Bạt tai này tuyệt đối không có tác dụng gì đối với nàng.Cho tới bây giờ, từ khi đến nơi này cũng chưa có một ngày không bị bạt tai, nàng đã sớm miễn dịch với nó.
Hắn xoay người đi tới cửa, thị nữ bên ngoài lập tức cúi đầu cung kính mở cửa cho hắn ra.
Đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mặt lạnh lùng nhìn về phía nàng. Sau đó cũng không chần chừ mà bước ra khỏi cánh cửa.
Ánh mắt cùng giọng nói của hắn, một khi hắn biết chuyện, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, cuộc sống sau này của nàng sẽ không tốt hơn rồi. Thực sự không nhớ rõ nàng đã đắc tội hắn chỗ nào, tại sao hắn lại đối với nàng như thế? Chẳng lẽ cũng chỉ bởi vì phá hư chuyện tốtcủa hắn sao?
"Nương nương, người muốn đứng lên sao?" -Thị nữ tiến lên cung kính hỏi.
“Ừm! Giúp ta lấy nước, ta muốn tắm!" -Nàng mệt mỏi nói
Nàng có cảm giác thân thể thật bẩn, cũng nên tắm cho sạch sẽ đi, một không nữ nhân đối với loại chuyện như vậy cũng không thể quên được xem ra chính mình quá quê mùa rồi.
"Tắm?" - Thị nữ kia mặt nghi vấn, nói lại lời của Nhất Thuần.
"Chính là tắm, lau người!" Nhất Thuần lại giải thích, xem ra sau này nói chuyện phải cẩn thận một chút.
"Nương nương buổi sáng hoàng thượng đã phân phó tắm cho người sạch sẽ rồi!”
Thị nữ mặt không hiểu nói.
"Dài dòng!" – Nhất Thuần không chỉ nói giỡn, lại nổi lên cái tính khí đại tiểu thư.
"Nương nương tha mạng! Nô tỳ lập tức đi làm!" - Thị nữ sợ hãi, quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.
"Đứng lên! ………. đi đi!"
Nhất Thuần thấy bộ dáng sợ hãi của nàng cũng có chút không đành lòng.
"Tạ nương nương!" - Thị nữ lập tức chạy ra ngoài làm việc.
"Nương nương nước nóng chuẩn bị xong rồi, nô tỳ phục vụ người?" – Thị nữ đi tới bên cạnh Nhất Thuần nói.
"Không cần, ngươi đi ra ngoài trước đi, tắm xong ta sẽ kêu ngươi!”
Nhất Thuần nhìn cô gái đứng bên cạnh, nhìn bộ dạng nàng ta chắc cũng chỉ 12, 13 tuổi. Nàng thở dài đi về phía thùng gỗ.
"Ta thật thất bại!"
Nhất Thuần muốn đem y phục cởi ra nhưng nhìn mãi cũng không hiểu được cái y phục cổ đại này như thế nào để cởi ra. Nàng hướng về phía ngoài cửa,lớn tiếng:
“Người đâu!”
"Có nô tỳ!" - thị nữ Phía ngoài nghe được tiếng kêu lập tức chạy tới.
"Giúp ta cởi y phục đi!" - Nhất Thuần nhờ người ta giúp một tay nên lời nói rất nhỏ nhẹ, nhưng trong lòng sớm đã nổi trận lôi đình, nàng cảm thấy y phục nơi này thật phiền toái.
"Dạ!" - Thị nữ cẩn thận giúp Nhất Thuần cởi áo nới dây lưng.
“Làn da của Nương nương thật tốt!"
Nàng ngồi trong một chậu làm bằng gỗ, nước vừa lúc yêm qua trước ngực của nàng, thanh âm của thị nữ ở phía sau vang lên.
"Có gì tốt!" - Nhất Thuần không cho là vậy liền nói
"Thật sự rất trắng a!" - Thị nữ hâm mộ nói.
"Ngươi tên là gì?" - Nhất Thuần nhắm mắt, chậm rãi hỏi.
"Hồi nương nương, nô tỳ gọi Tiểu Cửu." -Tiểu Cửu thông minh đáp lời, trong thanh âm không khó nghe ra nàng rất vui vẻ.
"Tiểu Cửu ngươi bao lớn, trong nhà cũng đều có người nào sao?" – Nhất Thuần lơ đãng hỏi, bắt đầu tra hộ khẩu.
"Hồi nương nương, Tiểu Cửu năm nay mười ba tuổi, Tiểu Cửu từ tám tuổi đã vào trong cung, trong nhà có cha mẹ còn có hai ca ca, đại ca ca bị bệnh không có tiền trị bệnh, liền đem Tiểu Cửu bán vào trong cung rồi."
Tiểu Cửu vừa nói liền bắt đầu khóc, rời nhà đã nhiều năm,nàng rất nhớ mọi người.
"Thật xin lỗi!"
Nhất Thuần nghe nàng nói liền có chút không đành lòng, cái thời đại này thật kém cỏi đi, nàng ấy thật đáng thương.
"Nô tài không dám!" - Tiểu Cửu nghe Nhất Thuần nói xin lỗi nàng liền vội vàng quỳ xuống nói.
"Vô tình nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi rồi, về sau không cần quỳ xuống, được không?"
Nhất Thuần nói chuyện với tiểu Cửu giống như là đang dỗ dành một tiểu hài tử vậy.
"Nương nương, không được." -Tiểu Cửu quỳ trên mặt đất vẫn không dám đứng dậy.
“Ta nói được là được, đứng lên đi!” - Nhất Thuần tốt bụng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...