Sau khi vị hàng xóm kia trở về nhà không lâu, đúng như dự tính. Trong thôn liền đồn lên ầm ỹ, chuyện Vương thị và Phó gia không cho hai người Phó Thần Hà Ý Nhiên vào cửa. Nhưng lại cho hai người sắc mặt tốt, khi hai người muốn cuối năm dành dụm tiền mua lễ vật có giá trị bốn lượng hiếu kính bà ta. Chưa kể đến chuyện Vương thị hàng ngày keo kiệt bủn xỉn có tiếng, nơi nơi chỉ muốn chiếm lợi. Nhưng lại bỏ ra bốn lượng bạc chỉ để mua vải, may quần áo lụa là mặc. Trong khi hàng ngày nhìn cả nhà ăn cơm toàn rau luộc, xào rau mỡ cũng không dám cho. Tức phụ Phó lão Nhị và nhi tử Phó Minh của Lão nhị thì gầy còm yếu ớt hơn so với đồng lứa, ăn mặc lại rách rưới toàn mảnh vá. Thật đúng là mở rộng tầm mắt! Hóa ra Vương thị keo kiệt bủn xỉn là để ăn diện cho bản thân và phu quân.
Lời đồn càng truyền càng lạc đi chủ đề chính của câu chuyện, chỉ chốt lại Vương thị keo kiệt bủn xỉn với cả người nhà bởi phải để dành bạc ăn diện cho bản thân bà ta.
Lại nói đến Phó Thần và Hà Ý Nhiên hiếu tâm. Tịnh thân phân gia, tự sức tự lực kiếm bạc xây nhà. Dù bị Phó gia và Vương thị đối xử tệ bạc nhưng vẫn mua lễ vật bốn lượng bạc hiếu kính một nhà Phó Huân và Vương thị.
Hà Ý Nhiên quả nhiên muốn quỳ lạy mấy thím hàng xóm trong truyền thuyết này luôn rồi. Tốc độ này, trình độ này paparazzi thời hiện đại còn phải thua xa.
Tần thị dí ngón tay lên trán Hà Ý Nhiên đẩy một cái. "Ngươi a, ta nhìn là biết lại là ngươi ở giữa giở trò".
Hà Ý Nhiên trề môi. "Vương thị và Phó gia cực phẩm kia cứ như ruồi muỗi vo ve vậy, phiền muốn chết hai người chúng ta rồi! Y như tiểu cường, đập thế nào cũng không chết. "
Tần thị." Tiểu cường?".
Hà Ý Nhiên cười cong mắt. "Gián a!".
Tần thị:.......
Tần thị hay cả Hà gia đều thật sự không thể hiểu nổi lí do tại sao. Một người sống sờ sờ như vậy, nói đổi tính là đổi. Còn có thể thay đổi thành một người có tính cách trái ngược hoàn toàn trước đây như vậy. Trái ngược đến mức có thể coi như hai thái cực. Nhiên Nhiên trước kia của nàng, là người nhút nhát rụt rè luôn có chút tự ti, đi đường cũng không dám ngẩng đầu. Nếu không mười bốn năm qua, ngay cả hàng xóm cách vách nhà họ cũng chưa từng gặp qua nó bao giờ. Chính vì tính cách sợ người lạ lại rụt rè nhát gan như vậy, nên nàng và mẹ chồng mới quyết định dạy bảo y như một khuê nữ chân chính trong nhà. Như một trời một đất với Nhiên Nhiên của nàng bây giờ. Tính cách y trở lên hoạt bát, sáng sủa như mặt trời nhỏ, lại mang theo chút ngây thơ, đáng yêu, chưa kể còn mang chút tinh ranh.
Thú thật dù Nhiên Nhiên như thế nào nàng và Hà gia cũng đều yêu thích, nhưng trong lòng nàng vẫn là thiên vị Nhiên Nhiên của bây giờ hơn. Rực rỡ như một đóa hoa, nhưng không kiêu ngạo tự kiêu, năng lổ, lại rất biết cách đối nhân xử thế. Quan trọng là miệng nhỏ rất ngọt.
Chỉ là trong lòng vẫn luôn có khúc mắc, việc gả Nhiên Nhiên ra ngoài đã gây đả kích đến bảo bối của bọn họ đến mức,p thay đổi cả một tính cách hoàn toàn mới như bây giờ ư?
"Con nói cho nương biết, con có thích cuộc sống hiện nay không?". Tần thị lôi kéo tay Hà Ý Nhiên nói nhỏ một câu.
Hà Ý Nhiên hơi sửng sốt. "Thích ạ!".
"Vậy con có thích sống cùng Phó Thần không?". Tần thị lại tiếp tục truy hỏi.
"A". Hà Ý Nhiên mở to mắt nhìn Tần thị. Sao lại hỏi cái này? "Huynh ấy rất tốt á, cũng không có tật xấu nào".
"Ta hỏi thích là thích theo kiểu nam nữ". Tần thị chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Nha..." Hà Ý Nhiên nhìn Tần thị rồi lại ngạc nhiên đến ngây người. "Nư... nương, sao ngài lại nói đến chuyện này.. không phải hai chúng ta đang sống cùnh nhau rất tốt đó sao?".
Tần thị. "Trả lời a".
Ý nương hỏi là... Thích... thích Phó Thần theo kiểu nam nữ sao? Là tình yêu nam nữ ấy hả? Phi phi, chúng ta là tình yêu nam nhân vs nam nhân.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vô tội của bảo bối nhà mình, lại không thể bỏ qua ráng đỏ bừng lan trên mặt và hai vành tai y. Tần thị là người từng trải, nàng cũng đã trải qua thời kì mặt đỏ tim đập với tình cảm nam nữ, khi bằng tuổi Hà Ý Nhiên bây giờ.
Nàng cũng không đi vặn hỏi câu trả lời rõ ràng, mà chỉ ngâm ngâm cười nhìn Hà Ý Nhiên.
Nhìn đến mức da mặt dày như Hà Ý Nhiên, cũng không khỏi chột dạ.
Tạm tha cho bảo bối nhà mình, Tần thị kéo tay Hà Ý Nhiên hết hỏi han mọi chuyện, rồi căn dặn vài việc trong sinh hoạt hàng ngày.
Hà Ý Nhiên cũng đã bình thường trở lại. Sau một hồi trò chuyện, y bỗng nhiên nghĩ đến vài món điểm tâm ở thời hiện đại, mà đi đâu cũng thấy bày bán. Y liền đi lấy giấy bút ra, sau đó ghi lại những công thức của vài món điểm tâm, vừa ngon vừa rẻ để Tần thị lát mang về làm thử. Tiệm đậu phụ của Hà gia gia không nhỏ, có thể bày bán thêm điểm tâm. Chỉ cần bán hai văn tiền một cái cũng sẽ thu về không tồi.
"Bánh hạt dẻ? Bánh quai chèo?". Tần thị ngạc nhiên.
"Đúng a! Chính là trái trên rừng, bên trong có hạt ăn rất bùi và thơm. Nguyên liệu có sẵn vừa không phải mất bạc đi mua, lại còn có thể kiếm tiền lời."
Siêu lời luôn! Lại còn ăn rất ngon!
Tần thị nhìn y. "Làm sao con biết cách làm mấy thứ điểm tâm này?".
Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm. "Là Thần ca ca đó, huynh ấy từng sống ở kinh thành hơn một năm. Nên biết rất nhiều thứ, cho nên huynh ấy đã chỉ ta cách làm mấy loại điểm tâm này".
Tần thị nhíu mày, Phó Thần từng sống ở kinh thành? Vậy thì chuyện hắn có bạc lớn trong tay như bây giờ cũng có thể lí giải được. "Nhưng đây là của Phó Thần đưa cho con, nhà chúng ta sao có thể lấy đi được?".
"Gì mà nhà chúng ta hay Phó Thần? Nhà hai chúng con, con là đương gia". Hà Ý Nhiên vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nói.
Tần thị dở khóc dở cười.
"Thần ca có lẽ phải qua một hồi lâu nữa mới trở về, hay là vậy đi. Trong nhà còn chút bánh hạt dẻ, con mang qua nhà chúng ta bên đó sau đó làm mẫu cho nương nhìn".
"Được". Tần thị mỉm cười.
