Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

"Chủ tử, từ tối hôm qua đến giờ không nhìn thấy nàng, không biết nàng đi nơi nào?" Người Dung giúp Nhất Thuần trang điểm, trong miệng khinh thường nói.

"Ngươi cũng đã từng đi hẹn hò giống nàng?" Nhất Thuần dùng vẻ mặt phức tạp nhìn người Dung, người Dung liền đỏ mặt.

"Ta  cùng nàng ta không giống nhau, đừng nhìn ta như vậy!" Người Dung phản bác.

"Ha ha, ngươi gấp cái gì, ta cũng không có nói ngươi cũng muốn lập gia đình, nếu như thực sự có suy nghĩ đó, ta liền  tìm người nhà cho ngươi?" Nhất Thuần cười trộm, nhìn bộ dạng nghiệm trang muốn giết người của người Dung, nàng cười đau cả ruột.

"Chủ tử nếu thật là muốn tìm nàng, nô tài liền đi tìm nàng trở lại!" Người Dung trợn mắt nhìn Nhất Thuần nháy mắt liền chạy đi tìm Mộng Phàm.

Nhất Thuần nhìn bóng lưng của người Dung liền cười trộm, nàng luôn thích trêu cợt hai kẻ dở hơi này, nhưng Mộng Phàm đã một đêm rồi còn chưa trở về, Nhất thuần trong lòng lo lắng.


Người Dung đi ra ngoài thấy có  người đến báo tin, sáng sớm hôm nay từ trong giếng vớt lên một cỗ thi thể, nhìn  rất giống Mộng Phàm nên tới mời đi nhận xác, người Dung đè lại không dám nói tin tức này cho Nhất Thuần biết, nàng giống như điên  chạy đến bên cạnh giếng, áo màu hồng nhạt ngấm nước liền biến thành màu hồng,  ngày hôm qua lúc hai người bọn họ nói giỡn với nhau,  Mộng Phàm không phải là đang mặt quần áo màu trắng nhạt, như thế nào bây giờ lại thay đổi, người Dung không dám đến gần, nàng lúc trước cái gì cũng thích cùng nàng ta giành, giành sủng ái của chủ tử, cãi vả, hiện tại nàng ấy không còn ở đây, không có người nào cùng nàng tranh giành, trong lòng lại trống trải, mất hồn đi trở lại bên cạnh Nhất Thuần.

Bọn thị vệ đem thi thể kéo đến một căn phòng ở xa, bọn họ mắt lạnh nhìn, nơi này chính là nơi để tử thi, ở trong hoàng cung không có vài tử thi mới là chuyện lạ.

"Không!" Nhất Thuần ôm thi thể lạnh như băng thất thanh khóc thút thít, người bằng hữu duy nhất, lại bỏ nàng đi, nàng không hiểu tại sao bằng hữu của mình đều bỏ lại mình nàng, không một người nào có thể ở lại cùng nàng, ở nơi kỳ lạ này trong lòng nàng cảm thấy lạnh lẻo, trống trải, một chút tình cảm ấm áp cũng không có.

Thị nữ phía dưới cúi đầu một cái, kết cuộc của Mộng Phàm chính là số mạng của tất cả thị nữ ở đây, họ tuy thấy nhiều, nhưng cũng chết lặng, không phải là không có tình cảm mà là ở trong hoàng cung này tình cảm là một thứ vô cùng xa xỉ.

"Hồi cung!" Nhất Thuần lặng lẻ đứng lên, trên mặt không chút gợn sóng, không  ai biết nàng đang suy nghĩ gì, vừa rồi còn khóc khúc khít mà bây giờ lại trở thành như vầy.


"Tối hôm qua trước khi Mộng Phàm đi có ai tìm nàng không?" Đem chuyện của Mộng Phàm từng gặp ai hỏi từng người một, nàng muốn từng chút từng chút tra ra, không có người nào trước khi chết lại  không có dấu hiệu nào.

Mọi người đều cúi đầu không ai dám trả lời.

"Nói ra sẽ có thưởng, nếu như không nói, ta tra ra được các người liền đi theo Mộng Phàm đi." Nhất Thuần lần này thật sự rất tức giận, người khác cảm thấy nàng dễ ức hiếp như vậy sao, nàng muốn cho mọi người biết nàng cũng không phải là người tốt như vậy.

Chỉ thấy một thị nữ phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất"Hồi cô nương, hôm qua Vô Khương Nữ có truyền Mộng Phàm đi, nô tỳ cũng không để ý."

"Ngươi có nhận ra người đã truyền lệnh không?" Mặt  không có bất kỳ  thay đổi gì hỏi, so với bộ dạng nghiêm nghị còn làm cho người ta sợ hãi hơn nhiều.

"Hồi cô nương, người truyền lệnh chính là cung nữ bên cạnh Vô Khương Nữ!" Thị nữ quỳ trên mặt đất run run sợ hãi. 

"Tốt lắm, đứng dậy đi, các ngươi lui xuống hết đi!" Nhất Thuần nhắm  hai mắt lại, nhìn như rất mệt mỏi, phất tay một cái cho mọi người  lui xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui