Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

Phó gia cực phẩm bên kia, từ khi Phó Chu, Chu thị phân gia ra ngoài. Chỉ yên ổn một khoảng thời gian ngắn, sau đó lại gió bão mưa sa âm ỉ.

Lần này là Thang Kỳ PK Vương thị.

Hai người một chanh chua, đanh đá, cay nghiệt, hẹp hòi, keo kiệt cùng một người tính tình tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, nghĩ cũng biết Phó gia lão trạch hiện giờ thành cái tình trạng gì.

Thang Kỳ ghét sự keo kiệt quá mức của Vương thị, keo kiệt của chính mình thì thôi đi. Đây đến bạc riêng của nàng ta, Vương thị cũng muốn bóng gió thò một tay đòi quản.

Vương thị bên kia thấy con dâu địa chủ tiêu bạc như nước chảy ra bên ngoài, bà ta như chảy máu trong lòng. Nhà ai ở trong thôn không phải ngày hai ba món rau qua ngày, con dâu cưng bà ta thì mỗi bữa phải ít nhất hai món mặn cùng một chay một rau. Cơm cũng phải ăn cơm trắng, hai mươi mấy văn tiền một cân gạo trắng. Một ngày tiêu hết bao nhiêu bạc a?

Bạc trong nhà đều do Thang Kỳ bỏ ra chi tiêu, cho nên nàng ta muốn tiêu thế nào thì tiêu kiểu đó. Mỗi tháng bên cha nàng ta đều mang bạc qua chu cấp, nàng ta có thể thỏa thích tiêu. Thang Kỳ muốn quản gia, muốn đứng ra tự mình quản lý mọi việc trong nhà. Nhưng có Vương thị đè ở trên, mặc cho nàng ta bóng gió ra sao Vương thị đều không nhả quyền quản lý trong nhà cho nàng.

Vậy là nhà chỉ có năm người, Phó Trí thường xuyên ở học viện, một tuần chỉ trở về hai ngày không nói đến. Phó Huân, Vương Thị, Phó Thi, Thang Kỳ cùng nha hoàn Tiểu Hỉ mỗi ngày trải qua sinh hoạt đều là bằng mặt không bằng lòng. Phó Thi chỉ cần có ăn ngon, thi thoảng lại được Thang Kỳ cho vài miếng vải, đôi chiếc khăn tay, trâm hoa là luôn đứng về phía này ủng hộ Tứ tẩu của nàng ta. 'Đại' nhi tử từ khi lấy được hai trăm lượng bạc từ tay tiểu nhi tử, dường như đã ngày càng cách lòng với bà ta. Hiện giờ nữ nhi duy nhất cũng có biểu hiện giống 'Đại ca' nàng, tiểu nhi tử cần tiền đồ cũng đứng về phía tiểu nhi tức này của gã. Vương thị ngỡ ngàng, ở nhà của chính mình mà dường như không ai đứng về phe bà ta cả. Nhưng bà ta vẫn còn may mắn, Phó Huân vẫn là đương gia của cả nhà. Bà ta vẫn còn hi vọng lên chính tướng công của mình.

Thời vụ đúng hẹn lại đến, đậu tằm chính thức được thôn dân tại Thanh Lâm thôn, xuống ruộng thu hoạch. Mỗi hộ trong thôn đều nhanh chóng hái đậu, bóc vỏ, lấy hạt. Sau đó nhà có gia súc thì dùng gia súc kéo xe, không có thì dùng sọt tre gánh đậu mang đến cửa khu chế biến. 'Thần Nhiên điền trang' đã sắp xếp hạ nhân đợi sẵn, chờ thu mua đậu tằm hai ngày nay ở cổng lớn. Thời điểm này cũng chính là thời điểm mà Trang chưởng quầy, chưởng quản Trang Tửu Lâu xuất hiện. Không phải ông ta không muốn tự làm ra tương đậu. Thời gian một năm qua người của chủ tử đứng sau ông ta, cũng đã tìm hiểu nghiên cứu được phương pháp ủ ra tương đậu. Khổ nỗi một điều, tương đậu những người dưới trướng vị chủ tử kia của Trang chưởng quầy ủ ra, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với mùi vị tương đậu 'chính thống' của 'Thần Nhiên điền trang' do Hà Ý Nhiên ủ ra. Thực khách đều là người không phú thì quý, khẩu vị lại sành ăn, chắc chắn không thể 'thay mận đổi đào'. Vì vậy hết cách, Trang chưởng quầy vẫn phải giữ mối hợp tác này cùng hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên.

Hà Ý Nhiên đã sớm dự tính đến điều đó, mặc dù chính y đã đưa ra ý kiến muốn bán phối phương ủ tương đậu cho Trang chưởng quầy. Sau khi thu về một ngàn hai trăm lượng bạc tiền phối phương, tiễn Trang chưởng quầy ra về. Hai người y, Phó Thần lại bắt đầu bận rộn chỉ dẫn hạ nhân ủ ớt, tương đậu.

Lần này số lượng tương đậu thu mua quá nhiều, mỗi một hộ trong thôn là tám trăm cân. Tính sơ sơ nhà hai người cùng tất cả hạ nhân bận rộn ít phải mất nửa tháng, nhiều hơn là hai mươi ngày.

"Phu nhân". Cung thẩm đi đến cung kính cúi đầu hành lễ.

Hà Ý Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẩm rồi mỉm cười. "Việc thu mua đậu tằm xảy ra vấn đề gì sao?". Việc thu mua đậu tằm đều là Cung thẩm ra mặt, cho nên Hà Ý Nhiên, Phó Thần bình thường sẽ không xuất hiện.


Cung thẩm nhanh chóng kể lại.

Năm trước sau khi Hà Ý Nhiên, Phó Thần đưa ra quyết định đã cùng lý chính thương lượng trước. Với mỗi hộ trong thôn Thanh Lâm, nhà hai người họ chỉ thu mua tám trăm cân đậu, tương đương một mẫu đất trồng. Mọi thứ đã được tính toán đâu vào đó, ai cũng như ai. Hôm nay Phó gia lão trạch bên kia mang đậu tằm đến cân, thì lại xuất hiện gian lận. Số lượng đậu tằm của Phó gia, do Vương thị cùng Tiểu Hỉ mang đến cân vượt hơn chín trăm cân. Cung thẩm không thu mua hơn chín trăm cân đậu tằm của nhà họ, thẩm kiên quyết chỉ cân tám trăm cân. Vương thị mặc kệ thôn dân bên cạnh xì xào chỉ trỏ, bà ta nhất quyết nói là do bọn họ chăm sóc tốt, nên một mẫu đậu nhà họ mới thu được hơn chín trăm cân. Hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên đã nói thu mua mỗi một hộ trong thôn một mẫu đậu tằm trồng ra. Cho nên hơn chín trăm cân này hai người phải thu mua của Phó gia bọn họ, nếu không bà ta sẽ không để yên.

Đối với mấy kẻ trơ tráo, gian lận này Cung thẩm đều có biện pháp xử lí mạnh tay. Nhưng đây lại là 'dưỡng phụ, dưỡng mẫu' trên danh nghĩa của hai vị chủ tử, thẩm không dám mạnh tay với Vương thị. Thứ nhất sợ vượt quyền, thứ hai sợ ảnh hưởng thanh danh của hai vị chủ tử trong thôn.

Hà Ý Nhiên cong môi cười. "Ta đã sớm dự định được chuyện này, thẩm làm tốt lắm. Nhưng lần này ta vẫn sẽ đứng ra xử lí, lần sau thẩm không cần cố kị nhiều như vậy."

"Vâng, phu nhân".

"Chúng ta đi thôi". Hà Ý Nhiên buông bút trong tay, đứng lên dẫn đầu đi ra ngoài.

Ra đến cửa lớn khu chế biến, Hà Ý Nhiên đã thấy rất đông thôn dân trong thôn, cùng vài thương nhân đến nhập hàng hóa nhà bọn họ, đang đứng vây quanh, vòng trong vòng ngoài. Còn Vương thị đang ở giữa ngồi dưới đất, đối diện là Phó Thần sắc mặt lãnh ngạnh. Có thể nhìn ra, hắn đang mất kiên nhẫn với 'điêu phụ' Vương thị này.

Vương thị giở đủ chiêu trò, mềm cứng Phó Thần đều không chấp nhận cân chín trăm cân tương đậu cho nhà bà ta. Bà ta đối diện với đôi mắt thâm trầm của Phó Thần, cả người cũng đều rất sợ hãi. Nhưng so sánh giữa sự sợ hãi cùng tám lượng bạc năm trăm văn tiền cân đậu tằm, thì bà ta lại chọn vế sau.

Mọi người xung quanh đang lắc đầu ngao ngán nhìn Vương thị giở đủ trò, có người còn nói lần trước hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên thu mua đậu xanh Vương thị cũng náo loạn. Chỉ là náo loạn không đến mức như lần này, vì có một nhà Phó Tuy, Vương Lệ đứng ở đầu.

Thấy Hà Ý Nhiên đi tới, thôn dân rối rít nhường đường cho y. Vương thị đối diện cùng Hà Ý Nhiên mặt mày cười tủm tỉm, dường như đã quên bao lần ăn trái đắng từ tay y. Bà ta đảo đảo hai mắt, thầm nghĩ tiểu tiện nhân này dù sao cũng dễ nói chuyện hơn Phó Thần sát tinh kia. Vì thế, Vương thị vỗ đùi liền gào lên. "Lão thiên gia, ông mở mắt ra mà xem. Đại nhi tử ta thật bất hiếu a...".

Có thương nhân là người từ kinh thành đến nghe Vương thị gào lên như vậy, ông ta khẽ nhíu mày. Thương nhân cũng có dăm bảy loại, có thương nhân trong mắt chỉ có bạc ròng bất nhân tình chỉ vì lãi lời. Nhưng có thương nhân cũng hiểu hữu lễ, hiểu cách đối nhân xử thế. "Lão phụ nhân này là nương của Phó đương gia sao?".

"Là Kế, Dưỡng, Mẫu". Hà Ý Nhiên chậm rãi nhấn mạnh từng lời, cười tủm tỉm nhìn vị thương nhân nọ.


Thương nhân kia sửng sốt, sau đó chắp tay về phía Phó Thần rồi im lặng lại.

Vương thị nghe lời Hà Ý Nhiên nói, sửng sốt cả người. Đây là lần đầu tiên Hà Ý Nhiên gọi bà ta là 'Kế dưỡng mẫu', danh từ quá xa lạ.

"Nương có là kế dưỡng mẫu của Đại ca, thì Đại tẩu ngươi cũng không nên đối xử với nương như vậy. Lại càng không nên ở trước mặt người ngoài gọi nương đến khó nghe như vậy phải không?". Phó Chu vừa chen qua đám người bỗng lên tiếng.

Phó Thần liếc gã bằng ánh mắt đen kịt, làm Phó Chu lùi lại phía sau vài bước. Gã còn va vào mấy thôn dân đứng phía sau, dẫn đến mấy người thôn dân xô đẩy gã vài cái.

Vương thị lại lớn tiếng kêu khóc. " Hắn có tiền phát triển cả sinh ý lớn như vậy, ở nhà lớn xinh đẹp rộng rãi. Cha nương hắn thì ở trong nhà ngói đơn giản cuối thôn, hôm nay nhà hắn thu mua đậu tằm trong thôn...".

Hà Ý Nhiên thật hối hận vì vừa nãy không mang theo ghế nhỏ, cùng đĩa hạt dưa ra đây thì bây giờ có thể ngồi coi kịch miễn phí.

Chỉ đáng tiếc, diễn viên chính xướng quá dở!

"Hai người chúng ta đã nói rõ cùng lý chính, thông báo với thôn dân trong thôn từ năm trước. Với mỗi hộ trong thôn, nhà chúng ta chỉ thu mua tám trăm cân đậu tằm tương đương trồng trên một mẫu ruộng. Tám trăm cân này là ta tính sản lượng thu hoạch cực tốt, của những hộ chăm chỉ biết chăm sóc đậu trên ruộng. Còn bình thường một mẫu trồng đậu chỉ thu được hơn sáu trăm cân, hơn bảy trăm cân. Ta nói vậy có đúng không các vị?".

"Chuyện này nhà Phó Thần nói là rất đúng! Nhà ta đông người tưới tiêu chăm sóc một mẫu đậu, mà chỉ thu được hơn bảy trăm cân mùa này. Không hiểu nhà Phó gia, Vương thị sao có thể thu được hơn chín trăm cân trên một mẫu?".

"Đúng, nhà ta cũng chỉ hơn bảy trăm cân một chút...".

"Rõ ràng nhà Phó Huân, Vương thị trồng nhiều hơn một mẫu...".


Vương thị nghe thấy thôn dân xung quanh ồn ào, mặt mày bà ta tái mét. "Nhà hai ngươi có tiền như thế, thu mua của nhà cha nương các ngươi nhiều một chút coi như giúp đỡ tiền đọc sách trong nhà cho Tứ đệ ngươi. Các ngươi cũng biết người đọc sách mỗi tháng tốn bao tiền bút mực...".

"Nương, lời này của ngài lại sai rồi!". Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm. "Đậu tằm chúng ta đã định ra số lượng thu mua là đã qua tính toán, ủ tương đậu cần lựa những hạt đậu tươi, chất lượng tốt. Tám trăm cân đậu mỗi hộ là hạ nhân nhà chúng ta đã phải dậy sớm thức khuya, để xử lí hết số đậu thu mua một ngày trong ngày. Nếu ai cũng mang thừa mấy trăm cân như nương, đậu dư ra để qua đêm thì chất lượng đậu không còn tốt, biến chất, ủ ra thứ tương đậu không đảm bảo. Như thế sao nhà ta dám bán ra ngoài, ai lại dám đến nhập tương đậu nhà chúng ta?".

"Hai vị làm thương nhân nhưng lại rất có tâm". Một thương nhân gật gù lên tiếng.

"Này còn không phải là cậy mặt ép người mua sao? Cậy mình là trưởng bối trong nhà nên ép dưỡng tử, dưỡng tức để kiếm lợi cho chính mình?". Thương nhân vừa rồi lên tiếng nhìn về phía Vương thị.

Vẻ mặt Vương thị hết xanh lại đen, hết hồng lại trắng, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì. Sau đó một hồi, bà ta mới lên tiếng. "Lão Đại, ta biết ngươi từ nhỏ đã không thích Kế dưỡng mẫu như ta. Nhưng ta hi vọng ngươi nhớ công ơn dưỡng dục của cha ngươi, chiếu cố ông ấy một chút...".

"Phụt!". Thôn dân xung quanh nhịn cười không nổi lên bật cười ra tiếng.

Vương thị ánh mắt sắc lẻm nhìn những thôn dân kia.

"Năm xưa bà ngược đãi Thần ca, muốn bán huynh ấy đi làm nô cho nhà giàu, khiến huynh ấy tám tuổi phải rời nhà trốn đi. Nhưng Thần ca nhà ta sau mười năm năm trở lại thôn, cũng không tính toán chuyện năm xưa từng xảy ra với các người. Mà huynh ấy vừa về liền đưa ba mươi lượng bạc hiếu kính cho các người. Đây còn gọi là không nhớ công ơn dưỡng dục mấy năm của Phó lão gia tử, như lời bà vừa nói không?".

Mọi người xung quanh đều hô lớn tiếng, chuyện này bọn họ đều biết, đều nhớ như in.

Vương thị hung dữ trừng Hà Ý Nhiên, giống như hận không thể tiến lên tát cho y mấy bạt tai. Tầng tầng lớp lớp ánh mắt giễu cợt, khinh thường của người chung quanh dừng trên người bà ta, hận ý cùng nộ khí khuấy đảo không ngừng trong ngực, khí huyết dâng cao làm bà ta đang ngồi cũng có chút chật vật.

Phó Thần mắt lạnh nhìn Vương thị, con ngươi đen kịt ngày thường càng thêm thâm trầm âm u, phảng phất như hai mắt giống như hai lưỡi hái có thể tùy thời cắt đứt cổ bà ta ngay tại chỗ.

Vương thị môi run rẩy, tim đập bình bịch, đáy lòng hoảng sợ giống như bị thú dữ vồ lấy, hô hấp cũng có chút không xong.

"Cung thẩm, Cát thúc".

"Vâng, phu nhân".


"Tiếp tục tiến hành thu mua đi, đừng vì vài người không đâu ảnh hưởng đến việc cân đậu của các vị hương thân đây." Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm nhìn mọi người nói.

"Đúng vậy, chúng ta xếp hàng rất lâu rồi. Vương thị, ngươi không muốn cân đậu nhà mình thì tránh ra, nhường chỗ cho chúng ta". Thôn dân xôn xao lên tiếng.

"Cân, sao lại không cân? Tám trăm cân thì tám trăm cân". Vương thị gào lên về phía mấy người thôn dân kia.

"Chỉ nhận của nhà Phó lão gia tử bên kia hơn bảy trăm cân, giống như các nhà khác. Tránh để mánh lới cho những người khác noi theo." Phó Thần nhàn nhạt lên tiếng.

"Vâng, lão gia". Cung thẩm cung kính lên tiếng.

"Nên làm công bằng như vậy." Thôn dân xung quanh gật gù lên tiếng.

Vương thị nghẹn đến mắt cũng đỏ lên. Bảy trăm cân hơn cũng chỉ được gần bảy lượng bạc, vậy là lần này bà ta mất toi gần hai lượng bạc.

Hà Ý Nhiên đưa ánh mắt giễu cợt nhìn Vương thị, sau đó kéo tay Phó Thần rời đi.

Phó Chu đảo mắt nhìn mấy người đang cân đậu tằm, chỉ tiếc nhà gã đang bận rộn xây nhà mới cho nên không để ý việc trồng đậu. Nếu không gã cũng kiếm được bảy tám lượng bạc rồi, năm sau gã cũng sẽ trồng.

Trò hề của Vương thị qua đi, Hà Ý Nhiên không đặt chuyện này vào lòng. Sinh ý hiện tại ngày càng bận rộn, nếu sau này 'Thần Nhiên Hưu Viên' được xây dựng xong, e chừng sẽ càng khó quản lý cùng bận rộn hơn. Hà Ý Nhiên đã quen thói hưởng thụ của một sâu lười, y sẽ không ngốc chờ bị động như vậy. Y muốn đến Huyện thành hay Châu phủ, mua thêm vài người để huấn luyện ngay từ đầu. Đến lúc đó đương gia y đây, vẫn chỉ cần ngồi yên trong nhà chỉ tay năm ngón là được.

Phó Thần nghe tức phụ nói, liền ngay lập tức sắp xếp xe ngựa, nhân lực đến Huyện thành một chuyến. Lần này đến Huyện thành, hai người dẫn theo Cung thẩm cùng đi. Vì Phó Thần đã lên kế hoạch, hai người hắn cùng tức phụ sẽ xuất phát từ Huyện thành đi Kinh thành luôn, không cần trở lại thôn một lần nữa. Đến lúc mua người xong, sẽ để Cung thẩm, Phó An mang người về nhà.

Hà Ý Nhiên nghe hắn nói ra kế hoạch, y đành phải điều chỉnh sắp xếp lại một phen. Tất cả mọi việc trong nhà hay tửu lâu, cũng đều phải thu xếp thật tốt. Chuyến này đi Kinh thành, có lẽ phải hai tháng sau hai người họ mới có thể trở lại.

Việc nên giao cần giao, việc cần thu xếp vẫn được nhanh chóng thu xếp. Hà Ý Nhiên bận rộn trong thư phòng vài ngày liên tiếp. Còn Phó Thần thì đưa cả một nhà Hổ vào không gian, dạy bảo qui củ một lần. Tránh sau khi đưa chúng vào nơi này, hai người hắn và tức phụ không có mặt cả mấy đứa sẽ làm loạn hết đồ đạc trong này lên.

Sau khi đến nói qua với Hà gia, lại thêm vài nhà thân quen. Vào một buổi sáng sớm trời trong không mây ba xe ngựa xuất phát từ 'Thần Nhiên Điền Trang' tiến thẳng đến Huyện thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui