Từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Nhất Thuần đột nhiên ngồi dậy, tất cả mọi thứ chung quanh vẫn như trước, cảm thấy không có chút sức lực nào, lại không nhớ nhớ nổi rốt cuộc là có chỗ nào không đúng.
"Nha đầu nhà ngươi? Ai, nếu thật sự không muốn thì để cho lão gia đẩy đi! Chờ mọi người tới, nhìn một chút, có lẽ con sẽ rất vui đó!" Dì Lưu nhìn thấy Nhất Thuần vừa mới tỉnh dậy, chỉ biết lắc đầu, lúc nãy mới vừa đi xuống một chút mà nó lại ngủ.
"Người? Người nào?" Nhất Thuần không hiểu hỏi.
"Con của ta ơi, con thiếu ngủ sao? Ở đây nói mớ cái gì vậy? Nhanh đi trang điểm!" Dì Lưu kéo Nhất Thuần, thuần thục giúp nàng sửa sang lại tất cả, không để ý tới tính tình của nàng, liền đi xuống lầu.
"Ngươi?" Nhất Thuần nhìn người đang ngồi trong phòng khách, giống như đã từng quen biết, nhưng làm thế nào cũng nhớ không được rốt cuộc đã gặp ở đâu.
"Các con biết nhau? Vậy thì không cần cha giới thiệu!" Thiên ba vui vẻ nói, hắn đối với người con rể tương lai này rất là hài lòng, có rất ít người có thể đồng thời thông qua cuộc khảo hạch của hai cha con bọn họ. Thầm nghĩ, tiểu tử đừng làm cho ta thất vọng!
"Thiên bá bá hiểu lầm rồi, chúng con không biết nhau, có thể là do gương mặt và dáng dấp của con nhìn bình thường thôi!" Hudson đứng lên, dịu dàng nhìn chằm chằm Nhất Thuần.
"Không biết?" Thiên ba có chút không hiểu, nhìn vẻ mặt của nữ nhi rõ ràng là biết nhau mà. Nhưng mà nhìn tình huống này xem ra hai người này rất có triển vọng, trong lòng bắt đầu vui vẻ.
Sau khi ăn tối xong, Nhất Thuần muốn mời Hudson đến vườn hoa xem một chút, hành động này khiến người trong nhà thiếu chút nữa thét chói tai.
Thế gian luôn có mấy nhà vui mừng mấy nhà lo, ở một thế giới khác, người dân ở Ân quốc không người nào dám nhắc đến chữ Thiên, cũng không người dám nhắc tới chữ Nhất Thuần, ai cũng biết cái tên xinh đẹp này là cấm kỵ đối với hoàng thượng.
Người trong cung càng sống thận trọng hơn nữa, mỗi một cọng cỏ, mỗi một tảng đá ở Thanh Hà uyển, tuy rất bình thường. Nhưng ngàn vạn lần không được đụng tới, càng đừng mong bước vào đó được.
Tất cả mọi thứ ở đây, cũng có thể làm hoàng thượng đau lòng.
Không người nào dám chỉ trích hoàng đế. Hắn đem hậu cung giết sạch sẽ, đem tiểu muội muội mình sủng ái nhất bắt làm ni cô. Đem vị Vương gia của Vũ quốc nuôi ở trong lồng chim khổng lồ.
Tất cả mọi người điều nói Long tiêu là ác ma, là một tên hôn quân, đây là việc có thật, không ai hoài nghi những lời này.
"Tại sao không giết ta?" Đứng ở trong lồng, Tin bình tĩnh mở miệng.
"Trẫm muốn ngươi sống lâu thật lâu, muốn ngươi mỗi đêm vì nàng mà đau lòng." Muốn ngươi giống như ta, cùng chịu nổi đau mất đi nàng.
Trong vườn hoa xinh đẹp, nước phun lên rồi rơi xuống hồ, Nhất Thuần cùng Hudson sóng vai đứng lẳng lặng, muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng.
"Ngươi nhớ ta sao?" Không chờ Nhất Thuần mở miệng, Hudson đã lên tiếng.
Nếu như nàng nói nhớ, ta liền đem tất cả trí nhớ còn lại trả lại cho nàng.
Nếu nàng nói không nhớ rõ, vậy hãy để cho chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi! Đây cũng là kết quả ta mong muốn.
"Ừ?" Trực giác nói cho nàng biết, nam nhân ở trước mắt rất kỳ quái, nhưng vấn đề của hắn càng kỳ quái hơn, nhưng điều đó cũng nói lên là họ biết nhau, nếu không người đàn ông này sẽ không hỏi mình có nhớ hay không.
"Trả lời ta?" Hudson nghiêm túc nói.
Nếu như là biết, vậy tại sao không nhớ nổi rốt cuộc biết nhau như thế nào? Nhất Thuần tự nhận là trí nhớ của mình không hề kém! Nếu như không biết, vì sao lại cảm thấy hắn quen thuộc như vậy.
"Ta không biết!" Nhất Thuần nhẹ nhàng mở miệng, nàng nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Đây không phải là đáp án!" Hudson nhẹ nhàng nắm lấy cằm của nàng, "Nếu như muốn hỏi tại sao, vậy thì hôn ta một cái!"
Nhất Thuần tự nhiên nhón chân lên hôn một cái!
Đám người nhìn lén ở trên lầu liền vui mừng! Bọn họ chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, hài tử của hắn đã trưởng thành, rốt cuộc cũng tìm được nửa kia của mình, sau đó hạnh phúc cuộc sống với nhau, cho đến hết quãng đời còn lại!
Thuần nhi! Nàng chỉ là không cẩn thận nên ngủ một giấc, tỉnh mộng lại đến cổ đại làm tình nhân của hoàng đế!
( kết thúc)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...