Quý Vô Song nhìn thấy liền nghĩ có phải thông báo nhầm không? Tô Gia Áo vốn là con bé bình thường chỉ hơi giỏi võ thôi mà, sao giờ lại có thêm đám tùy tùng theo sau vậy? Hay là thuê vệ sĩ đi cho oách? Không thể nào, gia cảnh con bé ra sao bà rất rõ.
Nhưng mà giá trị của những món Thuần Khanh mang về vô cùng lớn, chẳng lẽ con bé này lại ẩn tàng thực lực? Hừ, ẩn tàng đến mức bà cũng không tra ra được, thật sự có chút bản lĩnh để người ta nhìn với cặp mắt khác.
Bà không biết, kể từ khi bà bước vào phòng, ở sau tấm bình phong, Gia Áo đã nhận biết. Cô có thể võ công không thâm hậu bằng bà, nhưng lại có thần lực.
Lúc đó, một nam hầu mang trà vào, Gia Áo nhã nhặn nhấp một ngụm. Thuần Khanh hay pha trà cho cô, cô liền đòi học cách uống trà từ anh, nếu không để bị chế nhạo như Gia Áo nguyên tác mất. Giống Tô Lân, Gia Áo cũng rất sĩ diện á.
Quý Vô Song thấy một người con dâu tương lai hoàn mỹ vô khuyết liền bực bội. Dựa vào đâu chứ, nếu con bé này có khuyết điểm một chút thì bà có cớ để mắng nó, đương nhiên thoải mái hơn. Vậy mà...
Gia Áo cảm nhận thay đổi mãnh liệt của khí lưu xung quanh Quý Vô Song liền biết Quý Vô Song đang bực bội, cảm thấy khó hiểu. Cái bà này, bực chuyện gì vậy? Hay lớn tuổi tính khí thất thường?
Lấy lại phong độ tộc trưởng, Quý Vô Song ung dung bước ra.
"Nghe nói cô là con gái Tô Lân, Tô Gia Áo?"
"Vâng, cháu chào cô, cô Quý." Gia Áo đứng dậy, cúi đầu chào. Bọn A Kim cũng gật đầu "Chào bà Quý."
Khi Quý Vô Song ngồi xuống ghế chính chủ, phất tay "Ngồi đi." thì Gia Áo mới ngồi.
Quả là mỹ nhân. Quý Vô Song mặc một bộ sườn xám nhưng lại không có vẻ thủy linh xinh đẹp như con gái bên ngoài, mà lại mang theo khí chất trầm ổn lại cao quý, anh khí bức người. Khuôn mặt như tượng tạc, cũng giống như mẹ cô, thời gian không để lại vết tích trên gương mặt bà. Chắc hẳn bảo dưỡng rất tốt.
Hình như trên khóe mắt cha cô có vết nhăn hằn rất sâu, khi trở về phải chăm sóc cho cha thật tốt mới được.
Ấy da, quay lại vấn đề chính!
Quý Vô Song từ trên cao nhìn xuống đánh giá Gia Áo, không quên để khí tràng của một vị vương giả tỏa ra, uy áp người trong phòng.
Nhưng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đã qua huấn luyện, trầm ổn nghiêm túc, không thèm phản ứng.
Còn Gia Áo thì ngược lại, nhìn thẳng vào mắt Quý Vô Song, đôi mắt cô sâu thẳm làm người khác có cảm giác mọi suy tính bí mật cá nhân của đối phương đều chỉ là trò trẻ con, dễ dàng bị phơi bày trước con mắt người lớn. Mà trên gương mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng ra vẻ ấm áp. Khí tràng của Quý Vô Song như bị hút hết vào sâu thẳm trong đó.
Quý Vô Song âm thầm nhíu mày, đứa trẻ này vậy mà lại không sợ hãi khí tràng có thể trấn áp vạn người của bà, không chỉ vậy, những người đứng sau một giọt mồ hôi cũng không đổ. Làm bà có cảm giác muốn xông ra ngoài tìm người khác thử xem khí phách của mình có bị giảm hay không.
Thấy Quý Vô Song không còn đánh giá bản thân nữa, Gia Áo liền lên tiếng: "À đúng rồi, mẹ con có gửi tặng cô ít đặc sản."
A Thủy hai tay cũng kính nâng lên một túi lớn, đứng yên tĩnh ở dưới bục nơi Quý Vô Song ngồi.
"Mẹ cô thật là, bây giờ đồ ngoài chợ thiếu gì, ngàn dặm xa xôi chi cho phí công sức. Bà Lưu, đem xuống đi."
Quý Vô Song định nói đem chia cho đám gia nhân, nhưng Tô Gia Áo rất nhanh cướp lời: "Cô Quý, đúng là những thứ này có thể mua, nhưng mà ngoài chợ đảm bảo không có đồ tốt như vậy. Dù mang đi rất phí công sức, nhưng mà mỗi món trong đó đều là mẹ con tỉ mỉ lựa chọn để gửi cho người bạn thân thuở thiếu thời. Chắc chắn cô Quý sẽ rất thích."
Gia Áo đã nói mềm mỏng như vậy, Quý Vô Song mà làm theo dự định thì quá không phải phép, sẽ mang tiếng không quý trọng bạn cũ, kiêu ngạo quá đáng, con bé đã cho bà một bậc thang, bà không thể không bước xuống.
"Tất nhiên tôi rất thích, gửi lời cảm ơn tới Tô Lân giúp tôi."
"Vâng. Còn nữa, đây là quà con tặng cô. Mong cô thích nó."
Còn quà riêng?
A Thủy đưa túi quà cho bà Lưu xong liền lui xuống đứng sau lưng Gia Áo, A Kim mang lên một hộp chữ nhật bằng gỗ mun nhỏ bằng bàn tay.
"Hửm? Quà của cô?"
"Vâng, dù sao thì người cũng là mẹ vợ tương lai của con mà. Đây là Đại Hồng Bào gốc mà con từng đích thân đến tận Vũ Di Sơn để lựa chọn, nghe nói cô thích uống trà, vì phải tiết kiệm tiền làm lễ cưới cùng Thuần Khanh nên con chỉ mua được 20 gram, mong cô không chê."
Gia Áo chém. Đây đúng là Đại Hồng Bào gốc, nhưng là trong cuộc thanh trừng bang Huyết Mạch, cô tìm thấy trong văn phòng thằng cha đại ca, chứa trong két thủy tinh chịu lực, vô cùng trân quý, có tới 50 gram.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...