Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

Vương Lệ lại càng nghĩ càng không cam lòng. Bà ta liền vào trong nhà, ôm ra một ổ trứng gà mà nhà bà ta tích trữ cũng đã được nửa tháng. Sau đó bà ta tức tốc ôm qua nhà Phó Huân cùng Vương thị.

Không biết bà ta đã nói gì với Phó Huân cùng Vương thị. Mà ngày hôm sau Vương thị kéo tay Phó Huân, muốn hai người cùng đến nhà Phó Thần và Hà Ý Nhiên một phen.

Phó Huân nào có chiều theo ý bà ta, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt lạnh băng của Phó Thần kia, là ông ta đã không muốn đi rồi. Huống chi còn là việc của người khác nhờ vả. Dù đó là chị gái của Vương thị lão bà ông ta, cũng là tức phụ của tộc trưởng họ Phó của ông ta, nhưng nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Phó Thần cùng ánh mắt mỉa mai khinh bỉ trắng trợn của Hà Ý Nhiên, ông ta sẽ không đến nhà bọn họ. Đi một chuyến này được việc thì không sao, không được việc không phải ông ta lại bị hai người nó khinh bỉ thêm sao. Chưa kể để người bên ngoài biết được, ông ta lại không có chỗ dấu mặt.

Phó Huân viện cớ phải bận việc ngoài đồng, nhanh chóng cầm cuốc lên đi ra ngoài cổng.

Vương thị trơ mắt nhìn theo, nhưng tối qua bà ta đã nhận rổ trứng gà của Vương Lệ. Bà ta không thể nào không đi, nghĩ vậy Vương thị vẫn là mặt dày kéo Chu thị cùng đi đến nhà Phó Thần và Hà Ý Nhiên.

-

Hà Ý Nhiên và Phó Thần sau khi hầm canh gà có bỏ thêm nước linh tuyền ở nhà xong, liền đổ vào cập lồng gỗ. Hai người cùng nhau mang qua Hà gia bên kia.

Vừa đến cổng nhà, Hà Thư đang luyện viết chữ bằng nhánh cây trong sân liền đứng lên. Nhào đến ôm lấy Hà Ý Nhiên, cười cong mắt. "Tỷ tỷ, tỷ phu đã đến rồi".

"Gọi ca ca". Hà Ý Nhiên nhéo hai cái má của Hà Thư sang hai bên.

Hà Thư ngoan ngoãn cười, nhưng không có gọi theo lời Hà Ý Nhiên nói.

Nghe động tĩnh, Hà lão gia tử dẫn đầu đi ra. Theo sau đó là Hà lão thái thái và Tần thị.

"Gia gia nãi nãi, nhạc mẫu". Phó Thần chắp tay chào hỏi, cấp bậc lễ nghĩa luôn chu toàn.

Thấy trên tay Phó Thần là mấy bọc lớn nhỏ và cập lồng gỗ. Hà lão gia tử nhíu mày. "Sắp xây nhà tốn kém phải chi tiêu không ít, sao mỗi lần qua lại còn mua này mua nọ?".

"Không đáng là bao". Phó Thần đáp lại.

Hà Ý Nhiên lại cầm tay Hà Thư đi vào trong nhà bếp, lấy một cái đĩa lớn và mấy chén muỗng ra. "Đây thì đáng bao nhiêu bạc a? Gia gia nãi nãi, cùng cha nương không muốn nhận phần hiếu tâm này của Thần ca và ta sao?".

"Ngươi, mỗi lần đều dùng một lý do này". Tần thị xỉa lên trán Hà Ý Nhiên một cái.

"Trong nhà cũng không phải thiếu thốn gì, không cần hai người các ngươi mỗi lần đi qua lại mua này nọ". Hà lão thái thái cũng tận lực khuyên nhủ.

"Biết biết". Hà Ý Nhiên múc canh ra vài chén nhỏ, lại xếp điểm tâm mua ở trấn trên vào đĩa. Đưa cho Hà Thư bên cạnh một khối. "Uống canh trước rồi hãy ăn điểm tâm sau".


"Vâng, tỷ tỷ". Hà Thư đón lấy, cười tít mắt." Cảm ơn tỷ phu, điểm tâm rất ngon".

Phó Thần gật đầu, đáy mắt cũng xuất hiện chút dịu dàng." Tỷ tỷ ngươi mua, ngươi cứ ăn. Thiếu chúng ta lại đi mua nữa".

Hà gia lắc lắc đầu nhìn Phó Thần, này là yêu ai yêu cả đường đi á.

Hà Ý Nhiên để Hà gia gia, Hà nãi nãi và Tần thị mỗi người tự ngồi ở bàn trong nhà uống canh gà y mang đến. Y tự tay mang một chén chỉ chứa nước canh vào phòng trong.

"Cha". Hà Ý Nhiên lên tiếng.

Hà Uẩn đã khôi phục tốt hơn rất nhiều, cũng có thể ngồi dậy hay ăn nửa chén cháo. Lúc này, ông đang ngồi dựa vào thành giường nhìn người đi vào.

"Đại bảo bối, con đến rồi? Đi cùng Phó Thần?".

"Vâng". Hà Ý Nhiên đi đến, ngồi bên chiếc ghế cạnh giường. Cầm muỗng đảo chén canh trên tay cho bớt nóng.

"Cha nghe gia gia nói hai con sắp xây nhà, tiếc là sức khỏe của cha không tốt. Nếu không cũng có thể giúp con một hai". Hà phụ đặt tay lên đỉnh đầu Hà Ý Nhiên, khẽ xoa đầu y.

"Đã chuẩn bị xong hết rồi, cha đừng lo lắng". Hà Ý Nhiên cười cười với Hà phụ. "Hôm nay con qua cũng vì muốn nói một tiếng việc này với nhà chúng ta á! Nào, cha mau uống. Nếu nguội sẽ có mùi tanh, lại còn không tốt". Y đưa từng muỗng canh lên đôi môi đã có chút huyết sắc của Hà phụ. Nhìn ông từng ngụm uống vào bụng.

Kể ra cũng rất thần kì! Đối với mười tám năm trước kia của Hà Ý Nhiên. Hai chữ cha và nương này đều là khái niệm rất mờ mịt, một năm y cũng không gọi cha mẹ ruột của mình quá hai lần. Nhưng ở Hà phụ và Tần thị, y lại cảm nhận được sự yêu thương lo lắng không thể đong đếm được của hai người họ. Có lẽ vì sự yêu thương này của hai người đã đả động đến y. Mới khiến y lưu loát gọi cha nương, một cách dễ dàng ra khỏi miệng như vậy.

Hà phụ sau khi uống nửa chén canh, liền từ ái nhìn Hà Ý Nhiên. "Phó Thần lúc bình thường có lo lắng cho con chu toàn? Bảo bối của cha, đừng trách cha gả con ra ngoài sớm như vậy."

Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm. "Thần ca rất tốt với con". Nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu. "Nếu cha không quyết định gả con sớm ra ngoài như vậy, đối phương lại không phải Thần ca, có lẽ con bây giờ đã giận cha thật".

Đúng vậy! Nếu khi tỉnh lại, Hà Ý Nhiên biết mình đã xuyên qua, mà còn gả cho một người như Phó Chu hay Phó Trí kia mà không phải Phó Thần. Có lẽ y sẽ oán hận Hà phụ cũng không chừng.

Hà phụ:......

Tần thị đứng ngoài cửa: 囧囧. Đại bảo bối của cha nương, con có cần....

Phó Thần lại dịu dàng nhìn người đang ngồi ở đằng kia, khóe môi hắn cũng không tự chủ được mà cong lên.

"Khụ khụ". Hà phụ khẽ ho hai tiếng.


Lúc đó chỉ nghĩ mình sắp không qua khỏi, cho nên Hà phụ chỉ muốn tìm cho Hà Ý Nhiên một người có khả năng. Khi lần đầu tiên thấy được diện mạo của Phó Thần. Hà phụ đã hài lòng mấy phần. Phó Thần kia vừa cao lớn khỏe mạnh, diện mạo bên ngoài lại tuấn tú không giống với thôn dân bình thường trong thôn. Khi đó, hai người cũng đã có tiếp xúc qua da thịt, vì Phó Thần đã cứu mạng Hà Ý Nhiên từ dưới sông lên. Nên Hà phụ đã dùng mạng và hạnh phúc của con mình, mà cược một phen. Mặt dày mày dạn đưa ra lời thỉnh cầu, "ép" Phó Thần thú con mình vào cửa.

