Hắn cho là mình bị hoa mắt, đã rong ruổi mấy ngày đường, Long Tiêu còn tưởng rằng mình nhung nhớ quá độ mới có thể sinh ra ảo giác. Cách đó không xa, dưới tàng cây có một bóng dáng quen thuộc thu hút tầm mắt của hắn, nữ nhân thoát tục kia không phải Thuần nhi của hắn thì còn có thể là ai? Dung mạo giống như đúc, đôi mắt u buồn, mái tóc như tơ vàng độc nhất thiên hạ tuỳ ý buông thả ở sau lưng, hắn kích động cơ hồ muốn điên cuồng hết lớn lên.
Hắn bình sanh lần đầu tiên cảm tạ ông trời, lần nữa đưa nàng trở lại bên cạnh hắn.
Long Tiêu nhẹ nhàng đến phía sau của nàng, mùi hương quen thuộc lần nữa vây quanh cơ thể, không ai có thể cảm nhận được lòng hắn lúc này trở nên cuồng loạn tới mức nào, hắn mở rộng tay muốn ôm nàng vào lòng, nhưng mà hắn lại sợ nàng sẽ đột nhiên biến mất, thế nên đành lẳng lặng dựa vào phía sau nàng, thì ra chỉ cần như vậy cũng có thể cảm nhận hạnh phúc.
Nàng khẽ run rẩy, làm Long Tiêu đang lâm vào trầm tư phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn, mới phát hiện thân thể nàng đều bị mưa làm cho ướt đẫm, hắn nhẹ nhàng dựa vào nàng, nàng giống như nghe được tiếng lòng hắn, cũng chầm chậm hướng hắn dựa sát lại, giờ khắc này, hắn đang cũng không cách nào có thể giữ khoảng cách với nàng được nữa rồi.
Long Tiêu liền tranh thủ kéo người nàng lại, ôm lấy một thân ướt sủng, cẩn thận hơn đem lấy nàng dựa vào trong ngực. Nàng lặng lẽ dựa sát vào lồng ngực quen thuộc kia, cảm giác thân thể của hắn như hoà với tầng lá ở phía trện kia, thân thể lạnh như băng cũng dần dần lần nữa có ái tính, một loại cảm xúc nàng chưa từng biết qua, tiếng tim đập mạnh mẽ, xuyên thấu qua ngực của hắn truyền tới tai nàng. Nàng không khỏi thoải mái muốn nhắm mắt lại,
Một cơn gió lạnh thổi qua, đem Nhất Thuần từ trong mộng trở về thực tế, cúi đầu nhìn hai vai của nàng đang được bao bọc, vừa kinh ngạc vừa không khỏi có chút hốt hoảng.
Đột nhiên nàng quay đầu, hiện lên trước mắt là gương mặt quen thuộc tới nhường nào, bao nhiêu đêm nàng nằm mơ mỗi lần muốn chạm nhưng lại chạm không tới hình dáng kia. Nhất Thuần đẩy hắn ra, lui về phía sau mấy bước, không thể tin hỗn loạn lắc đầu.
Xuyên thấu qua đôi mắt ngập nước đang phản chiếu hình dáng của mình, Long Tiêu nhìn thấy, hắn cũng giống như nàng, cũng vì người trong lòng mà đem tâm khoá chặt.
Chẳng lẽ từ xa xôi ngàn dặm tới tìm nàng, là sai lầm hay sao? Không, hắn tuyệt không cho phép, Long Tiêu hướng trời cao thề, hắn không thể thả đi nàng, không thể lần nữa mất đi trái tim của mình.
"Thật xin lỗi, quấy rầy." Vì sao gặp lại nhau, lại là trong tình huống như thế, Nhất Thuần đè xuống kích động trong lòng, muốn rời xa nam nhân làm cho mình vừa yêu vừa hận này
Tay của nàng lại bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm xúc từ đôi bàn tay to lớn ấy mang cho nàng sự ấm áp.
Nhìn ra nàng kiên quyết, một hồi lâu, hắn buông tay ra để cho nàng đi.
Hắn không thể nhận ra sự mất mác xuất hiện trong đáy mắt của Nhất Thuần, nàng rất nhanh che giấu, như không có việc gì xoay người đii, Long Tiêu như người mất hồn bị khoá tại chỗ, nhìn về nơi xa bóng hình xinh đẹp của nàng đang từng bước từng bước đi thong thả trong màn mưa, hắn không nhịn được siết chặt lòng bàn tay trống rỗng.
Hắn rất hối hận, trái tim đau đớn như đang bị ai hung hăn cắn xé, quá khứ hay hiện tại, đều là nàng tránh hắn mà nghiêng đầu quay đi, hình bóng xinh đẹp trước mắt lại trở thành xa xôi, làm hắn không nhịn được muốn đưa tay chạm tới, nhưng hắn càng sợ, nàng không chấp nhận, nàng sẽ cự tuyệt.
Hắn không trách quyết định của nàng, một lòng bi thương trở thành thiên sang bách khổng (1), có mấy ai dám ảo tưởng nhiều hơn.
(1): Bị tàn phá nặng nề, thương tích đầy mình (đây là thành ngữ hán việt)
Nhìn theo giai nhân rời đi, tiếng bước chân càng đi càng xa, tâm tư của hắn cũng càng lúc càng phức tạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...