-
Phó Thần bên kia thì không mệt nhọc trồng cây hay tưới nước, cũng không được thoải mái ngồi ăn bánh hạt dẻ như tiểu tức phụ hắn ở nhà.
Hắn và lý chính cũng không ngờ Thang địa chủ lại hẹn gặp, ở tòa viện của ông ta cách trấn trên không xa.
"Khụ! Khụ! ". Lý chính lại tiếp tục ho khụ khụ lần thứ bảy, từ lúc hai người ông cùng Phó Thần gặp mặt Thang địa chủ đến giờ.
Thang địa chủ sắc mặt cũng hơi ngại ngùng, nhưng cũng không thể tiện phát uy trước mặt khách nhân. Đành lớn tiếng nói tiếp chuyện vừa dang dở. "Phó đương gia đây chỉ cần ruộng cạn sao? Lẽ nào ngài không có ý định trồng thêm lúa nước?".
Phó Thần đang muốn lên tiếng, thì lại bị một giọng nói nũng nịu vang lên cắt ngang, đây cũng đã là lần thứ ba.
"Phó đại ca, chúng ta đều xuất thân nông gia. Ta nghĩ ngài nên mua nhiều ruộng nước tốt mới được a".
Một vị cô nương duyên dáng vận một thân áo hồng đào, tuổi khoảng chừng mười sáu mười bảy. Bề ngoài không tính là tinh xảo mỹ lệ, nhưng cũng là một tiểu cô nương xinh xắn, da trắng, mắt to, mái tóc thả dài sau lưng minh chứng nàng chưa gả chồng. Đây cũng chính là con gái và là hài tử duy nhất của Thang địa chủ, Thang Kỳ. Nàng ta ngồi bên cạnh Thang địa chủ, mỉm cười e lệ ánh mắt nhìn chằm chặp khuôn mặt Phó Thần không rời. Người lên tiếng vừa rồi chính là nàng ta.
Thang địa chủ hiếm khi ở nhà, hàng ngày đều là đi giao tiếp ăn cơm uống rượu ở trấn trên. Nhưng hôm nay người đến là Phó Thần, vừa ra tay là muốn mua đứt năm mươi mẫu ruộng tốt. Cho nên ông ta mới tiếp đón hắn, và lý chính thôn Thanh Lâm tại nhà riêng.
Thang địa chủ có vẻ đã biết tài lực của nhà Phó Thần có trong tay, trấn trên chỉ vài vòng người ra vào đều gặp. Chuyện có hộ nông gia ở thôn Thanh Lâm chi gần hai vạn lượng bạc chỉ để xây nhà ở, đã sớm đồn trong giới phú quý trong tay có tiền ở Thanh Lâm này. Hai vạn lượng bạc, là con số đã gấp mấy lần gia sản của Thang địa chủ rồi. Vì vậy, ông ta không thể không tự đích thân tiếp đón vị Phó đương gia này.
Nhưng bất ngờ là, Phó đương gia hộ nông gia trong lời đồn lại không giống nông gia a! Thân hình hắn cao lớn, ngũ quan tuấn mỹ, vẻ mặt tuy rằng rất ôn hòa, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài trên khuôn mặt bất phàm kia lại có chút lãnh ý cách người vạn dặm, quanh thân hắn tỏa ra khí chất cao cao quý quý không giống người thường. Người như vậy rất dễ hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Và "người khác" bị hấp dẫn kia chính là nữ nhi duy nhất của ông ta!
"Nếu Thang địa chủ hôm nay không tiện đón tiếp, vậy thì hẹn gặp hôm khác". Phó Thần đứng lên chắp tay nói, tư thế như muốn cách người vạn dặm.
Thang Kỳ biến sắc mặt đưa mắt nhìn theo Phó Thần, trong đáy mắt toàn là si mê ngây ngốc. "Thần đại ca...".
"Ta và cô nương không quen, không biết. Đừng xưng hô thân mật như vậy, truyền ra ngoài còn ảnh hưởng đến thanh danh của ta".
Thang địa chủ nhíu mày, trừng con gái bên cạnh một cái. Sau đó chắp tay về phía Phó Thần. "Nếu Phó đương gia đã bận việc, vậy ta nghĩ chúng ta nên đẩy nhanh tiến độ để bàn giá cả năm mươi mẫu ruộng tốt kia, và viết khế ước xuống. Không biết ý Phó đương gia thế nào?".
Lý chính thúc đứng bên cạnh khẽ thở phào. Thật sốt ruột không thể chịu nổi! Lẽ ra ông và Phó Thần đã có thể sớm thương lượng xong mọi việc, rồi ra về từ lâu rồi. Nhưng không ngờ, Thang địa chủ này quả nhiên có hảo nữ nhi a. Thấy nam nhân lạ còn không biết tránh mặt, lại còn ngồi ở đó liếc mắt đưa tình. Phiền đến chết người!
"Vậy mời". Phó Thần nhàn nhạt nói.
Năm mươi mẫu ruộng cạn tốt có giá bảy trăm năm mươi lượng bạc. Khế ước được viết, kí tên ấn dấu vân tay lên đó. Năm mươi mẫu ruộng đã là của nhà Phó Thần, sau đó chỉ cần Thang địa chủ cùng Phó Thần đi phủ nha sửa tên người đứng tên là đã hoàn tất.
Nhìn chữ viết như rồng bay phượng múa cứng cáp, lại đầy khí khái của Phó Thần trên khế ước. Ánh mắt Thang Kỳ lại sáng rực lên. Quả nhiên nam nhân này rất bất đồng, với những nam nhân xung quanh nàng ta biết. Người này phải là phu quân của nàng!
Lý chính khách sáo cùng Thang địa chủ một phen, sau đó nhanh chân đuổi theo Phó Thần đang đứng bên ngoài chờ.
Thang địa chủ cảm khái, nam nhân này quả nhiên là có tài phú á! Bạc thanh toán mua ruộng cũng là ngân phiếu chỉnh tề. Gần tám trăm lượng bạc, mà mắt hắn ta chớp cũng không chớp liền lấy ra. Nếu không phải Thang địa chủ cần hùn bạc kinh doanh, cùng một chủ lớn ở kinh thành, phải cần gấp đến vạn lượng bạc trắng thì ông ta cũng không tính đến chuyện bán bớt ruộng trong nhà đi. Thang địa chủ lại đưa mắt nhìn sang nữ nhi duy nhất của mình bên cạnh, còn đang si mê tiếc nuối nhìn theo bóng dáng nam nhân đã đi xa. Ông ta muốn trách mắng vài câu lại thôi, mãi mới có được một cô con gái này cho nên cũng không lỡ mắng nửa lời.
"Cha, con muốn gả cho Phó Thần ca ca". Thang Kỳ nũng nịu nói. "Ngài giúp con tạo cơ hội gặp mặt đi cha, nếu con gả cho hắn không phải tài phú nhà chúng ta lại được nâng lên một bậc sao?".
Thang địa chủ thở dài, ông ta cũng muốn như vậy a. Nhưng vừa nãy nhìn thái độ của Phó Thần với con gái mình, không lẽ ông ta lại nói trắng ra 'người đã bị ngươi dọa chạy mất rồi'.
-
"Thật là đủ mệt mỏi a!". Lý chính ngồi bên cạnh Phó Thần bên xe trâu. "Không ngờ vị Thang địa chủ này còn có một nữ nhi như vậy...".
Phó Thần nhàn nhạt nói. "Ông ta cũng không phải dạng lành gì. Sau này lý chính không nên qua lại nhiều".
"A". Lý chính chỉ nghĩ là Phó Thần thấy chán ghét nữ nhi của Thang địa chủ kia. "Ngoài chuyện thuê ruộng và thuế má ruộng ra, ta cũng không có qua lại thân thiết cùng ông ta".
"Tốt nhất nên là như vậy. Còn ngọn núi kia, ta ứng bạc trước để lý chính giúp nhà chúng ta làm việc với bên phủ nha, để việc thu mua nhanh chóng giải quyết ổn thỏa".
"Được". Lý chính sảng khoái đáp. Có việc liên quan hay nhờ đến phủ nha việc đưa bạc là không thể bỏ qua, dù đưa ít hay nhiều thì cũng phải tùy sự việc mà ngươi muốn giải quyết. Nếu có tài phú đi cùng thì sẽ giúp việc trong tay nhanh chóng giải quyết xuống. Nếu Phó Thần và tức phụ của hắn đã muốn nhanh chóng mua ngọn núi này xuống. Và hai người họ thấy bản thân có thể bỏ ra được số bạc này, thì ông cũng chiếu theo nguyện vọng của hắn mà làm.
Ngọn núi được định giá là ba trăm tám mươi lượng bạc. Cộng thêm tiền quan nha đến đo đạc, cùng chi phí sang tên khế đất. Tổng hai người Phó Thân và Hà Ý Nhiên phải chi ra, ba trăm chín mươi lượng bạc. Hai người mang theo thịt thú rừng săn được là hai con gà, hai bọc điểm tâm đi qua cảm ơn nhà lý chính thúc.
Quan sai đi xuống định giá đo đạc ngọn núi, khi thấy ngay cạnh chân núi có tòa nhà đang thi công cũng hết sức ngạc nhiên. Công trình gì mà lớn như vậy? Bọn họ ở trấn trên cũng chưa thấy qua công trình nào lớn như thế này đâu.
"À, là tòa viện tử của người muốn mua ngọn núi này và tức phụ nhà hắn". Lý chính ha ha cười nói.
"A, thật là có đủ tài lực a". Quan sai cũng ngạc nhiên không thôi.
Thôn dân trong thôn nhỏ này cũng có người như vậy ư? Từ bao giờ hộ nông gia đã có tiền đến như vậy rồi?
Thôn dân nhìn thấy quan sai của phủ nha trên trấn trên xuống, lại thấy bọn họ cùng lý chính thúc đi về phía ngọn núi Thanh Lâm. Không ai hiểu là chuyện gì, nơi đó có gần hai mươi mẫu đất, thì đã được hai người nhà Phó Thần mua xuống, vậy người của phủ nha còn đi về hướng đó làm gì?
Đến chiều hôm sau, cả thôn dân Thanh Lâm đều bùng nổ. Nhà Phó Thần hai người lại mua thêm năm mươi mẫu ruộng tốt, đến cả ngọn núi Thanh Lâm từ nay cũng là của nhà hai người bọn họ.
Một nhà Phó gia cùng Vương thị còn đang bị tin đồn trong thôn, đè lên đầu cả nhà họ hai ngày nay. Đặc biệt là Vương thị bà ta tức đến nghẹn thở dậm chân, bà ta biết ngay mà, tiểu tiện nhân kia bỗng nhiên sao lại nổi lòng tốt muốn tặng lễ Tết cho bà ta cây vải lụa trị giá bốn lượng bạc chứ. Nhưng bà ta cũng không dám đánh đến nhà hai người bọn họ, nếu đánh đến còn không phải bà ta thừa nhận chuyện này là thật sao? Đến cuối năm có khi còn mất trắng cây vải lụa trị giá bốn lượng bạc đó. Tiểu tiện nhân kia chính là dạng người nói trở mặt liền trở mặt.
Nay cũng đã nghe được tin đồn hai người Phó Thần mua ruộng tốt còn là năm mươi mẫu, cả ngọn núi Thanh Lâm sau tòa viện bọn họ đang xây nữa.
Này là bao nhiêu bạc á? Bọn họ lấy bạc ở đâu ra mà nhiều như vậy?
"Nương, này bạc mà họ có khẳng định là từ tương đậu kia của Hà Ý Nhiên làm ra". Chu thị lén lút nói.
"Lẽ ra công thức làm tương đó, Đại tẩu phải sớm lấy ra từ hồi chưa phân gia rồi. Không phải bây giờ nhà chúng ta cũng đã có bạc, cũng mua được năm mươi mẫu ruộng tốt như họ rồi không? Đại ca thật sự không nghĩ đến nhà chúng ta, để đại tẩu tự làm chủ như vậy". Phó Chu ngồi bên cũng châm lửa quạt gió bên tai Vương thị. Gã vừa đi làm thuê trên trấn về, mới chỉ nửa ngày đã bị chủ thuê đuổi về.
Vương thị càng nghĩ càng thấy tức, càng nghĩ càng nghẹn khuất. Bà ta cũng có suy nghĩ như vậy. Lẽ ra công thức làm tương đậu kia, Hà Ý Nhiên phải sớm lấy ra từ khi bước chân vào cửa nhà bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...