Không ngờ, bây giờ con ông lại có vẻ rất hài lòng với Phó Thần. Như vậy ông lại càng mãn nguyện hơn rồi.

"Sắp xây nhà tốn kém không ít, con cầm lấy thứ này. Phụ giúp thêm vào cùng Phó Thần. Chờ hai người các con có nhà rồi, sau này chịu khó làm ăn. Qua vài năm, lại cố gắng cho cha có ngoại tôn, ngoại nữ bế bồng". Hà phụ từ dưới gối lấy lên một hộp gỗ đen, dúi vào tay Hà Ý Nhiên. Còn giữ chặt tay y lại, không cho phép chối từ.

Hà Ý Nhiên 囧囧.

Vài câu trước ngài nói thì thôi đi! Có vẻ rất văn nhã. Câu sau cùng là sao?

Hà phụ xoa đầu y. "Không cho phép từ chối, cha đã biết chuyện hai trăm lượng bạc, mà con và Phó Thần đưa biếu cho gia gia nãi nãi rồi. Này là một cửa tiệm khác ở trấn Thanh Lâm."

"Là cửa tiệm dành để cho Thư nhi đi?". Hà Ý Nhiên bất đắc dĩ nói.

"Đệ đệ con sau này con không cần lo lắng, cha khỏe lên rồi sẽ kiếm bạc lo cho Thư nhi. Chỉ cần con sống tốt, gia gia nãi nãi hay cha và nương con đều vui mừng".

"Cha nghe con nói". Hà Ý Nhiên đẩy hộp gỗ trong tay y trở lại tay Hà phụ." Phu quân mà cha kiếm cho con rất có năng lực kiếm tiền, hiện tại chúng con không thiếu bạc. Con hôm nay qua đây, cũng muốn nói đến chuyện cửa tiệm trong tay cha."

Hà phụ nhíu mày lắng nghe.

"Con biết cách làm một loại đậu hũ tên là đậu hũ hoa, cũng làm từ đậu phụ. Ăn vào rất thơm và mềm. Nếu bán ra ngoài sẽ kiếm được không ít bạc. Cho nên, con dự định nói với gia gia nãi nãi cùng cha nương, cuối năm lấy lại mặt tiền của cửa tiệm đã cho thuê. Sau đó các ngài mở một tiệm vừa bán đậu phụ, vừa bán đậu hũ hoa ở trấn trên. Cha, ngài thấy vậy có được không?".

"Con biết từ đâu?".

Hà Ý Nhiên mắt không chớp. "Phu quân con ở bên ngoài mười năm năm, đi nhiều nơi nên biết nhiều thứ".

"Nhưng đó là cách kiếm tiền của Phó Thần".

"Nhạc phụ đại nhân coi Phó Thần là người ngoài rồi". Phó Thần đi vào đứng bên cạnh Hà Ý Nhiên, nhìn Hà phụ nói một câu như vậy.

Hà phụ thở dài nhìn hắn, khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Đối với vị hiền tế gần bằng tuổi mình này, Hà phụ có chút khó mở miệng xưng cha với đối phương.


Chuyện cứ như vậy là giải quyết. Sau khi ăn thử đậu hũ hoa Hà Ý Nhiên làm ra. Hà lão gia tử tỏ vẻ sẽ lấy cửa tiệm về, kinh doanh thử đậu hũ hoa này.

Hà Thư thì cười tít mắt khen "ăn ngon, ăn ngon".

Hà lão thái thái, Hà phụ cùng Tần thị cũng đều khen hết lời.

Ngay cả Phó Thần cũng hiếm khi vừa cười vừa nói ăn rất ngon. Phải biết rằng bình thường dù hay khen đồ ăn Hà Ý Nhiên nấu ngon rất nhiều lần. Thì hắn cũng chỉ nghiêm túc gật đầu khen ngon, chứ không có cười tươi như bây giờ đâu.

-

Hai người vừa từ Hà gia trở về, chưa kịp uống chén nước.

Vương thị và Chu thị đã kéo đến cổng nhà.

Sau khi biết ý đồ của hai người họ. Phó Thần lạnh mặt nói. "Hai người các ngươi tự đi tìm lý chính".

Vương thị xụ mặt. "Lão đại, dù sao đó cũng là đường ca đường đệ của ngươi. Cũng lại cùng là người trong Phó tộc. Ngươi cũng nên giúp đỡ một hai mới phải."

"Đúng vậy đại bá! Theo ta thấy nương nói rất đúng. Dù sao cũng là bỏ bạc ra thuê người, chi bằng đại bá nên để người thân thích hay trong tộc chúng ta kiếm, cũng tốt hơn so với người bên ngoài đúng không? Trong khi đó thân thích thì sẽ làm việc tận tâm hơn so với người ngoài." Chu thị mồm ngọt xớt phụ họa theo Vương thị.

Hà Ý Nhiên nhìn Vương thị một cái, lại nhìn qua Chu thị ngồi kế bên. Mới có mấy ngày mà đôi mẹ chồng con dâu này đã hòa thuận trở lại rồi? Không phải mấy ngày trước còn vì cây trâm bạc mà giận dỗi, chửi xéo nhau suốt ngày đó sao? Hôm nay lại hợp sức nhau kéo đến đây à?

Hà Ý Nhiên nhìn sang Phó Thần vẻ mặt mất kiên nhẫn, muốn giơ tay đuổi người của hắn. Y bèn nhanh chóng giữ tay hắn lại. "Nương và Tam đệ muội nói phải, dù sao người thân thích có quen biết khi làm việc cũng sẽ tốt hơn so với người ngoài".

Lúc này sắc mặt Vương thị mới tốt lên chút, hiếm khi nhìn Hà Ý Nhiên mà mang theo ý hài lòng. Ý của Hà thị này là nghe theo lời khuyên bảo của bà ta, đồng ý yêu cầu của bà ta rồi đi?

Chỉ có Chu thị là đưa ánh mắt nghi ngờ hết nhìn Phó Thần rồi lại nhìn Hà Ý Nhiên. Tiểu tiện nhân này hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy?

"Nếu thế cứ quyết định như vậy đi, ta và Tam đệ muội các ngươi trở về, cũng không làm phiền hai người các ngươi nghỉ ngơi nữa". Vương thị đưa ra kết luận cuối cùng.

"Cứ quyết định như vậy đi? Lời này của nương là ý gì, ta và Thần ca có chút nghe không hiểu?". Hà Ý Nhiên chậm rì rì lên tiếng.

Phó Thần có chút bất thiện cong môi cười, xoa đầu tức phụ nhi bên cạnh.

Chu thị thầm nghĩ, nàng ta biết ngay mà. Tiểu tiện nhân này sao lại dễ nói chuyện như vậy được. Hóa ra là còn có hậu chiêu!

Nếu để Hà Ý Nhiên biết được Chu thị đang nghĩ gì, y sẽ không ngại mà lớn tiếng nói ra rằng: đây cũng là làm khó Chu thị, bị ăn quả đắng mới vài lần từ y mà đã dần thông minh ra rồi. Vậy mà Vương lão bà, thân là mẹ chồng của nàng ta, người cũng ăn nhiều muối hơn mà so với nàng ta mà cũng không thông minh ra được là bao.

Vương thị trong nháy mắt lời Hà Ý Nhiên nói ra, bà ta đã dựng ngược con ngươi xụ mặt xuống nhìn Hà Ý Nhiên. "Nhà lão Đại! Ngươi đây là ý gì?".

Hà Ý Nhiên thở dài, y thật muốn đứng lên quỳ lạy Vương lão bà lày một cái. Lần nào cũng chỉ có một câu, nói đi nói lại không biết bao lần giống hệt phu quân của bà ta. Các ngươi nói không chán miệng nhưng ta nghe cũng thấy chán á!


Y đưa mắt lên nhìn bà ta. "Nếu theo lời nương và Tam đệ muội nói, thân thích thì sẽ làm việc tận tâm hơn so với người ngoài. Vậy ta cũng muốn hỏi ngài một câu. Nếu bình thường đường ca đường đệ mà ngài nói kia, tận tâm chăm chỉ làm việc như vậy, tại sao Lý chính thúc lại không đưa họ vào danh sách mời đến nhà ta làm việc?".

Vương thị á khẩu, bà ta cũng thừa biết cái đức hạnh của hai đứa nhi tử kia của chị gái bà ta. Nhưng không lẽ bà ta lại nói thẳng ra như vậy trước mặt Hà Ý Nhiên. "Kia... cái kia còn không phải là danh sách có ít người quá sao?".

"Ồ". Hà Ý Nhiên tỏ vẻ đã hiểu và chấp nhận lý do mà bà ta nói ra. "Nương cũng biết là danh sách có ít người, Lý chính thúc đã sớm tìm đủ người. Vậy mà còn qua nhà chúng ta, muốn ta và Thần ca phải nhận thêm hai người đó. Nếu ngài đến sớm một chút, nói chuyện này với hai chúng ta có lẽ còn có thể cân nhắc nhận người từ sớm. Bây giờ danh ngạch đã đủ, ngài nghĩ xem có phải đang làm khó hai chúng ta?".

Vương thị lại nghẹn họng. Quả nhiên tiện nhân Hà thị này khó đối phó hơn hai con dâu kia của bà ta nhiều.

"Nếu không...".

Vương thị nghĩ còn cách giải quyết, cho nên vội vàng cướp lời." Nếu không gì?".

"Nếu không ta và Thần ca sẽ nhận thêm một người trong hai vị họ Phó kia, đổi lại làm phiền Nhị đệ hoặc Tam đệ bên kia phải giảm bớt một người ra". Hà Ý Nhiên cong mắt cười nói.

Không chỉ Vương thị, mà Chu thị cũng nhảy dựng lên. "Như vậy làm sao mà được?".

Vương thị đã tính toán tốt rồi, hai người Phó Huy và Phó Chu phải cùng đi làm để kiếm về cho bà ta gần mười lượng bạc. Sao có thể nhường cơ hội này ra được chứ?

Chu thị cũng nghĩ vậy, cơ hội làm việc ở gần nhà tiền kiếm được lại gấp đôi trên trấn trên như vậy đâu dễ có được. Tại sao phu quân nàng phải nhường cho nhà Vương a di kia chứ. Nàng ta lôi kéo Vương thị rồi thì thầm này nọ.

Hà Ý Nhiên trợn mắt khinh thường.

"Hai người... các ngươi cũng có thể nhận thêm mà". Vương thị còn cố gắng đưa ra yêu cầu.

"Số người Chủ sự xây nhà yêu cầu chỉ có như vậy". Phó Thần đưa mắt nhìn bà ta.

Vương thị vẫn không cam lòng, không hiểu tại sao lại còn có Chủ sự xây nhà nào nữa.

Hà Ý Nhiên lại cười tít mắt nói. "Chúng ta mời Trần Chủ sự chuyên xây nhà ở trấn trên đến thiết kế làm nhà ở, ông ấy sẽ quản lý những người được lý chính thúc và hai chúng ta mời đến. Cho nên, ông ấy yêu cầu chỉ có ba mươi người không được hơn."

Vương thị." Hai người các ngươi làm nhà mà cũng cần mời Chủ sự xây nhà trên trấn trên về". Này phải tốn bao nhiêu bạc? Trong tay hai người này quả nhiên còn rất nhiều bạc.

"Chúng ta kí nợ, làm việc trả nợ trong năm năm". Hà Ý Nhiên cười cười. "Nương cũng biết, chúng ta mua đất và trâu. Giờ lại xây nhà, trong tay cũng đâu có thể một lúc có nhiều bạc như vậy đúng không? Của hồi môn của ta cũng phải lấy ra rồi. Chờ xây nhà xong, chúng ta phải làm việc để trả nợ cho Trần chủ sự trong năm năm có tính lãi. Cha và nương bên đó nếu còn bạc...".

"Chúng ta không có!". Vương thị lập tức cắt ngang lời Hà Ý Nhiên. "Tứ đệ ngươi đọc sách tốn bạc, Ngũ muội ngươi lại chưa gả người, bao thứ phải lo. Chúng ta nào có bạc gì trong tay". Nói xong bà ta kéo tay Chu thị rời đi. " Hai người các ngươi nghỉ ngơi đi, chúng ta về trước".

Hà Ý Nhiên trân trối nhìn hai người Vương thị và Chu thị phóng đi mất, như bôi dầu mỡ dưới chân. "Huynh nói xem, có khi nào từ nay cho đến khi nhà làm xong bà ta sẽ tránh mặt hai người nhà chúng ta không?".

Phó Thần mỉm cười. "Như vậy là tốt nhất".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận