Đi đến chân núi, bốn phía xung quanh không có một bóng nhà. Phó Thần trải cái áo đang mặc trên người xuống làm đệm để Hà Ý Nhiên ngồi trên một tảng đá đợi hắn. Sau khi Phó Thần quay trở lại, Hà Ý Nhiên lại được một phen trợn mắt há mồm về năng lực của nam nhân.
Trong thay Phó Thần ôm một bó củi cùng một con gà đã rửa sạch, và vài lá sen to.
Hà Ý Nhiên:"...".
Phó Thần nhanh chóng mồi lửa, chia gà làm mấy khối rắc muối mang theo rồi mới bọc gà vào lá sen sau đó vùi vào tro than để nướng. Nhìn sang Hà Ý Nhiên mang ánh mắt sùng bái nhìn mình, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của nam nhân mới nhiễm chút ý cười.
"Chịu khó thêm vài ngày nửa tháng, chờ chúng ta phân gia rồi cuộc sống sẽ tốt hơn. Ngươi sẽ không bị đói nữa".
Hà Ý Nhiên ngạc nhiên, đây là lần thứ hai y nghe nam nhân nói đến phân gia. Y khẽ cau mày, không nhìn ra được nam nhân và nguyên thân có tư tình gì hay không?
"Ta... chúng ta trước kia thành hôn...". Sau một hồi, Hà Ý Nhiên vì ngửi được mùi thơm từ gà nướng chảy ra, tránh cho bản thân thất thố mới lên tiếng dò hỏi. Nói ra cũng đúng là ủy khuất Hà tiểu thiếu gia, từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên. Chưa bữa nào mà không đủ tám món chay mặn cùng canh thịt, y lại được ông bà ngoại chiều chuộng hơn ai hết. Mấy bữa này ở Phó gia ăn toàn bánh bột ngô thô ráp và rau luộc nhạt nhẽo, đúng là ủy khuất muốn chết. Giờ nhìn gà nướng thơm phức y đúng là càng đói bụng và thèm ăn hơn bất cứ khi nào.
"Ngươi là thê tử của ta". Phó Thần vẫn lời ít ý nhiều mà lên tiếng.
"Huynh thích ta sao?". Hà Ý Nhiên nóng nảy. Nhìn không giống á, tình cảnh giữa nguyên thân và nam nhân giống như cùng góp gạo thổi cơm chung hơn là có tư tình. Không biết được khúc mắc mọi chuyện ở giữa quả thật nóng nảy.
Phó Thần lại trầm mặc, dừng lại động tác cơi củi ở trong đống lửa nhìn Hà Ý Nhiên một cái thật sâu.
Hà Ý Nhiên da mặt vô địch dày bị nam nhân nhìn chòng chọc, cũng có chút không tự nhiên. Y đưa tay vén sợi tóc mai bị rối trên trán, khẽ nuốt "ực" một cái, nhìn vào gói gà bọc lá sen.
"Ta sẽ không hòa ly".
Hà Ý Nhiên:"....".
Y thở dài một hơi, làm thế nào cũng không nghĩ đến nam nhân sẽ nói như vậy với mình.
Hà Ý Nhiên nhìn lại nam nhân, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép:" ngươi coi trọng... ". Y không nói mà đưa ngón trỏ chỉ lên khuôn mặt của chính mình. Dù sao thì diện mạo của y ngày trước và nguyên chủ đều giống nhau như đúc. Chỉ khác ở giữa mi tâm nguyên chủ có một đóa Huyết liên sáu cánh màu đỏ rực rỡ, y thì không có.
Phó Thần lắc đầu:" lúc cứu ngươi từ dưới sông lên, cho đến khi thành thân ta đều không nhìn rõ được khuôn mặt của ngươi."
Hà Ý Nhiên:"...".
Nguyên thân bình thường để tóc mái lòa xòa che đi dung mạo, nhìn từ bên ngoài sẽ hiện lên vẻ âm u tăm tối. Tính cách hai người có vẻ một trời một vực, lí ra sẽ không dây dưa gì đến nhau. Vậy mà nam nhân này còn có thể đồng ý kết hôn cùng nguyên thân? Ở giữa không có chuyện gì y không tin. Chưa kể, rốt cuộc là chuyện gì nha? Hà Ý Nhiên hết sức tò mò, nhưng sợ bản thân lộ ra vấn đề gì đó nên không dám trắng trợn hỏi đối phương. Lấy lí do bản thân sau khi tỉnh lại quên hết mọi chuyện càng không thể sài. Mất trí nhớ, ngay hôm đầu tiên tỉnh lại còn có thể dùng, bây giờ đã muộn rồi. Hà Ý Nhiên nghĩ vậy lập tức ấm ức cầm khăn lụa trên tay cắn vài cái.
Một màn này lọt vào mắt Phó Thần lại giống như đối phương đang cảm thấy ủy khuất. Hắn trầm thấp lên tiếng:" sau này phân gia, ta sẽ chịu khó kiếm tiền. Để ngươi và hài tử có thể sống thật tốt, không làm ngươi chịu ủy khuất mảy may".
Hà Ý Nhiên:"...".
Hài.. hài tử gì cơ? Lẽ nào ngươi còn không biết nguyên thân là nam nhân. Cho dù không tính hẳn là nam nhân nhưng sinh hài tử á?
Phó Thần mím môi:"ta biết ngươi không hẳn là nam nhân chân chính".
Hà Ý Nhiên siết chặt hai tay, trợn mắt hung hăng nhìn đối phương:" ngươi nói lại?".
Phó Thần cũng không ngờ y lại có mặt này. Hắn lắc đầu khẽ nói:" là nhạc phụ đại nhân nói với ta. Ta sẽ không để lộ ra ngoài".
Hà Ý Nhiên cảm thấy tam quan muốn sụp đổ, cha của nguyên thân còn mang bí mật cơ thể của nguyên thân không vẹn toàn ra nói cho "con rể". Này còn không phải gửi gắm nguyên thân cho nam nhân này hay sao? Cho nên cái gì cũng không dấu diếm mà nói ra.
Y có nên khen những người cổ đại này có suy nghĩ hết sức thông thoáng không? Đặc biệt là nam nhân tên Phó Thần này. Phải biết, đời trước khi y ra đời. Sau khi nhìn thấy cơ thể y như vậy, cha mẹ ruột của y dù không nói gì nhưng cũng không coi trọng y, khi trưởng thành vào năm mười năm tuổi y càng khẳng định là cha mẹ y không mong muốn có y. Vậy mà nam nhân Phó Thần này chỉ là một nông dân, sau khi biết cơ thể nguyên chủ không vẹn toàn hay giống bất cứ ai cũng không dị nghị gì, lại còn sảng khoái đáp ứng thành thân.
Phó Thần dùng gậy gỗ cời cời than lửa hồng rực ra. Khéo léo lấy bọc gà nướng trong lá sen ra ngoài. Chờ đến khi bớt nóng, mới giở ra đẩy đến trước mặt Hà Ý Nhiên.
"Ăn đi, rồi về ngủ. Đã không còn sớm rồi".
Hà Ý Nhiên tất nhiên là không khách sáo. Tặng cho đối phương một nụ cười thật tươi:" cảm ơn".
Tay Phó Thần khựng lại một chút rồi lại tiếp tục xé gà thành từng miếng nhỏ cho y:" ăn từ từ kẻo nóng".
Hà Ý Nhiên vừa há miệng ăn gà nướng thơm lừng, vừa để ý nam nhân trước mắt. Vị "nam thần" này đúng là hình mẫu lí tưởng của các thiếu nữ mà.
Dù rất đói, Hà Ý Nhiên cũng chỉ ăn hết một cái đùi gà và một cái cánh. Còn bao nhiêu Phó Thần đều dọn sạch sẽ, chỉ để lại một cái đùi gà. Y thấy hắn lấy lá sen sạch gói vào, dập tắt đống lửa. Hai người lại đạp lên ánh trăng men theo đường cũ mà về. Phó Thần đi trước cầm tay Hà Ý Nhiên chậm rãi đi từng bước, như vừa đi vừa chờ đợi người phía sau theo kịp.
Hà Ý Nhiên vừa đi vừa ngẫm nghĩ, phải tìm hiểu mọi thứ liên quan đến nguyên thân và Phó Thần. Sau đó mới tính được bước tiếp theo, rồi còn khuyên nhủ đối phương hòa ly.
