Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

Bữa cơm giết heo bên nhà Phó Huân và Vương thị, được ăn trong không khí ai lấy đều quẫn bách xấu hổ. Riêng chỉ có Hà Ý Nhiên và Phó Thần lại ăn đến đặc biệt thảnh thơi. Hà Ý Nhiên còn phá lệ ăn hết một chén cơm lớn độn cùng khoai lang, Phó Thần thì ăn đến ba chén lớn. Làm Vương thị nhìn thấy cảnh đó, mà hậm hực đến mức thịt heo trong miệng cũng không thấy mùi vị gì.

Buổi chiều một vài chiếc xe ngựa lớn dùng để chở hàng, xuất hiện tại thôn Thanh Lâm. Trên mỗi xe còn có treo cờ thêu hình ánh trăng, một đường chạy thẳng đến nhà mới của hai người ở chân núi Thanh Lâm. Việc này kéo theo rất nhiều ánh mắt của thôn dân, nhưng ai cũng biết đó là thương nhân đến nhập lá trà của hai người nhà Phó Thần.

Người dẫn đầu đến là một thanh niên tuổi chừng hai mươi tám tuổi. Một thân tỏa ra hơi thở đậm trí thức, giống người đọc sách hơn là thương nhân. Nhiếp Hành chắp tay thi lễ cùng Phó Thần từ đại môn, sau đó mới được Cát thúc dẫn vào tiếp đãi bên trong nhà.

Hà Ý Nhiên kiểm kê lá trà Đại Hồng Bào cùng Long Tỉnh, mà y cùng Phó Thần đã tàng trữ mấy tháng thời gian qua. Ngoài hai loại lá trà đều để lại mỗi loại hai mươi cân. Dùng để biếu Tết, tặng Lễ còn đâu đều được Nhiếp Hành đóng gói dán nhãn "Thần Nhiên Kỳ Trà" mang lên thùng xe ngựa. Với Đại Hồng Bào lá trà, Hà Ý Nhiên để lại chỉ dành riêng cho Phó Thần. Còn Long Tỉnh thì y mang đi biếu lễ Hà gia, Tần cữu, cùng Trang, Hứa chưởng quầy. Việc lần trước của Phó Thần đã để Trang chưởng quầy đi không công một chuyến, lần này cũng nên tạ lễ tốt một chút. Hai trăm bốn mươi cân lá trà Đại Hồng Bào, Hà Ý Nhiên thu về hơn hai vạn lượng. Hơn bốn trăm cân lá trà Long Tỉnh thu về hơn vạn lượng. Vì đã sớm nắm được tin tức trao đổi qua thư từ giữa Phó Thần và Nhiếp Hằng, cho nên Nhiếp Hành mang đến đều là ngân phiếu. Hà Ý Nhiên hớn hở nhìn hộp ngân phiếu dày cộp trong tay, còn đích thân xuống bếp làm một bữa lẩu chiêu đãi mấy người Nhiếp Hành. Nhiếp Hành cũng không làm phiền hai người lâu, đám lá trà này bọn họ phải vượt quãng đường xa, mang về kinh thành để kịp đưa ra vào tháng Giêng. Cho nên ngay sáng hôm sau, đã cáo từ hai người rời khỏi thôn Thanh Lâm.

Hà Ý Nhiên ngày hôm sau lại hí hửng cùng Phó Thần đến Thanh Hoa Tây thôn bên kia, nhà Tần cữu Tần thẩm ăn cơm giết heo.

Vừa đến đầu thôn nơi đường rẽ hai Đông cùng Tây thôn, hai người đã thấy một nhà Tần cữu Tần thẩm đứng đợi.

"Phó Thần, Nhiên nhi". Tần thẩm vẫy vẫy tay từ xa.

Chào hỏi một hồi, đoàn người mới bắt đầu đi vào trong thôn. Hà Ý Nhiên có chú ý đến ánh mắt của Tần thẩm hôm nay mang chút khác lạ, dù trên mặt vẫn là nở cụ cười thật vui vẻ khi thấy hai người đến như những lần trước. Nhưng lại mang theo chút ưu tư gì đó, ngay cả hai đường ca cùng hai đường tẩu cũng đều như vậy. Y cũng không có ý định đi dò hỏi, nhà ai mà không có chuyện riêng tư. Y không thể tay dài đến mức như vậy được đi?

Trong nhà Tần cữu cũng không mời người ngoài đến tham dự. Năm nay nhờ có sinh ý làm mứt Hà Ý Nhiên đưa cho, một nhà buôn bán rất tốt. Trừ đi hai phần của Hà Ý Nhiên, cũng còn lại tám phần. Cả nhà Tần cữu để ra được hơn ba trăm lượng bạc. Chưa kể đến bạc ba người Tần cữu làm công, dựng nhà cho Phó Thần và Hà Ý Nhiên cũng để ra được mấy lượng bạc nữa. Như mọi năm heo trong nhà sẽ bán đi kiếm bạc, chỉ để lại một phần nhỏ trong nhà ăn qua Tết. Nhưng năm nay sinh hoạt đã tốt hơn, Tần cữu quyết định giữ lại cả đầu heo hai trăm cân. Trước để Tần thẩm làm thành thịt khô, sườn khô đưa qua cho hai người Phó Thần. Vì Hà Ý Nhiên rất thích ăn thịt khô Tần thẩm làm, Tần cữu ăn cơm ở nhà hai người mấy lần có chú ý thấy điều này. Sau là để nhà mình ăn, còn phần thịt heo còn lại chia cho hai nhà nữ nhi đã gả chồng. Thời gian này hai nữ tế của cữu thẩm, cũng qua lại nhà họ nhiều hơn. Vì Tần thẩm thấy sinh ý làm mứt rất đắt hàng, lại thấy hai nữ tế ngày ngày đi làm công trên trấn không kiếm được bao nhiêu. Nên quyết định cùng Tần cữu kêu hai nữ tế lên rừng hái táo dại, sơn tra mang sang để hai người thu mua dùng làm mứt.

Tần thẩm vừa đi vừa kể, Hà Ý Nhiên cười cong mắt nói với Phó Thần bên cạnh. "Vì biết ta thích thịt khô của thẩm làm. Này là chúng ta có lộc ăn, còn huynh chỉ ăn ké theo của ta".

Ánh mắt Phó Thần đầy cưng chiều, gật đầu. "Đúng, Cữu thẩm còn không biết ta thích ăn gì".

Lời hắn làm mấy người Tần thẩm Tần cữu bật cười. Tần thẩm nhìn Hà Ý Nhiên thế nào cũng thấy thích, lần nào cũng như lần nào vậy. "Chỉ cần ngươi muốn ăn, thẩm vài ngày lại làm một lần để cữu ngươi mang qua nhà cho ngươi".

"Thích á". Hà Ý Nhiên cười tít mắt đáp.


Hà Ý Nhiên không từ chối, thứ nhất lúc mới gặp y. Y chưa lấy ra công thức làm mứt cho nhà cữu thẩm, bọn họ đã rất chào đón y và Phó Thần. Thứ hai hiện giờ sinh hoạt của một nhà Tần cữu cũng được coi là hộ giàu có trong thôn, mấy thứ thịt khô này cũng không làm khó bọn họ cho nên y nhận. Còn đưa đẩy chối từ có khi còn ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà.

Vào đến sân nhà cữu thẩm, đã thấy người người đang bận rộn. Thịt heo đã sớm thịt xong, các hán tử đang dùng dao sắc trong tay chia thịt thành từng miếng nhỏ. Các nữ nhân, phụ nhân khác cũng đang bận rộn chiên thịt, xào nấu bên ngoài bếp lò dựng ngoài góc sân.

Thấy đoàn người Cữu thẩm về đến, một nữ nhân ngoài hai mươi tuổi vội vàng kéo một nam nhân cùng hai hài tử đi đến chào hỏi. Thấy mấy người bọn họ đi đến bên này, sắc mặt Tần thẩm nhất thời biến đổi. Còn hai nhi tức của thẩm thì cũng sa sầm mặt xuống, lập tức kéo nhau đi bận rộn.

Hà Ý Nhiên coi như không nhìn thấy, y đoán có lẽ sắc mặt mấy người Tần thẩm không tốt vừa nãy y thấy, là có liên quan đến mấy người này đi.

"Biểu đệ, Biểu Đệ muội đã đến rồi". Nữ nhân cười tươi chào hỏi, cánh tay nàng con thúc một cái nam nhân bên cạnh.

"Biểu đệ, biểu Đệ muội". Nam nhân vẻ mặt thành thật chào hỏi hai người.

"Đây là con gái lớn của cữu thẩm, Nhiên nhi chưa gặp qua bao giờ". Tần cữu lên tiếng cười nói.

"Đường tỷ, đường huynh". Phó Thần nhàn nhạt lên tiếng.

"Nguyên lai là đường tỷ và đường huynh". Hà Ý Nhiên cười cong mắt chào hỏi lại.

"Mau đi bận rộn đi, còn dọn cơm nữa sắp trưa đến nơi rồi". Tần thẩm thúc gịuc.

Nữ nhân nghe nương mình nói vậy sắc mặt cứng đờ, cũng đành nói một hai câu rồi đi bận rộn.

Tần cữu kéo Phó Thần vào nhà trên uống nước, còn Tần thẩm thì lôi kéo tay Hà Ý Nhiên xuống bếp chỉ cho y số thịt heo đã làm sạch. Nói y muốn ăn phần nào thì thẩm sẽ muối khô phần đó cho y.


Hà Ý Nhiên cười tít mắt. "Phần nào ta cũng không chê, miễn là do chính tay nghề của thẩm làm."

Tần thẩm càng hớn hở. "Biết ngươi miệng ngọt, làm xương sườn khô cùng chân giò khô lại thêm ba chỉ khô cho ngươi".

"Hảo, nhưng mỗi loại ta không cần nhiều a. Nhà ta chỉ có hai người không ăn hết bao nhiêu". Hà Ý Nhiên gật gù đáp.

"Được, được, được". Tần thẩm đáp ứng.

Mọi người dù đang bận rộn cũng nhìn theo Hà Ý Nhiên đi bên Tần thẩm, âm thầm suýt xoa. Hà Ý Nhiên coi như không nhìn thấy những ánh mắt đó, chỉ thầm nghĩ đừng ai coi y là khỉ diễn xiếc mà nhìn là được.

Tần thẩm bận rửa sạch xương sườn, nên để Trưởng tức đưa Hà Ý Nhiên đi cùng xem nàng chiên thịt. Hà Ý Nhiên cũng vui vẻ lấy ghế nhỏ ngồi bên cạnh, nhìn chảo mỡ sôi sùng sục bên ngoài miếng thịt là da heo chín vàng tạo cảm giác giòn tan bóng mỡ.

"Lát cắt cho ngươi miếng da heo giòn nhất". Trưởng tức của Tần thẩm thấy y nhìn thích thú nên nàng lên tiếng.

Hà Ý Nhiên lắc đầu. "Đa tạ đường tẩu, ta cũng không ăn được nhiều. Chỉ là thấy tay nghề chiên thịt của tẩu rất tốt".

Trưởng tức Tần thẩm nghe vậy càng cười vui vẻ, ai mà không thích nghe lời khen chứ. Nàng còn nghe phu quân nói qua, tay nghề nấu nướng của Biểu đệ muội còn là số một số hai. Người có tay nghề tốt khen ngươi, không đáng để ngươi vui mừng sao?

Tần La đi đến bên này, cũng ngồi xuống vui vẻ nói. "Cũng đã lâu ta không được ăn thịt do Đại tẩu chiên, quả là nhớ nhung mùi vị. Năm nay nhờ cha nương nhớ đến, chúng ta mới được nếm lại".

Tay cầm đũa của Hạ thị cứng đờ, sắc mặt cũng khó coi. Lời này là ý gì? Đang chê trách cha nương chồng nàng, không đối xử tốt hàng ngày với nàng ta sao? Gì mà năm nay nhờ cha nương nhớ đến? Hạ thị cau mày. "Đại cô, ngươi nói lời này trong nhà còn được. Đừng để người ngoài nghe thấy, còn tưởng cha nương cùng Trưởng tẩu ta đây không lo lắng cho nhà các ngươi".

"Đại tẩu sao lại nói vậy? Ta cũng chỉ là đang biết ơn cha nương a, lại nói Biểu đệ muội cũng không phải người ngoài". Tần La lên tiếng, vẻ mặt đặc biệt ủy khuất.


Hà Ý Nhiên sắc mặt coi như không thấy gì, chỉ là hơi không thích vị Đường tỷ này.

Tần La lại lôi kéo tay Hà Ý Nhiên trò chuyện. Nàng ta càng nói sắc mặt Hạ thị càng khó coi. Hạ thị buông đũa trong tay xuống, quay người đi xuống bếp bên dưới. Lát sau, Tần thẩm đã vội vàng chạy lên tay còn đang dính nước chưa kịp lau khô. Nhìn thấy vậy, Tần La sắc mặt càng khó coi. Nhưng nàng ta không để y chỉ nhìn chằm chằm Hà Ý Nhiên, đợi Hà Ý Nhiên trả lời câu hỏi vừa rồi của nàng ta.

