có tiền đồ như vậy.
Trò khôi hài này giằng co năm ngày, cuối cùng Lê phủ Tô châu cũng khôi phục yên tĩnh. Lê Húc nhàn rỗi, đọc sách chán liền ra ngoài đi dạo một chút, mọi người đều nói trên trời có thiên đường dưới đất có Tô Hàng*, thật vất vả mới đến Tô Châu một chuyến, thế nào cũng phải đi chung quanh thăm thú một phen.
(*Tô Hàng: Tô Châu, Hàng Châu, ý nói phong cảnh ở đây vô cùng đẹp, như ở thiên đường.)
Lại không biết, tình cờ gặp gỡ của hắn còn chưa hết, nhưng lần tình cờ gặp gỡ này không như mấy lần trước, lúc này hắn gặp phải chuyện có thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...