Vừa đơn giản mà bình thản trả lời, Mẫu Đan tức giận gần như không che giấu thêm nữa, nàng ta vốn định sẽ kích thích Nhất Thuần, không nghĩ tới nàng chỉ là sửng sốt một chút, mẫu Đan không cam lòng, chẳng lẽ Nhất Thuần là đang giả vờ, kỹ thuật diễn xuất vậy cũng là quá tốt đi!
"Tỷ tỷ nói đúng lắm, vậy Mẫu Đan sẽ không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi!" Miệng của nàng ta miễn cưỡng mấp máy mấy cái, sau đó xoay người rời đi.
"Đi thong thả!" Nhất Thuần đem tất cả biểu tình của Mẫu Đan thu hết vào đáy mắt, nàng không trách nàng ta, bởi vì không có một người nữ nhân nào nguyện ý cùng người khác chia sẻ trượng phu của mình.
Huống chi nàng ta àm như vậy cũng chỉ là vì bản thân, vì đứa nhỏ trong bụng, một mẫu thân vì hài tử làm ra chuyện gì cũng có thể tha thứ, chỉ cần không phải là phát điên, nàng đều cho rằng có thể lý giải được.
Mẫu Đan sau khi đi, Nhất Thuần đột nhiên cảm thấy mình là một kẻ tứ ba cướp trượng phu phá hoại gia đình người khác, nàng cảm thấy mình rất buồn cười, trước kia cùng nhiều nữ nhân như vậy chia sẻ Long Tiêu, đã yêu thì chuyện gì cũng có thể, có lẽ đó chính là yêu, cho nên có thể bao dung người đó mà yêu hết thảy.
Xem ra chính mình là nên rời đi, cho dù không thể rời đi, cũng không thể cùng nữ nhân của hắn chia sẻ tình yêu của hắn. Không bao lâu, hắn sẽ có những đứa nhỏ đáng yêu, nghĩ đến hình ảnh một đám đầu củ cải vây quanh bóng dáng Tin cười đùa, Nhất Thuần không tự chủ được mà mĩm cười.
Nàng chậm rãi rời giường, rửa mặt xong, đột nhiên có ý niệm muốn ra bên ngoài đi dạo một chút, đuổi lui tất cả thị nữ, một mình ở trên đường cái đung đưa, nhìn người đến người đi trên đường phố, mỗi người đều có chuyện vội vã phải làm, có vẻ mặt gấp gáp, có vẻ mặt thì lại đang mang mỉm cười, chạy nhanh gấp rút như vậy còn có thể lộ ra nụ cười, nói rõ người này đang cười là phát ra từ nội tâm, trong trang phục của bá tánh không có ai giống nàng nhàn nhã đi dạo phố như vậy,Nhất Thuần đột nhiên cảm thấy mình thật dư thừa, dư thừa tới mức chỉ có thể đi thể nghiệm cuộc sống của người khác và suy nghĩ trong lòng họ.
Một trận gió lớn thổi tới cuốn đi mọi thứ trên đường, Nhất Thuần nhìn thấy rác rưởi đầy trên mặt đất, lúc này mọi người càng thêm náo loạn gấp rút chạy đi, trong chốc lát thời gian, trên đường chỉ còn lại le que mấy người, giống như trận gió lớn kia cuốn đi cả những con người kia.
Giọt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu rơi xuống mặt đất, đẩy lùi đi trận gió lớn kia, ngẩng đầu nhìn lại, vô số hạt mưa to lũ lượt rơi xuống, cho đến chạm tới mặt đất, cùng bụi đất hóa thành một vũng nước đục.
Nhất Thuần mở ra hai tay hứng lấy hạt mưa từ phía chân trời rơi xuống
"Cô nương nhanh đi tới dưới tàng cây trước mặt tránh mưa đi, gặp mưa sẽ sinh bệnh!" Một người tốt bụng không biết tên, nhắc nhở một câu liền chạy lên dưới tàng cây trước mặt.
Ngẩng đầu nhìn lên, là gốc cây hòe già cao lớn, phiến lá tuy nhỏ, nhưng cũng ngăn cản không ít cơn mưa của ông trời. Từ từ tựa vào dưới tàng cây nhìn người trên đường đang rối rít tránh đi. Nước mưa trên cao nhỏ xuống làm ướt Nhất Thuần, nhánh cây hơi lay động, một đợt nước thấm vào trong xương lạnh lẽo, nàng cố gắng ôm chặt mình.
Chẳng biết lúc nào sau lưng khẽ chạm được một tầng ấm áp, nàng không dám quay đầu lại, sợ cắt đứt ảo giác chợt tới này, cảm thấy được áo có chút đụng chạm, thân thể không tự chủ được nghiêng về về phía sau, cảm thấy nhiệt độ ấm hơn, ở trong cơn mưa lạnh chậm rãi quay lại.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...