Khi về đến nhà, nhà chính đã tắt đèn ngủ hết, ngoài tiếng côn trùng rả rích kêu, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng. Hà Ý Nhiên men theo Phó Thần đi về căn nhà tranh sập xệ, được xây phía sau nhà chính làm bằng gạch đỏ gỗ tốt. Y lại một lần cảm thán và có suy nghĩ, Phó gia này nghĩ gì khi để trưởng tử là Phó Thần ở phía sau nhà gần chuồng gà và nhà xí. Phó Thần không được vợ chồng Phó Huân yêu thích? Nhưng không yêu thích dù gì cũng là con mình, không lẽ bọn họ không sợ hàng xóm dị nghị hay sao?
Hai người đi đến gần gian nhà cỏ tranh, thì thấy một bóng đen lấp ló dường như đứng chờ hai người ở nơi này. Thấy hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên đi đến, bóng đen mới đi ra, lên tiếng:" đại ca đại tẩu".
Hà Ý Nhiên giật mình, tim đập thình thịch mãi không hoàn hồn.
Lại thấy Phó Thần siết nhẹ tay y, bóp vài cái như trấn an. Sau đó mới lên tiếng:" đệ đệ".
Đệ đệ này? Hà Ý Nhiên nghe giọng đối phương mới biết đây là lão nhị Phó gia. Phó Huy.
"Đại ca, là đệ". Sau đó Phó Huy mới dùng giọng thì thầm kể ra chuyện tức phụ hắn nghe được Vương thị và Phó Thi bàn bạc tính kế đại ca và đại tẩu, muốn lấy của hồi môn của đại tẩu vừa vào cửa. Còn muốn đẩy tội danh bất hiếu lên đầu hai người. Ban ngày, sau khi nghe được hai mẹ con Vương thị và Phó thi bàn bạc, mặc dù hoảng hốt sợ hãi tức phụ của Phó huy là Trương thị cũng biết là không thể để ai phát hiện, nàng nhanh chóng nhẹ nhàng rời đi. Đêm về đóng cửa phòng mới cùng phu quân nàng nói rõ, dặn dò phu quân tìm cách báo cho đại ca và đại tẩu mới vào cửa để hai người tìm cách ứng phó người Phó gia.
Hà Ý Nhiên cạn lời, hóa ra lí do Vương thị cứ lườm ngang nguýt dọc y, cô em chồng cùng cô em dâu thứ ba trên danh nghĩa kia âm dương quái khí nói chuyện với y là vì của hồi môn nguyên thân mang tới, nhưng Phó gia bọn họ không kiếm được chỗ tốt gì.
Phó Thần lại vẫn lãnh đạm gật đầu:" đa tạ đệ đệ cùng đệ muội, vi huynh đã biết. Lần sau sẽ báo đáp hai người."
Phó Huy đỏ mắt nhìn đại ca đã rất lâu hắn không gặp lại, lắc đầu:" đệ chỉ có đại ca là huynh đệ. Đệ và tức phụ của đệ cùng Minh nhi chỉ có huynh là người thân".
Hà Ý Nhiên sửng sốt. Cho đến hai ngày sau, rốt cuộc Hà Ý Nhiên hiểu ra tại sao Phó Thần lại gọi Phó Huy là đệ đệ mà không phải là nhị đệ. Và nguyên nhân khiến Phó Huy lại nói câu chỉ có Phó Thần là người thân.
Phó Thần vỗ vỗ vai Phó Huy, giọng nói trầm thấp chỉ để ba người họ nghe thấy:" trở về nghỉ ngơi đi, sau này có vi huynh và.. đại tẩu ngươi. Che chở cho cả nhà ngươi".
Phó Huy hung hăng lấy ống tay áo lau nước mắt, lại cùng Phó Thần và Hà Ý Nhiên chào hỏi rồi mới rời đi.
Hai người Phó Thần không tiếng động mở cửa gian nhà tranh đi vào trong phòng, rửa qua tay chân mặt mũi mới tắt đèn lên giường nghỉ ngơi. Trời đã quá muộn cho nên Hà Ý Nhiên thấy Phó Thần như cũ xoay lưng quay về phía y muốn ngủ, y cũng không tiện hỏi gì thêm.
Ai ngờ Phó Thần lại nói một câu với y:" sau này sẽ nói rõ với ngươi". Rồi ngủ mất.
Hà Ý Nhiên yên lặng nằm bên cạnh nam nhân. Nghe vậy cũng không nghĩ ngợi gì nữa, y đưa tay vơ lấy cái chăn vá vài chỗ trên giường lên, đắp lên người mình và Phó Thần. Mặc dù đã uống nước suối linh tuyền trong không gian nhưng dù sao cơ thể này mới hơn mười tuổi, còn nhỏ như vậy rất dễ mệt mỏi. Phó Thần đã nói sẽ giải thích cho y sau thì y sẽ chờ hắn giải thích đi. Giờ thì ngủ thôi.
Nam nhân nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hà Ý Nhiên mới mở mắt ra. Nhìn chòng chọc vào vách tường tranh, cũng không biết đang nghĩ gì.
-
Lại trải qua hai ngày, Hà Ý Nhiên theo lệnh Vương thị vác rổ ra ruộng gần nhà hái rau. Y biết rõ là bà ta chờ không nổi, muốn đẩy hết công việc nhà cho y rồi.
Bờ ruộng nông thôn mấp mô không dễ đi, Hà Ý Nhiên ôm rổ to hơn người y gấp đôi, đựng đầy rau nặng trịch trên tay không giữ được thăng bằng mấy lần suýt té ngã.
"Nhà Phó Thần cẩn thận!". Một nữ nhân nhanh tay kéo y phục trên người Hà Ý Nhiên, giữ lại cả người y lại. Sau đó còn cẩn thận đỡ giúp y rổ rau to trên tay.
"Đa tạ Chu tẩu tử". Hà Ý Nhiên khẽ mỉm cười dưới tấm khăn lụa che mặt, nhìn nữ nhân đang đứng bên cạnh.
Chu tẩu tử cười hào sảng:" có gì mà đa tạ hay không, hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau là chuyện phải làm. Chưa nói đến ân tình của Phó Thần nhà ngươi ngày trước cứu mạng Chu Hổ nhà ta, còn phải nhắc đến thân nương ngươi và ta còn là tỷ muội tốt nữa kìa".
Hà Ý Nhiên cười cười không nói thêm gì nữa. Chuyện Phó Thần cứu Chu Hổ ở trên núi bị rắn độc cắn, thì hắn thông qua vị Chu tẩu tử này đã biết rõ. Nhưng chuyện về thân nương của nguyên thân và Chu tẩu tử đây, thì hắn đúng là không biết gì nên cũng không dám nói gì.
Chu tẩu tử đưa cái cuốc làm đồng trên tay cho y. Rồi giật lấy cái rổ rau trên tay y lại:" để ta cầm cho ngươi, đến cổng nhà ngươi thì ta đưa cho ngươi sau".
"Làm như vậy sao được, tẩu còn có công việc". Hà Ý Nhiên hơi ngại ngùng, thân là nam nhân có "dưa leo", sao lại để nữ nhân như Chu tẩu tử cầm rổ rau nặng như vậy giúp y. Truyền ra đúng là y không biết để mặt mũi vào đâu.
Chu tẩu tử tránh hai tay y muốn lấy lại rổ rau, vỗ vỗ mu bàn tay y:" còn ngại ngùng với ta? Nương và nãi nãi ngươi mà thấy ngươi vác nặng như vậy cũng đau lòng chết thôi".
Hà Ý Nhiên lại chấn động thêm rồi, nguyên chủ này có thân nương lại còn nãi nãi nữa à? Nếu vậy, sau này y còn có thể thảnh thơi rời đi nơi này nữa hay không?
Chu tẩu tử nhà ở cuối thôn, làm người đặc biệt rất thẳng thắn nghĩa khí, giống như Chu đại ca phu quân của nàng. Theo ngôn ngữ hiện đại mà nói, người như Chu tẩu tử là người "mắt không chứa nổi một hạt cát". Cho nên bao nhiêu chuyện Hà Ý Nhiên muốn tìm hiểu, đều là do vị Chu tẩu tử này nói cho y biết.
Qua mấy ngày nay, hầu như Hà Ý Nhiên đã biết sơ qua về thế giới này. Cũng như biết được tình hình lúc trước và hiện nay của Phó gia.
Bọn họ hiện đang sống ở thôn Thanh Lâm, huyện Thanh Hoa thuộc triều đại Đại Hạ, thuộc niên đại Minh Thuận. Năm nay là năm Minh Thuận thứ hai mươi năm. Hà Ý Nhiên lại hiểu rõ ràng, Đại Hạ quốc gia này không thuộc trong triều đại nào ở thời ba bốn ngàn năm lịch sử cổ đại Trung Hoa, mà thế giới này có lẽ là tồn tại song song nào đó với thế giới cũ của y từng sống. Nó cũng có trải qua bao thời kì, cũng có những biến đổi, chiến tranh và phát triển khác nhau.
Vài năm trước khi hoàng đế của Đại Hạ lên ngôi, căn cơ bất ổn còn có giặc ngoài xâm lấn xảy ra chiến tranh liên miên, triều đình binh lính cùng bá tánh nghèo rất cực khổ.
Nhưng từ khi có một vị vương gia dũng mãnh thiện chiến trong triều và các vị tài tướng dưới trướng hoàng đế đẩy lùi quân giặc, Đại Hạ đại thắng. Thời đại mới được thiết lập, triều đại mới bắt đầu yên ổn lại vài năm gần đây. Bắt đầu thiết lập lại thuế má, khoa cử tìm kiếm nhân tài vào triều làm quan. Vì vậy, phải biết thời này người đọc sách thánh hiền rất có địa vị.
Hà Ý Nhiên yên lặng bĩu môi, thể nào dưới trướng Vương thị có một tiểu nhi tử đỗ đồng sinh, chuẩn bị thi tú tài cho nên mắt bà ta mới cao hơn đỉnh đầu như vậy. Còn vị em chồng hờ này, dù chưa từng gặp mặt thì Hà Ý Nhiên càng không có hứng thú hay cho gã một suy nghĩ tốt đẹp nào. Lí do ư? Vì y đã biết được chuyện của Phó gia đến tường tận.
Phó gia tử Phó Huân năm đó thành thân với vợ cả đầu tiên, là Tần thị ở thôn kế bên thôn Thanh Lâm chứ không phải với Vương thị hiện giờ.
Nghe nói Phó Huân cùng Tần thị thành thân sau hai năm hài tử cũng chưa sinh lấy một đứa, thì bỏ quê quán đi ra ngoài làm công kiếm sống.
Sau năm năm, hai vợ chồng dành dụm được chút bạc trở về quê cũ, ngoài hành lí còn mang theo hai nhi tử mập mạp khỏe mạnh là Phó Thần và Phó Huy.
Hai vợ chồng cùng hai nhi tử ở Thanh Lâm thôn bỏ bạc mua gần chục mẫu ruộng tốt, cùng nhau làm lụng nuôi dưỡng hai nhi tử sinh sống qua ngày trải qua khá tốt.
Thời gian trôi qua thêm một năm, khi Phó Thần gần sáu tuổi, Phó Huy gần năm tuổi. Tần thị sau một lần đang làm đồng ngất xỉu, khi mang về được đại phu chẩn đoán mang thai lần thứ ba. Phó gia đều cao hứng, nhưng niềm vui chẳng được mấy tháng. Tần thị trở dạ sinh sớm hơn dự kiến, lần này cả Phó gia đều không ngờ Tần thị khó sinh, một lần này cả mẹ và hài tử đều không qua khỏi.
Hai hài tử còn nhỏ mất mẹ, Phó Huân tráng niên chịu tang thê. Nửa năm sau Phó Huân đón vợ kế vào nhà, chính là Vương thị ở thôn kế bên cạnh thôn Thanh Hoa.
Mới đầu, Vương thị chưa có con còn đối xử rất tốt và hòa nhã với hai đứa bé tiểu Phó Thần và tiểu Phó Huy. Nhưng chờ đến khi bà ta bắt đầu hoài thai, có nhi tử của chính mình thì bắt đầu như trở mặt thành người khác. Hai đứa bé Phó Thần và Phó Huy sáu bảy tuổi không bị ngược đãi, thì bị bà ta đánh chửi cả ngày. Cơm không được ăn no, có gì ngon đều bị bà ta giấu diếm cho nhi tử của bà ta ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...