Không lâu sau, nữ nhân tóc trắng lại ra khỏi hang, trong tay nàng ta nhiều hơn vài thứ đồ trắng lóa."Những thứ này đều cho ngươi, ta hy vọng ngươi vì số bạc này mà đối tốt với nhi tử của ta!"Lúc này Khương Linh mới phát hiện ra những thứ trắng lóa trong tay nữ nhân tóc trắng đang cầm là bạc, Khương Linh nhanh chóng đếm một một chút, từng này cũng phải được bảy đến tám lạng bạc.Mặc dù Khương Linh rất ngạc nhiên, nữ nhân tóc trắng trước mặt này lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, nhưng nàng cũng không mở miệng hỏi, nhét bạc trở lại trong tay của nữ nhân tóc trắng rồi nói: "Ta không cần mấy thứ này, ngươi là một nữ tử trong người không có bạc thì làm sao mà sống được? Ngươi yên tâm, nhi tử của ngươi, ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với nó!"Người nữ nhân tóc trắng lại đẩy về phía Khương Linh, nàng ta nhìn thấy thái độ cương quyết của Khương Linh cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một hơn, để vào thắt lưng rồi quay về hang.Đêm nay Khương Linh cảm thấy vô cùng dài, tâm trạng phức tạp, sự phấn khích, nghi ngờ cứ cuồn cuộn trào dâng trong lòng nàng.Sắc trời vừa chuyển sang màu trắng bạc, Khương Linh đã ngồi dậy rời khỏi giường, cẩn thận xỏ giày vào rồi đi xuống đất.Đẩy mở cửa nhà ra đi về phía nhà thôn trưởng.Trời mùa hè nắng nóng gay gắt, bình thường nông dân sẽ không làm việc vào những ngày nắng vỡ đầu như vậy, những ngày gần đây đều dậy rất sớm."Lão đầu, đợt hạn hạn này đến bao giờ mới chấm dứt đây!"Ngay khi Khương Linh đi đến cửa nhà thôn trưởng, nàng đã nghe thấy tiếng phàn nàn của người bạn đời thôn trưởng từ phía bên trong truyền ra."Thôn trưởng, ngài có ở nhà không?" Khương Linh gõ nhẹ cửa gọi với vào bên trong.Tiếng bước chân từ xa đến gần dần dần trở nên rõ ràng, cánh cửa được mở từ bên trong ra, khuôn mặt trải qua thăng trầm của thôn trưởng xuất hiện."Khương Linh, sớm như vậy ngươi đến tìm ta có chuyện gì?" Thôn trưởng cau mày, vô thức lùi lại vài bước."Có thể...!Có thể tiến lên một bước rồi nói chuyện không?" Khương Linh liếc nhìn về phía nhà thôn trưởng, bạn già của thôn trưởng đang đứng ở trong cửa, nhìn về phía bên này."Nếu ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, sao cứ phải mờ mờ ám ám?" Thôn trưởng giống như rất ghét những chuyện lén lút, cau mày lạnh mặt khiển trách."Cái này..." Khương Linh có chút khó nói, mặc dù đã tìm ra nguồn nước, nhưng vấn đề quan trọng nhất vẫn chưa được giải quyết, chưa kể ý tưởng của nàng chỉ đang vẫn chỉ là dự kiến mà thôi, lỡ đâu lúc thí nghiệm thất bại lại bị những người khác oán trách."Thôn trưởng, ta bảo đảm với ngài chuyện ta muốn nói ngày hôm nay là một chuyện rất quan trọng, nhưng chuyện này hiện tại chỉ có hai chúng ta mới có thể biết!" Khương Linh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cỗ cũng chỉ ra ra được một lý do nghe có vẻ khập khiễng.Thôn trưởng nhìn Khương Linh với ánh mắt kỳ lạ, sau khi xác nhận Khương Linh không nói dối, ông ấy mới bước ra khỏi cửa."Khương Thị, rốt cuộc người tìm ta có chuyện gì?" Khương Linh và thôn trưởng vừa đi tới một vùng đất hoang vu không có người, thôn trưởng nhịn không được nóng lòng muốn."Ta...!Ta nói ta đã tìm thấy nguồn nước!" Khương Linh thấp giọng nói."Cái gì?" Thôn trưởng vừa nghe vậy liền mở to hai mắt, ngơ người một lúc rồi đột nhiên hét lên một tiếng."Thôn trưởng...!Nhỏ......!nhỏ giọng một chút..." Khương Linh nhắc nhở.Thôn trưởng vội vàng đưa tay che miệng hỏi: "Khương Thị, cái này...!Cái này không thể nói bừa được đâu!""Thực sự có nguồn nước, chỉ tiếc là...""Ai da! Chỉ tiếc cái gì ngươi mau nói đi!" Thôn trưởng thật sự rất sốt ruột, ánh mắt của ông ấy như muốn dán lên người Khương Linh, duỗi cổ thúc giục Khương Linh mau nói."Nhưng nguồn nước bị một tảng đá lớn chặn...""Nguồn nước ở đâu? Khương Thị nhanh lên! Mau dẫn ta đi xem!" Thôn trưởng không đợi Khương Linh nói xong, liền bắt đầu thúc giục."Trong hang của Bạch Phát Nương Nương...""Xằng bậy! Ai cho ngươi vào đó! Ngươi có biết nếu ngươi chọc giận Bạch Phát Nương Nương sẽ mang đến tai họa cho người dân Lục Gia Thôn chúng ta không!" Sắc mặt thôn trưởng lúc xanh lúc trắng, tâm tình từ hưng phấn chuyển sang tức giận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...