Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!
"Bây giờ là thời gian dành cho điểm tâm ngọt, xin mời tiểu thư của ta!" Nam tử bày ra tư thế mời một cách ưu nhã.
Nàng đứng lên đi theo hắn đến trước một bàn ăn dài ba mét rồi ngồi vào chỗ của mình: "Phiền toái". Thậm chí ngay cả chính nàng cũng không hiểu tại sao phải tiếp nhận sự chiêu đãi của người đàn ông xa lạ này .
Ở trên bàn được phủ khăn trải trắng như tuyết bày đầy các món điểm tâm ngọt khác nhau, có cả bánh bánh pút-đing mận, kem thạch hoa quả, bánh trứng gà phủ nước cốt chanh, bánh bao bơ, giữa bàn còn trưng một bình hoa hồng xinh đẹp, xem ra chủ nhân rất biết hưởng thụ cuộc sống nha.
"Hồng trà hay là rượu vang đỏ?" Nam tử coi thường sự kinh ngạc của nàng, y như đã sớm đoán trước được.
"Hồng trà Ceylon" (1) Nhất Thuần thuận miệng nói. Nàng trước kia rất thích hồng trà Ceylon, nó vị nồng đậm tinh khiết và rất thơm.
((1): còn gọi là hồng trà Tích Lan)
"Được!" Nam tử đứng lên nhận lấy bộ trà cụ (2) do người giúp việc đưa tới. Hắn thuần thục đem lá trà bỏ vào trong bầu, thêm vào trong đó chừng nửa bình nước nóng, sau đó rót vào trong ly trà.
((2): bộ dụng cụ để pha trà)
"Điểm tâm ngọt có thể tiêu trừ mệt nhọc, rất thích hợp với nàng bây giờ." Nam tử trở lại chỗ ngồi sau đó yên lặng thưởng thức cách ăn của Nhất Thuần.
Nhất Thuần đột nhiên dừng động tác, hắn làm sao biết được thể trạng của nàng bây giờ? Bộ dáng của hắn y như là trước đây đã biết nàng từ rất lâu rồi, Nhất Thuần áp chế nghi ngờ trong lòng, nở một nụ cười tiêu chuẩn nói: "Cám ơn."
"Đối với sự chiêu đãi của nhà Pérez (3) nàng có hài lòng không?" Nam tử một tay đỡ má, bộ dáng nhàn nhã giống như hỏi khách nhưng thật ra là đang khẳng định.
((3): cái này là họ thôi nha, các nàng thích ta để là Bội Lôi Tư hay là Pérez? Anh này là ng Châu Âu)
"Vô cùng cám ơn ngài đã thịnh tình chiêu đãi! Đã làm mất nhiều thời gian của ngài như vậy, ta cũng nên trở về." Nhất Thuần không có nói hài lòng, nhưng cũng không có ý tứ phủ định, nàng muốn xem xem hắn kế tiếp còn làm những gì, mục đích sau khi cho nàng hưởng thụ tất cả là gì? .
"Vậy xin nàng cho phép Hudson ta được đưa nàng trở về?" Hudson (5) ưu nhã làm thân sĩ lễ, như cũ treo nụ cười thần bí.
((5): Cái này là tên của ảnh nè, ta cũng mún hỏi các nàng thích ta để tên tiếng anh hay là theo âm Hán là Hách Đức Sâm?)
Bên trong xe ngựa, Nhất Thuần cùng Hudson ngồi đối mặt, Nhất Thuần không có nói địa chỉ của nàng, người đưa cũng không hỏi, nàng kéo ra màn treo cửa sổ xe thấy đường phố dần quen thuộc hơn, rõ ràng đang hướng Vương phủ mà chạy tới.
Hudson là một người kì lạ, nàng có cảm giác mình ở trước mặt hắn giống như là trong suốt, không hề có bất cứ bí mật gì.
Có lẽ nhìn ra nghi ngờ của nàng, Hudson khóe miệng khẽ nâng lên: "Thiên Nhất Thuần tiểu thư đang suy nghĩ gì lại mà xuất thần như vậy?"
"A!" Ở trong cái cái thế giới này, Nhất Thuần luôn khiến cho người chung quanh kinh ngạc không thôi, nhưng người đàn ông này lại làm cho nàng liên tiếp phải cảm thán: "Ngài tại sao lại biết tên của ta? Ngài rốt cuộc là ai?"
"Nàng hôm nay đặc biệt ra ngoài không phải là muốn tìm ta sao?" Hudson tiến lên nâng cằm của nàng, cẩn thận suy xét.
Thì ra là hắn chính là kẻ xấu mà nàng muốn gặp, thê thảm là nàng lại bị kẻ xấu này đùa bỡn xoay vòng. Còn nữa, hắn làm sao sẽ biết nàng muốn tìm hắn? Chẳng lẽ là có người tiết lộ, vậy hắn thì tại sao lại dễ dàng bỏ qua cho nàng? Hay là nàng ở trong mắt hắn căn bản không có giá trị?
"Nhất Thuần, nàng hình như đang có rất nhiều câu hỏi tại sao? Có muốn ta trả lời một ít trước không?" Hudson dường như nhìn thấu tất cả, tiếp tục đùa bỡn gương mặt của nàng, không nhanh không chậm hỏi.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...