"Nói một chút nghe xem!" Long Tiêu giống như rất hăng hái.
"Bọn ta chơi trò binh pháp, kết quả hắn thua rất thê thảm, cho nên danh chánh ngôn thuận bị ta mắng cho thông suốt, ha ha!" Nói xong Nhất Thuần liền cười to không để ý đến hình tượng.
"Vậy chơi thử một lần với ta đi!" Long Tiêu đùa giỡn nhìn Nhất Thuần, vẻ mặt rõ ràng nói cho người khác biết, hắn tuyệt đối sẽ không thua.
"Ta mới không thèm chơi cùng ngươi, ngộ nhỡ ngươi thua, vậy ta chẳng phải mắc tội lớn?" Nhất Thuần nhẹ nhàng nói.
" Thuần nhi của ta còn có chuyện không dám làm?" Long Tiêu giả làm bộ dạng vui vẻ, thái độ tức cười làm cho Nhất Thuần cười dữ tợn hơn.
Bọn thị vệ ở phía sau len lén nhìn vị giai nhân tuyệt sắc trong ngực bệ hạ, nàng không làm bất kỳ chuyện gì, nhưng mỗi đêm lại có thể độc chiếm giường bệ hạ, mọi người cũng đều đoán đây là vì cái gì, lại không một ai đoán ra.
Thật ra thì ngay từ lúc đầu Long tiêu đã chuẩn bị phong tước vị chi Nhất Thuần, cái danh hiệu này đủ để tất cả nữ nhân trong và ngoài cung đều phải hâm mộ đến chết, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để phong cho nàng, hắn đang đợi nàng cam tâm tình nguyện chấp nhận nó.
"..." Nói nhảm, chuyện không dám làm quá nhiều, dĩ nhiên Nhất Thuần cũng chỉ có thể phản bác ở trong lòng.
"Tại sao không nói chuyện?" Long Tiêu lén nhìn vẻ mặt phong phú của nàng, hắn nghĩ thầm Thuần nhi nhất định đầu óc lại suy nghĩ lệch lạc.
"Nói gì?" Ai, Nhất Thuần ở đáy lòng thở dài, thật ra thì nàng muốn nói ngày mai còn phải đến phủ công chúa, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, bởi vì bình thường đều là công chúa vào cung, nếu thường xuyên xuất cung sẽ khiến cho Long tiêu chú ý, mạng nhỏ của Kim Liên sẽ khó giữ được, ai!
"Vậy ngươi muốn nói cái gì?" Long Tiêu cưng chiều ở trên mái tóc nàng rơi xuống một nụ hôn.
"Ngày mai nơi này có phiên chợ lớn đúng không?" Nhất Thuần đột nhiên hỏi.
"Ha ha, con đường là nơi náo nhiệt nhất Ân quốc, nếu không có hợp chợ cũng cực kì náo nhiệt!" Bàn tay đem đầu Nhất Thuần đè vào trong ngực ấm áp, thật là người không thành thật.
"A, nha đầu tiểu Lâm, lại dám gạt ta!" Nhất Thuần hừ nhẹ một tiếng.
"Lừa ngươi cái gì à nha?" Long Tiêu dùng ánh mắt không tin được nhìn Nhất Thuần.
"Nàng bảo ngày mai ở đây có phiên chợ lớn, muốn dẫn ta đi ra đường chơi nha! Thì ra nơi này ngày nào cũng đều là đông đúc như vậy?" Nhất Thuần làn bộ dạng giống như bị lừa, khổ não không chịu nổi.
"Ha ha ha!" Long Tiêu lớn tiếng cười lên." Không nghĩ tới, Thuần nhi cũng có lúc bị lừa?" Thuần nhi của hắn cũng nên hiểu rõ Ân quốc hơn, có tiểu Lâm công chúa đi cùng với nàng Long tiêu tương đối yên tâm.
"Ta cũng không phải là thần?" Nhất thuần bất mãn phản bác, trong lòng sớm đã hồi hộp, xem ra Long Tiêu đã rút lui, vậy ngày mai đi ra ngoài sẽ không có vấn đề.
Hai người cãi nhau suốt đoạn đường cho tới khi tới cung.
Nhất Thuần gấp gáp không thể chờ đợi chạy đi xem vết thương của người Dung, dấu tay đã biến mất, mặt cũng bớt sưng, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được, trong lòng bội phục dược liệu thần kỳ này!
Sau bữa tối người Dung bưng thuốc an thần đến, nàng uống vài ngụm, từ từ cảm thấy rất nóng, cũng không nhớ bất cứ chuyện gì, nằm xuống liền muốn ngủ, có thể cảm nhận được càng ngày càng nóng, chăn cũng đá sang một bên.
Long Tiêu đi vào thấy người trên giường, gương mặt một mảnh sắc tình, chăn đá sang một bên, áo trong giãn ra lộ một mảng lớn trắng nõn, hạ thân bắt đầu có cảm giác.
"Nóng chết ta mất!" Nhất Thuần tự lẩm bẩm, giống như là ngủ thiếp đi, lại ngủ không yên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...