Ánh mắt thôn trưởng nhìn về phía Khương Linh đứng ở một bên, sau đó chậm rãi nói: “Người phát hiện ra khoai tây này chính là Khương thị của thôn chúng ta!”“Cái gì?” Gần như tất cả mọi người đều ngạc nhiên hét lên, nhất là một nhà Lưu lão bà tử, sau khi nghe được tin tức này càng là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.Vương quả phụ trước đó còn nâng cao bụng lớn khiêu khích, lúc này càng là trợn trừng mắt, cái miệng há ra gần như có thể nhét vào một quả trứng gà, nhìn như vậy càng thêm cực kỳ buồn cười.Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, nét mặt Khương Linh vẫn bình thản như cũ, mím môi không nói gì.“Khương thị người này thật sự không tồi, trước đó làm thịt viên còn cố ý đưa qua cho nhi tử ta một đĩa nữa đấy.” Tức phụ Nhị Lăng luôn nhanh mồm nhanh miệng đột nhiên mở miệng nói.Tức phụ Nhị Lăng nói câu này xem như đã triệt để xé mở chuyện này ra một lỗ hổng, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Linh.
Khác với lần trước đều là vui sướng khi người gặp họa, lần này chính là trong mắt mọi người có thêm vài phần tôn trọng nữa.“Khương tẩu tử, thật ngại quá, lần trước ta hiểu lầm ngươi trộm lúa mạch của nhà chúng ta...”“Khương thị, ta cũng ngại lắm, ta biết còn… Ngươi yên tâm, nếu ngươi có việc cần nhờ đến chúng ta thì ngươi cứ mở miệng nói một tiếng…”“Nương Diệu Kiệt à, thời gian này ngươi mang theo ba hài tử cũng không dễ dàng gì, nhà nương ta có người họ hàng năm ngoái mới góa vợ, cũng là người thành thật có trách nhiệm, là người không tồi, hay là ta hỏi thăm giúp ngươi nhé?”Giờ phút này Khương Linh thành tiêu điểm, phần lớn tất cả phụ nữ trong thôn đều vây quanh Khương Linh líu ríu.Thấy một màn này khiến cho Lục Hữu Nhân đứng ở một bên tức giận đến hít thở không thông, hắn làm sao cũng không thể nghĩ tới, Khương thị này sau khi rời khỏi hắn lại sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, hơn nữa khí sắc và trạng thái so với trước khi rời khỏi hắn dường như cũng tốt hơn không ít.Nghĩ như vậy, Lục Hữu Nhân hung hăng phỉ nhổ một cái, sau đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cái bụng Vương quả phụ, nói khẽ với Vương quả phụ: “Cái bụng này của nàng cũng phải cố gắng đấy, phải lưu lại hậu đại cho ta.”Vương quả phụ nghe được lời này, nhân lúc ánh trăng chưa tỏ liền liếc mắt nhìn Lục Hữu Nhân một cái, trong lòng nghĩ: “Phi! Lục Hữu Nhân ngươi nghĩ hay thật, còn muốn một thai nam nữa à? Nếu không phải lão nương không biết đứa trẻ trong bụng là của ai thì ngươi cho rằng lão nương có thể để ý tới cái nhà rách nát với mấy mẫu đất cằn của ngươi à?”Mặc dù trong lòng Vương quả phụ nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn lộ ra một bộ dáng phục tùng, nét mặt dịu dàng nói: “Hữu Nhân, chàng cứ yên tâm đi, cho dù ta có vứt bỏ cái mạng này cũng nhất định sẽ lưu lại hậu đại cho chàng mà.”Lục Hữu Nhân nghe được câu phía sau lập tức vui vẻ ra mặt, thậm chí còn vỗ nhẹ một cái lên bụng Vương quả phụ.
Đáng tiếc dưới ánh trăng, Vương quả phụ lại là vẻ mặt ghét bỏ, thậm chí còn bĩu môi!“Thôn trưởng, đêm hôm khuya khoắt ngươi triệu tập chúng ta tới đây, chẳng lẽ chính là vì tuyên bố chuyện Khương thị phát hiện ra khoai tây này à? Nếu không còn việc gì nữa thì ta về nhà làm việc đây.
Ta cũng không muốn ở đây lãng phí thời gian nữa.” Lời nói của Vương quả phụ dường như cấp thêm dũng khí cho Lục Hữu Nhân, chỉ thấy hắn gân cổ trướng mắt nhìn về phía thôn trưởng quát lớn.Hắn vừa rống như vậy, chung quanh quả thật an tĩnh hơn mấy phần.
Thôn trưởng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lục Hữu Nhân, sau đó mở miệng nói: “Buổi tối hôm nay tất cả mọi người đi ngủ sớm một chút, giờ Dần sáng mai tất cả sức lao động trong nhà tập hợp ở đầu thôn, ta dẫn theo tất cả mọi người cùng đi đào khoai tây.”“Trước tiên lấy ở mỗi nhà mười cân khoai tây.
Mười cân khoai tây này dùng làm lương thực dự trữ trong thôn, lương thực dự trữ này chủ yếu phân cho phụ nhân và hài tử trong thôn không có khả năng lao động.”Sau khi thôn trưởng nói xong, phần lớn mọi người đều gật đầu quay đầu rời đi, chỉ còn lại Lục Hữu Nhân còn muốn há mồm định nói gì đó, chỉ là Lục lão bà tử lại kéo ống tay hắn, không cho hắn nói tiếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...