"Nàng thử nói lại lần nữa?" Trên mặt hắn hiện lên nụ cười tàn khốc khát máu ( Miêu: hix, nghe hơi quá nhưng nó là nguyên bản cv đó), hắn cởi giày ra nhảy lên trên giường, ôm thật chặt giai nhân bên cạnh, thiếu chút nữa làm cho nàng hít thở không thông, chuyện ngày hôm nay hắn còn chưa để yên cho nàng, hiện tại nàng lại muốn trêu chọc hắn.
"Vương gia, tiểu nữ rất sợ đó nha. Ngài ôm chặt chút nữa thì trái tim của thiếp sẽ lập tức biến dạng thành mặt lừa đó." Nàng theo thói quen chọc hắn chơi, ở nơi này màn đêm thật cô tịch, chọc hắn dù sao cũng coi như là tiêu khiển đi.
"Mặt lừa thì rất là khó coi nha, hay chúng ta khiến nó biến thành hình rắn nước được không hả? Cũng giống như mặt nàng vậy." Tin ý thức được nàng khó thở, cánh tay ôm chặt nàng cũng nới lỏng, hơi dời đi. Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, tương kế tựu kế.
"Thủy xà còn không bằng nói là bánh tiêu luôn đi? Hừ!" (chỗ này ta cũng không hiểu, giữ nguyên cv vậy) Nhất Thuần tức giận, hậu quả khẳng định rất nghiêm trọng. Lớn như vậy chưa hề có một người đàn ông nào dám đem nàng miêu tả thành một cái bánh tiêu nha.
"Đây chính là tự nàng nói, ta không có nói a!" Tin giống như đang rơi vào trong biển rộng mà bắt được một cây cọng cỏ cứu mạng vậy, nàng mà tức giận thì cũng không phải là đáng sợ bình thường đâu nha, quan trọng hơn là nàng "có quyền".
"Cút khỏi tầm mắt của ta!" Giọng Nhất Thuần trở nên âm u nhìn Tin vẫn ôm chặt lấy mình.
"Umm..." Hắn thế nhưng lại dùng môi ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang tức giận của nàng, còn thực hiện một cách rất chuyên nghiệp, Tin nhân cơ hội này chiếm đoạt cánh môi anh đào của nàng.
Hắn càng lúc càng thô bạo xâm nhập sâu trong miệng nàng, ra sức mút vào cái lưỡi thơm tho đang không thể chống cự của nàng, hắn trừng phạt nàng tại sao lại đối với hắn luôn vô tình, luôn làm cho hắn phải lo lắng hãi hùng, hắn hận nàng càng thật sâu, cũng yêu nàng thật nhiều.
Thật hy vọng thời gian có thể bất động ngay lúc này, hắn có thể vĩnh viễn hôn nàng, hắn sẽ là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế gian. Thân thể đã gần như ở trạng thái kích động, hắn thật muốn thực hiện bước kế tiếp, muốn ôm nàng trắng đêm hoan ái. Nhưng là...hắn vẫn không thể, hắn tự nhận mình không phải quân tử, nhưng hắn vẫn không hạ được quyết tâm làm tổn thương nàng.
Đột nhiên đẩy nàng ra, hắn quay lưng đi không muốn nhìn thấy ánh mắt bi ai của nàng, hắn không phải thánh nhân cũng có điểm yếu của mình, biết làm vậy là trò cười, là tự lừa mình dối người mà thôi. Lúc này bên trong nhà rất yên tĩnh, ngay cả không khí cũng giống như đang dừng lại. Ngoài phòng côn trùng kêu to giống như một dạ khúc phối hợp với tiếng thở dốc của hai người.
Đột nhiên từ nơi xa truyền đến một tiếng thét phá vỡ màn đêm yên tĩnh, tiếng kêu thật bi ai, quả thật giống như heo sắp sửa bị giết.
Tin lập tức đứng dậy phủ thêm áo khoác, hướng phía ngoài bay đi, chỉ nghe ngoài cửa vọng lại giọng hắn: "Bảo vệ thật tốt tiểu thư."
Sau đó một đám nam tử đồng thanh trả lời: "Dạ, Vương gia."
Nhất Thuần cũng không hề buồn ngủ, nụ hôn của hắn hoàn toàn làm nàng thanh tỉnh, nàng hiểu rất rõ tại sao hắn dừng lại, là sợ nàng sẽ oán hắn, điều này làm cho nàng hiểu hơn rằng tình cảm của hắn dành cho nàng là vô cùng chân thật.
Lòng nàng thật là bi ai, tại sao lúc nàng thật lòng thì không được báo đáp, còn bây giờ cánh cửa lòng đã đóng kín rồi đành chỉ biết đem thứ tình cảm chân thật kia chận ngoài cửa mà thôi.
Nhất Thuần nhất thời cảm thấy ngũ vị (1) lẫn lộn, nàng tự nhủ với bản thân không nên suy nghĩ quá nhiều, thứ tình cảm này không có kết quả, cứ coi như hắn nhất thời đùa giỡn với nàng đi!
((1) ngũ vị; năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn)
Nhưng là, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng bi ai, tại sao ông trời lại muốn đem nàng tới cái thời đại này, nàng tự hỏi mình chưa từng làm việc trái với lương tâm a, tại sao muốn trừng phạt nàng phải rời xa người thân, rời xa quê hương?
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...