"Hiện tại lãng phí là thời gian của các ngươi, đề thứ nhất đáp án dĩ nhiên là "một cái đầu người". Về phần là của ai, ta không cần thiết phải nói chứ?" Nhất Thuần trực tiếp nói xong, là nàng hay là Long Tiêu gấp gáp đây, thì ra nàng sợ hắn ở trên điện bị mất mặt.
"Dạ, lão nô đi ngay.!" Tôn đại tổng quản cơ hồ là bay ra ngoài.
Nhất Thuần khe khẽ thở dài. Không biết người ta có nhớ mình hay không, hay là do nàng tự mình đa tình đây?
"Ta mệt mỏi rồi, ngươi ra ngoài đi!" Nàng phất tay một cái đuổi lui tất cả thị nữ.
"Nương nương, bệ hạ có sai người đưa tới bát canh. Ngài đứng lên uống một chút chứ? Cũng đã một buổi sáng ngài chưa có ăn gì rồi." Mộng Phàm vội vã chạy tới, hưng phấn gọi không ngừng.
Aizz! Nhất Thuần lại thở dài, một chén canh cũng có thể khiến một nha đầu hưng phấn tới như vậy, xem ra hắn đối với mình cũng đủ đặc biệt rồi. Ngồi dậy, Mộng Phàm cẩn thận múc canh đưa vào trong miệng Nhất Thuần, không biết là miệng của nàng có vấn đề hay là bản thân canh không ngon. Mới uống vài ngụm Nhất Thuần liền đẩy ra, chỉ muốn xuống giường rửa mặt sạch sẽ.
Bị Mộng Phàm giằng co có nửa canh giờ, Nhất Thuần bắt đầu không nhịn được. định đứng lên thì đột nhiên bị một trận đau bụng ập tới.
"A! Đau quá!" Đau tới mức tay chân vô lực, Nhật Thuần được đám thị nữ đỡ lên giường nằm xuống.
"Nhanh đi gọi ngự y." Mộng Phàm nóng nảy phân phó..
"Nương nương ngài thấy như thế nào? Ngự y lập tức tới ngay, ngài kiên trì một lát nha!" Mộng Phàm quỳ gối trước giường, nhìn Nhất Thuần trên trán một tầng mồ hôi lạnh, nhanh chóng ô ô khóc.
Hiện tại Nhất Thuần căn bản không rảnh an ủi mộng phàm, trực giác nói cho nàng biết, triệu chứng đau bụng quen thuộc này đã từng xảy ra với nàng. Trái tim nàng từ từ lạnh lẽo, cho đến khi đóng băng cả người.
"Ngự y! mau!" Mộng Phàm vội nhường vị trí cho ngự y đi lên trước, nhìn tình huống như thế trong lòng cũng biết hết tám chín phần rồi, ở trong cung nhiều năm, các phi tần tranh đấu với nhau, lão đã quá quen thuộc với những loại thủ đoạn này.
Cầm tay Nhất Thuần bắt mạch xong, từ trong cái hòm thuốc lấy ra một cây kim châm, ở dạ dày nàng đâm xuống.
"Oẹ!" Nhất Thuần khạc ra một miệng máu đỏ tươi. Hạ thân cũng bị một mảnh đỏ tươi thấm ướt. Bên trong cả gian phòng tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
"Ngự y?" Mộng Phàm nhìn Nhất Thuần hạ thân chảy ra lượng máu lớn, sợ tới mức choáng váng. Chẳng lẽ...lại bị sảy thai lần nữa sao?
"Các người nhanh đi chuẩn bị nước nóng, đến Thái Y Viện cầm theo đơn thuốc này, phải nhanh lên!" Ngự y bây giờ vừa làm thầy thuốc lại có khi còn phải làm cả bảo mẫu, đầu nhanh chóng chảy đầy mồ hôi, người khác thì không sao, nhưng sao cứ cố tình phải là vị này chủ nhân này?
Bên trong phòng loạn thành một đoàn, chỉ có trên giường, Nhất Thuần lẳng lặng nằm, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cặp mắt trống rỗng nhìn trần nhà, mặc cho người khác định đoạt. Dường như những người bận rộn này không liên quan gì tới nàng, hừ cũng không hừ một tiếng, bởi vì tâm nàng đã chết, người sống cũng như cái xác không hồn.
Nàng tốt hơn nên cảm tạ hắn, thậm chí ngay cả chính mình cũng không biết đã mang thai, thế nhưng hắn lại có thể phát hiện, xem ra hắn đối với nàng rất cẩn thận, cũng rất chú ý, thậm chí quan tâm đến cực độ.
Đêm, bên trong nhà cũng rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
"Mộng Phàm, ta muốn gặp chàng, ngươi có thể tìm chàng tới hay không?" Nhất Thuần mặt vô hồn nói, giống như là từ một người khác nói vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...