"Tần La, ngươi...". Tần thẩm tức đến mức giậm chân, tại sao con gái bà lại có suy nghĩ hành động như vậy chứ?

"Nương, ta chỉ đang nói với Biểu đệ muội. Cũng không có ý định tranh giành phương pháp làm mứt táo, hay mứt sơn tra cùng nhà chúng ta. Ta là muốn hỏi phương pháp làm mứt khác từ Biểu đệ muội a". Tần La vẻ mặt hơi bức xúc nhìn nương nàng ta.

Nguyên lai Tần La lôi kéo Hà Ý Nhiên là vì muốn hỏi phương pháp làm mứt. Muốn Hà Ý Nhiên tiện tay nâng đỡ giúp đỡ nàng ta, để nàng ta có thể sinh hoạt tốt hơn một chút ở nhà chồng.

"Ngươi...". Tần thẩm vừa vội vừa tức giận.

Hà Ý Nhiên đưa tay ngăn cản Tần thẩm, sau đó y nhìn thẳng Tần La. "Đại đường tỷ thật muốn mua phương pháp làm mứt từ chỗ ta?".

Mua? Tần La hơi sửng sốt, không phải là cho sao? Sao bỗng dưng thành mua rồi. Nàng ta nhíu mày. "Không biết Biểu đệ và Biểu đệ muội ra giá bao nhiêu?".

"Lúc ta bán cho Tần thẩm tần cữu là ba trăm lượng bạc, vậy đường tỷ bên này tất nhiên không thể kém a". Hà Ý Nhiên cười như không cười nhìn nàng ta.

Tần thẩm nghe y nói vậy thì thoáng thở phào. Không phải thẩm sợ Hà Ý Nhiên chịu thiệt, hay sợ con gái lớn nhà mình lấy được công thức làm mứt rồi cạnh tranh sinh ý với nhà mình. Mà thẩm biết phương pháp làm mứt này là Hà Ý Nhiên chiếu cố bọn họ, nhìn ở phân lượng Phó Thần mà chiếu cố bọn họ. Hà Ý Nhiên có thể dễ dàng lấy ra phương pháp làm mứt cho ai tặng ai, với tiền đề là y nguyện ý. Chứ không phải dùng danh nghĩa của hai người Tần cữu Tần thẩm để đòi hỏi. Đại nhi nữ nhà mình ngày càng không hiểu chuyện, Tần thẩm vừa tức giận vừa đau lòng.

"Sao lại đắt như vậy?". Tần La thoáng giương giọng.

Ba trăm lượng bạc, nàng ta lấy đâu ra ba trăm lượng bạc. Hà Ý Nhiên này là làm khó nàng ta, không muốn giúp đỡ nàng ta đi?

"Đây là giá chung rồi, đại đường tỷ cũng biết sinh ý mứt hiện đang bán đắt như thế nào. Ba trăm lượng bạc này cũng coi như không nhiều đi". Hà Ý Nhiên cười nhẹ nhàng nói.

Sắc mặt Tần La sa sầm, vén váy rời khỏi ngay lập tức.

Tần thẩm nhìn theo bóng dáng con gái rời đi, thở dài một hơi. Sau đó cầm tay nói với Hà Ý Nhiên coi như y đừng để bụng. Thẩm cũng đã từng khuyên nhủ qua, nhưng đại nhi nữ chính là không để vào tai.


Hà Ý Nhiên cười cười lắc đầu, y tất nhiên không để ý. Thấy sinh ý làm mứt bán ra tốt như vậy, ai mà không động tâm. Nhưng không ngờ người đầu tiên bên Tần cữu Tần thẩm tìm đến y, lại là đại nữ nhi nhà họ. Y đã từng nói, Tần cữu muốn cho ai phương pháp hay tặng ai y đều không quản. Nay có vẻ vị đại đường tỷ này không lấy được từ tay Tần thẩm Tần cữu, nên vội vàng tìm đến y.

Cơm được dọn ra, ngồi thành mấy bàn lớn trong sân. Nam nữ phân biệt ngồi thành hai nơi, Hà Ý Nhiên "ủy khuất" ngồi bên Tần thẩm, cùng mấy phụ nhân lớn tuổi. Y cũng không cảm thấy gì, dù sao thân phận nam nhân của y không mấy người biết. Dù sao cũng đều là thân thích trong nhà của Tần cữu, cho dù Hà Ý Nhiên muốn ngồi cạnh Phó Thần cũng không có ai nói gì. Y không quan tâm mấy chuyện ngồi đâu, chỉ vui vẻ ăn đồ ăn trong chén mình là được. Thịt heo là nuôi trong nhà, thời nay lại không có cám hay thuốc tăng trọng kích cho heo trưởng thành gì đó, cho nên chất lượng thịt đặc biệt thơm mềm.

"Tiểu La, kia là hai người Biểu đệ và Biểu đệ muội của ngươi sao? Nghe nói họ đang làm sinh ý cực lớn, hàng ngày kiếm rất nhiều bạc. Lúc trước cũng là cha ngươi vươn tay ra giúp đỡ Biểu đệ kia của ngươi đi, cho nên hắn mới có ngày hôm nay?". Một nữ nhân cười tủm tỉm, nhìn qua bàn bên chỗ Phó Thần lên tiếng hỏi Tần La.

"Ừm, chính là hắn cùng tức phụ hắn. Vàng có lớn bạc có nhiều cũng là của bọn họ, liên quan gì đến cha ta? Lại liên quan gì đến nhà ta? Nhưng nghe ngươi nói ta mới nhớ, lúc đó cha ta cũng vét hết tiền cùng lương thực trong nhà để hỗ trợ nuôi hắn. Chúng ta cùng huynh đệ muội trong nhà khi ấy cũng bị đói không ít bữa đâu. Chứ không để vị dượng kia cùng mẹ kế của hắn nuôi hắn, còn không biết hắn đã sớm chết đói từ bao giờ". Tần La không để ý nói.

Sắc mặt Tần cữu cùng Tần thẩm trầm xuống, đưa vẻ mặt đầy không thể tin được mà nhìn đại nhi nữ của mình. Tướng công của Tần La ngồi cạnh Phó Thần mặt cũng đỏ lên đầy xấu hổ.

"Đúng là đạo lý này". Hà Ý Nhiên gắp một miếng lòng heo chiên đưa lên miệng, nhai chậm rồi nuốt xuống. Ừm, mùi vị không tệ! Về nhà y sẽ làm thử món này.

Phó Thần mặt không cảm xúc, với tay gắp thêm hai miếng lòng heo chiên vàng vào chén của tức phụ sau lưng mình. "Nếu thích, lần tới nhà chúng ta cũng làm theo cách này".

"Hảo". Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm, hoàn toàn lơ đi ánh mắt của mọi người đang xấu hổ nhìn y và Phó Thần.

Còn Tần La ngồi bàn bên vẻ mặt lại cứng đờ.

"Uống một giọt nước phải nhớ cả dòng sông, chúng ta hiểu rõ ân tình nên đền đáp. Tần cữu tần thẩm từng có ơn rất lớn với Thần ca nhà ta. Cho nên chúng ta có thời gian, liền thu xếp việc trong nhà ghé qua Thanh Hoa tây thôn thăm hỏi. Cũng chưa bao giờ quên ân tình ngày trước, ta lại thử hỏi người có ơn thì chúng ta sẽ báo đáp gấp bội với người đó. Lại có liên quan gì đến người ngoài? Đại đường tỷ nói có đúng không?". Hà Ý Nhiên cười tít mắt nói.

Một nhà Tần cữu biến sắc, Hà Ý Nhiên chưa bao giờ gọi hai người họ là Tần cữu hay Tần thẩm. Chỉ gọi là cữu cữu và thẩm thẩm.

"Đúng là nên như vậy". Phó Thần lãnh đạm nói.

"Vàng lớn bạc lớn trong nhà ta, dù có lớn bao nhiêu cũng là của nhà chúng ta. Chỉ khi nào nhà chúng ta kiếm vàng lớn bạc lớn, mà quên đi ân tình của Tần cữu Tần thẩm thì mới nên đến nhắc nhở chúng ta phải báo đáp. Còn với người ngoài chúng ta tiếc là sẽ không để ý họ muốn nói gì hay muốn làm gì. Nếu có người dám thẳng mặt nói với ta, ta cũng có thể cho người đó hiểu rằng lời không phải muốn nói gì là nói". Hà Ý Nhiên híp mắt lại nhìn thẳng sang bên Tần La.

Y chính là muốn gõ tỉnh Tần cữu cùng Tần thẩm, ân tình của họ đối với Phó Thần. Hai người y không quên, cũng đang cố gắng đền đáp. Nhưng đừng để tiểu mao tiểu cẩu nào, thấy hai người y dễ dãi mà cũng cùng tiến đến tìm chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận