Một bóng người cao lớn bước vào trong nhà, ánh nến le lói dập dềnh thoáng chiếu ánh sáng mờ nhạt lên người ông kia. Mạc Vân có thể thấy rõ, ông không già như cô tưởng, mái tóc hoa râm cùng chòm râu kiếm rung rinh trên miệng chỉ khiến ông trở nên đáng tin cậy hơn mà thôi. Ông cười hiền hậu, một tay xoa đầu Tiểu Na và tên nhóc Quân Kiệt, một tay giơ lên ba con cá mới bắt được. Nhìn nụ cười đó khiến Mạc Vân nhớ tới ông ngoại đã mất ở thế giới kia của mình, ông cũng từng cười xoa đầu cô như thế. Mạc Vân cứ ngơ ngẩn đứng đó nhìn ba ông cháu họ ấm áp bên nhau. Thế rồi người ông cũng ngước lên và thấy cô, nhưng ánh mắt ấm áp dịu dàng dành cho hai đứa cháu không còn, thay vào đó là cái nhìn lạnh lẽo, dè chừng đến khó chịu, ông cất giọng âm trầm hỏi khiến Mạc Vân run lên một cái:
- Ngươi là ai?
Cô còn đang lúng túng chưa biết đáp ra sao thì thằng nhóc Quân Kiệt đã trả lời thay:
- Nó là một kẻ lang thang muốn trú trong nhà này cùng chúng ta, cháu thấy nó mon men quanh nhà lúc chiều nên tạm cho vào, chờ ông về quyết định.
Đồ đáng ghét! Nghe cứ như đây là nhà nó không bằng, nhìn bộ dáng chật vật của hai đứa nhóc thì rõ ràng họ cũng chỉ là người trốn tạm ở nhà này, chẳng qua là tới trước cô mà thôi. Mạc Vân đang tính lên tiếng thanh minh thì cô nhoc Thu Na đã nói trước:
- Cậu ấy tên Mạc Vân, không phải 'nó', cậu ấy còn cho chúng ta đồ ăn, anh đừng có không hiểu chuyện như thế.
Bị em gái đáng yêu chất vấn, Quân Kiệt cảm thấy vô cùng oan uổng, nhưng cũng không biết giải tỏa thế nào, chỉ đành oán hận nhìn sang Mạc Vân cô mà thôi. Mạc Vân đón nhận ánh mắt của thằng nhóc với vẻ khinh khỉnh 'Đáng đời! Ai bảo ngươi khinh người ta trước.'
- Ngươi tên Mạc Vân?
Ông lại lên tiếng hỏi, giọng vẫn lạnh lẽo, dè chừng như trước.
- Vâng ạ, cháu tên Mạc Vân, 7 tuổi, vừa chạy từ thành phố tới đây.
Nhìn ánh mắt như thấu mọi sự của ông, Mạc Vân ngắn gọn giới thiệu về hoàn cảnh của bản thân.
- Cảm ơn ngươi đã cho Thu Na thức ăn!
Nghe thấy ông nói vậy, Mạc Vân có cảm giác như đã được chấp nhận, cô còn chưa kịp mở miệng nói 'Không cần khách sáo' thì đã bị nghẹn lời bởi câu nói tiếp theo của ông:
- Nhưng chúng ta cũng không cần mấy thứ đó của ngươi. Phiền ngươi rời đi, đây là nơi cứ trú của ông cháu chúng ta.
Mạc Vân thật sự nghẹn lời. Ông à, ông là người lớn, có nhất thiết phải đề phòng một đứa trẻ như vậy không? Những lời này Mạc Vân không dám nói, sợ chọc giận ông cụ, cô chỉ có thể bày ra vẻ mặt đáng thương, lễ phép mà thưa rằng:
- Thưa ông, cháu không biết trong nhà này đã có người nên mới xông vào. Nhưng kể cả vậy, hiện đã quá muộn rồi, cháu vừa mới trốn một đàn tang thi từ thành phố chạy vào rừng, xin ông cho cháu tá túc ở đây.
Ánh mắt ông lão lướt qua chiếc rìu dưới chân cô với vẻ nghi ngờ cao độ. Cảm nhận được điều đó, Mạc Vân giải thích:
- Cháu chỉ là tự bảo vệ mình mới phải vác theo vũ khí, lúc đó cháu không biết trong nhà có ai, hay... cái gì không. Nhưng nếu ông không thích, cháu có thể mang nó ra ngoài.
Vừa định cầm chiéc rìu lên, ông cục đã ngăn cô lại:
- Được rồi, cứ để ở đó, ngươi tránh xa nó ra!
Mạc Vân trợn trừng mắt, ông già này có phải con cháu đời sau của Tào Tháo không vậy?
Và vì thế Mạc Vân liền giống như cô bé Lọ Lem, phải ngồi trên sàn nhà dưới chân cầu thang, trong khi ba ông cháu nhà họ ngồi trên bàn, dùng nến của cô đốt lửa trong lò nướng cá ăn. Nhìn họ như vậy, lại nhìn mình bụng đánh lô tô bị cô lập ở đây, Mạc Vân liền hiểu được cảm giác của lũ trẻ cỡ nhỡ trên đường phố. Aiz, từ sáng tới giờ mới được mấy cái bánh quy vào bụng, mà giờ cô cũng không dám ăn gì tiếp vì sợ cứ ăn như vậy thì chưa chết vì tang thi đã chết vì đói rồi. Cô đành lôi cái chăn trong ba lô ra, trải xuống sàn, nằm quay lưng về phía ba ông cháu nhà kia, định bụng đi ngủ cho đỡ đói. Chợt cô nghe có tiếng bước chân lại gần mình thì liền nhổm dậy quay qua.
- Lại bàn ngồi ăn cá đi!
Là ông cụ, ông đã nướng xong cá, nhìn thấy cô nằm thu lu một đóng thì gọi lại. Thấy cô mắt rưng rưng nhìn mình, ông cụ dịu giọng nói:
- Na Na nói ngươi cho nó bánh quy, giờ nó không ăn hết nổi con cá này nên muốn chia đôi với ngươi.
- Cảm... ơn!
Mạc Vân nói, hướng ánh mắt biết ơn về phía cô bé xinh đẹp kia, rồi chợt cảm thấy đây chính là hình mẫu thánh nữ trong các bộ xuyên không vẫn thường đọc.
Cả bàn bốn người ăn cá, không ai nói với nhau câu nào, cách ăn của ba ông cháu nhà nọ đều hết sức tao nhã, chẳng có vẻ gì là của những người đang đói vì mạt thế cả. Nhìn lại hai tay đen xì, mồm miệng lấm lem của mình, Mạc Vân thấy có chút ngượng nghịu. Ăn cá xong, cô chủ động đứng dậy thu dọn đồ. Trong nhà này có hầu như đầy đủ dụng cụ phòng bếp như bát đĩa, thìa, đũa và tất cả đều làm bằng gỗ, ngoài ra còn mấy cái nồi, chảo bằng gang và chút ít gia vị như muối, đường, tiêu, vì vậy bốn người họ không đến nỗi phải ăn cá nhạt. Ngôi nhà này có lẽ là của một gia đình khá giả nào đó xây dựng trong rừng để thi thoảng cả nhà vào rừng du ngoạn, câu cá, nghỉ ngơi. Không có trà, chỉ có nước lọc, Mạc Vân kiếm mấy cái cốc gỗ rồi lấy nước đóng chai trong ba lô của mình rót cho cả bốn người, đến khi đưa đến cho ông cụ thì cô kính cẩn dâng bằng cả hai tay.
Cõ lẽ cảm nhận được thái độ thành kính của cô, sự đề phòng của ông cụ cũng giảm bớt, ông cất tiếng hỏi:
- Trong thành phố, tình hình thế nào rồi?
Khi ông hỏi đến chữ 'tình hình', cô thấy hai tay bưng cốc nước của thằng nhóc Quân Kiệt run lên, còn cô bé Thu Na thì môi mím chặt như đang cố nín khóc. Cô cũng không dối gạt họ:
- Tất cả đều tan hoang hết rồi ông ơi! Người ngày càng ít, tang thi thì ngày càng nhiều. Mọi người dẫm đạp lên nhau mà chạy, có lẽ họ chạy về thủ đô, cháu nghe một ông chú gào lên trên đường rằng thủ đô có bộ máy chính quyền, có quân đội, là nơi an toàn nhất.
- Hừ, an toàn nhất sao? Còn chưa biết được!
Mạc Vân cảm thấy ông cụ không thể là dân chúng bình thường, từ cử chỉ, thái độ đến khí chất trên người ba ông cháu họ đều cho thấy họ là người của một gia tộc có thế lực, hoặc chí ít cũng có chút quyền thế. Nhìn ông cụ và thằng nhóc Quân Kiệt mặc nguyên đồ đi câu kia, hẳn là cả ba ông cháu định đi du ngoạn, ai dè gặp phải tai ương này.
- Ngươi vừa rồi có nói đến 'tang thi', là lũ quái vật kia sao?
- Vâng, họ vốn là người bình thường nhưng sau đó dường như bị nhiễm độc tính gì đó mà trở thành những quái vật vô tri vô giác, chỉ thích đi tìm người sống mà ăn thịt, nhưng ai bị cắn hoặc bị thương do tang thi đều có khả năng nhiễm bệnh mà biến thành tang thi.
- Lạ có chuyện này sao?
Ông cụ ngạc nhiên nghe Mạc Vân giải thích. Thật sự thì Mạc Vân chỉ là có kiến thức từ thế giới cũ của cô, chứ tang thi mới xuất hiện có mấy tiếng, làm gì có ai có lý giải cao kiến như vậy? Chính vì thế cô nhận được ngay sự ngờ vực của ông cụ:
- Làm sao ngươi biết rõ như vậy?
Mạc Vân không trả lời ngay, cô học mấy diễn viên trên vài bộ phim tâm lý từng xem, tay xoay xoay cái cốc, mắt nhìn đăm chiêu vào ngọn lửa như hồi tưởng lại chuyện gì đó, mãi sau mới mở lời:
- Chính mắt cháu thấy mẹ mình bị chúng xâu xé, sau đó bà sống lại và đuổi theo đòi ăn thịt cháu.
- A...
Một tiếng la nho nhỏ vang lên bên cạnh, cô gái bé nhỏ Tiểu Na lộ ra khuôn mặt kinh hoàng, hốc mắt đỏ hết lên, hai tay bịt miệng nhìn Mạc Vân đầy thương cảm. Còn thằng nhóc Quân Kiệt thì mím chặt môi, ngồi bất động, Mạc Vân liền có cảm giác thằng nhóc sắp ói ra rồi. Còn ông cụ cũng không giữ nổi khuôn mặt kiên định nữa, ánh mắt nhìn cô còn có chút thương cảm. Trong lòng vui mừng vì hiệu ứng tạo ra vô cùng như dự đoán, cô nói tiếp:
- Tang thi có thính giác và khứu giác rất tốt nhưng thị giác thì vô cùng tệ, cái đầu là nhược điểm của chúng, chỉ cần chặt hay bắn vào đầu chúng thì chúng sẽ chết, còn lại chúng không cảm thấy đau đơn gì hết. Ngoài ra thời gian đầu chúng còn rất sợ ánh sáng, dần dà sẽ tiến hóa không còn sợ nữa. Hiện tại chúng ta ở trong rừng, nơi này không có thức ăn của chúng nên tương đối an toàn, nhưng đây cũng không phải nơi trú ẩn lâu dài được vì khi hết thức ăn trong thành phố, thì vài con lang thang tới đây là rất có khả năng.
Nghe những lời này, ông cụ trở nên đăm chiêu, mãi lâu sau mới lên tiếng:
- Tại sao lại xảy ra chuyện này? Bệnh độc này từ đâu mà có?
- Có phải hay không do vụ trận bão trước đó không ông?
Lần này là Tiểu Na lên tiếng.
- Con còn nhớ đêm hôm trước trời đổ rất nhiều sao băng, sáng hôm sau thì bão to, sau đó là...
Như nghĩ đến mấy con quái vật ghê tởm kia, Tiểu Na bé nhỏ lắc lắc đầu không nói nữa. Còn Mạc Vân do không rõ trước khi mình xuyên không đã xảy ra chuyện gì nên không dám ho he.
- Có thể lắm! Nhưng biết nguyên do thì cũng chẳng giải quyết được gì. Bây giờ chúng ta phải làm sao hả ông?
Ba cặp mắt tròn xoe long lanh đều nhìn về phía người ông đáng tin cậy nọ, khiến ông đột nhiên cảm thấy áp lực. Sau khi suy nghĩ một lát, ông liền quay sang hỏi Mạc Vân, khiến cô cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh:
- Ngươi tính xem chúng ta có thể ở đây trong bao lâu?
Mạc Vân trong lòng đổ mồ hôi, 'Ông à, cháu mới chỉ là đứa trẻ 7 tuổi được không?' nhưng rồi cô cũng đáp lại:
- Nhiều nhất là... 5 ngày vì nư cháu thấy, tốc độ tiến hoá của tang thi rất nhanh, chỉ một lúc làm quen với ánh sáng, chúng đã di chuyển nhanh hơn, sau đó còn có thể biến hoá nhiều hơn, nguy hiểm hơn nữa. Tuy nhiên, có việc cháu muốn nói, không biết ông có muốn nghe?
- Nói đi!
- Ngoài tang thi cần tránh ra, thì con người tại thời điểm này cũng rất nguy hiểm.
Vừa nói đến đây, Mạc Vân đã cảm nhận thấy có ba đạo náh mắt quái dị nhìn mình.
- Xin đừng nhìn cháu như vậy! Cháu chỉ muốn cảnh báo ọi người về con người trong thời mạt thế này thôi, tuỳ mọi người có tin hay không nhưng con người có khi còn đáng sợ hơn quái vật đó. Cháu đã chứng kiến bọn họ tự đẩy nhau vào bầy tang thi để chạy như thế nào.
- Ta tin!
Ông cụ chỉ nói hai từ này rồi sau đó cứ đăm chiêu ngồi mãi bên cái bàn như vậy. Hai đứa nhóc song sinh bị lùa lên gác ngủ, còn cô lại chui về cái ổ dưới chân cầu thang, trước khi về còn thổi tắt nến cất đi, cần phải tiết kiệm, dù sao ông cụ cũng có lò sưởi rồi.
Mạc Vân rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Đây là đêm đầu tiên của cô tại thế giới mới này, theo lý mà nói đáng lẽ cô sẽ không thể ngủ được vì lạ nhưng rõ ràng là cô quá mệt mỏi đến nỗi vừa đặt mình xuống đã ngủ ngay. Nhưng mặc dù ngủ nhanh như vậy, cô lại không có cảm giác mình đang ngủ, dường như cô đang mơ, một giấc mơ vừa lạ nhưng cũng rất thật. Trong mơ cô thấy hai đứa nhóc song sinh đang ngủ trên gác, Tiểu Nan cứ run lên trong khi ngủ như đang gặp ác mông, còn thằng nhóc Quân Kiệt thì ra sức vỗ về em gái bé bỏng, dỗ cho cô bé ngủ. Bên dưới, ông của hai đứa vẫn ngồi bên lò sưởi, khuôn mặt cực kỳ lo âu, tay phải của ông cứ vân vê chiếc nhẫn mặt đá đen bên tay trái. Ánh lửa phản chiếu trên bề mặt đá khiến nó sáng lấp lánh, một thứ ánh sáng thu hút đến kỳ lạ, khiến cô không dứt ra nổi. Bỗng nhiên, ông cụ dừng tay, nhìn xuống viên đá nói:
- Xuất!
Lập tức trên bàn gỗ xuất hiện hai khẩu súng lục, bốn con dao găm cực sắc bén, kèm theo vài quả lựu đạn, một chiếc ba lô quân dụng to tướng cùng chút đồ ăn thức uống. Sau khi xếp hết đồng đồ vào trong ba lô và gài vũ khí vào người, ông cụ lặng lẽ mở cửa ra ngoài. Mạc Vân vẫn có thể thấy được ông, ông đi ra chỗ chiếc xe việt dã giấu ở một bụi cây gần căn nhà, cho túi đồ lên xe, khoá cửa xe, che nó lại rồi mới lại quay vào nhà. Ông đi lướt qua chỗ cô nằm, nhìn xuống chỗ cô một lát rồi... rút khẩu súng ra??? Gì cơ? Ông cụ định... giết cô???
Nhưng không, ngay sau đó ông cụ thu súng lại bên người, rồi lại nhìn cô bằng ánh mắt thật khó hiểu rồi mới nhẹ nhàng đi lên gác cùng hai đứa cháu. Sau khi ông cụ dựa người vào tường, nhắm mắt dưỡng thần bên hai đứa chau, Mạc Vân mới trừng mở mắt ra. Rõ ràng là cô vẫn đang ngủ, tại sao cô lại thấy được mọi điều xảy ra quanh mình thể tận mắt chứng kiến?
Có lẽ nào???
Như nhớ ra điều gì, Mạc Vân giơ bàn tay phải đã nắm chiếc hoa tai kỳ lạ chiều này lên, cô cảm nhận rõ, nó đang nóng bừng lên. Ngắm nghía tay mình trong bóng đêm một hồi, cô cũng không thấy gì khác lạ, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp, có gì để mai tính. Nhưng rồi mắt cô lại mở trừng ra lần nữa.
Là bóng tối!
Ông cụ trước khi lên gác đã dập lửa trong lò, chỉ lưu lại chút than củi trong hộp đựng than để mai mồi lửa dùng tiếp. Khi đến chỗ cô còn phải dựa vào chút ánh sáng của chiếc đèn pin bé xíu lấy ra từ viên đá đen kia. Vậy thì tại sao cô lại có thể nhìn rõ bàn tay mình như vậy? Thính giác và thị giác trở nên nhạy bén hơn, có được coi là một loại dị năng không đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là do viên đá màu lục trong chiếc hoa tai kia mà thôi, nó khiến cho thứ mà trong truyện gọi là 'tinh thần lực' của cô tiến hoá mạnh mẽ. nhưng viên đá tại sao không nhận chủ từ lúc cô nhỏ máu vào nó thì cô chịu, không giải thích được. Ngoài ra, có vẻ không chỉ mình cô có bí mật. Ông cụ kia có vẻ như rất rõ về không gian dị năng thì phải, chiếc nhẫn mặt đá đen kia chắc chắn là một trong những không gian dị năng, không thể chối cãi được.
Nhưng Mạc Vân là lo lắng, không biết đến sáng mai, mình sẽ bị đối xử thế nào? Nên lấy thái độ nào cứ xử với người vừa định giết mình đây.
Cứ mãi như vậy, cuối cùng cô cũng nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...