Không nghĩ tới Lâm Vĩnh An luôn một bộ dáng lạnh nhạt nhưng nấu ăn lại rất ngon, so với Tần Mạch cũng không sai biệt lắm. Cá chiên vàng ươm, mùi vị dân dã, vừa ăn chỉ muốn mau chóng ăn nhiều thêm một ngụm.
Tần Hoa là người thành thực nhất, liên tục cười hì hì : "Vĩnh An ca ca nấu ăn thực ngon !"
Tần Lan trêu ghẹo : " Tỷ tỷ nấu đệ khen ngon, ta nấu đệ cũng vậy bây giờ lại khen Vĩnh An ca ca, đến cùng là đệ thấy ai nấu ngon nhất ?"
Tần Lan chẳng qua là muốn trêu Tần Hoa song Tần Hoa lại bày ra vẻ mặt khó xử, nhăn mặt một hồi mới ngọt ngào cười : " Dĩ nhiên là tỷ tỷ nấu ngon nhất, nhị ca và Vĩnh An ca ca đều không bằng." Bởi vì hắn ngồi bên cạnh Tần Mạch nên nói xong hắn còn ôm lấy cánh tay nàng làm nũng.
Tần Mạch buồn cười, xoa xoa đầu hắn, sủng nịnh nói : " Tốt, vậy thì sau này tỷ sẽ làm thêm nhiều món ngon cho A Hoa." Nàng vừa nói vừa gắp cho hắn một miếng thịt cá trắng nõn ươm dầu.
Tần Ngọc nhẹ nhàng cười : " A Hoa chỉ giỏi làm nũng để tỷ tỷ thiên vị, huynh đệ chúng ta đều bị cho ra rìa." Hắn giả vờ giận dỗi nói với Tần Lan.
Tần Lan nói : " Ai bảo đệ không biết học làm nũng, hắn còn nhỏ cứ để hắn học tập sau này còn về làm nũng với thê chủ."
Tần Hoa mặc dù còn nhỏ nhưng đã hiểu từ thê chủ có ý nghĩa gì, hắn đỏ mặt quơ quơ tay : " Đệ chỉ làm nũng với tỷ tỷ, không thèm cái thê chủ kia đâu !" Nói xong còn trương hai cái má trắng nõn căng phồng.
Tần Mạch phì cười : " Được rồi, hai đệ đừng chọc A Hoa nữa. A Hoa ngoan, làm nũng với tỷ tỷ là được rồi."
Lâm Vĩnh An như cũ vẫn cuối đầu ăn cơm song ánh mắt vẫn liếc nhìn khấu hình của bốn tỷ đệ, khóe môi khẽ cong lên trong phút chốc sau đó ánh mắt lại trở nên bi thương, nháy mắt một cái liền lạnh nhạt tiếp tục cúi đầu.
Tần Mạch nghiêng người thấy Lâm Vĩnh An chỉ chăm chú ăn cơm trắng, nàng gắp một miếng cá lớn bỏ vào bát của hắn muốn biểu hiện bảo hắn ăn nhiều một chút song nghĩ nghĩ cảm thấy quá phiền phức nên lại tiếp tục ăn cơm.
Lâm Vĩnh An ngẩn lên nhìn nàng, đôi con ngươi lóng lánh, trong trẻo như minh châu dần dịu lại, cắn nhẹ miếng cá, trong lòng liền dâng lên tư vị ngọt ngào.
Dùng cơm xong Tần Lan và Tần Ngọc tiếp tục kết nút thắt còn Tần Mạch thì dạy chữ cho Lâm Vĩnh An. Quả thật dạy một người bị câm điếc khó hơn gấp mấy lần dạy người bình thường, vả lại Tần Mạch cũng không phải thầy đồ thực thụ nên phương diện dạy học có chút khó khăn bất quá nàng rất có kiên nhẫn nên chuyện này không làm khó được nàng.
Ở thời không này không có một số bộ sách vỡ lòng như "Tam Tự Kinh", "Tứ Thư Ngũ Kinh",... nên Tần Mạch đành phải cố vận dụng trí nhớ chép lại một lần "Tam Tự Kinh". Nàng có chút am hiểu thủ ngữ, vẽ tranh, vẽ vật đều rất tốt nên nàng một bên vẽ hình ảnh minh họa, một bên viết chữ.
Lâm Vĩnh An trí nhớ rất tốt lại ham học hỏi nên phương diện viết chữ tiến bộ rất nhanh, chữ viết ở nơi này là chữ phồn thể, bắt buộc nữ tử viết theo lối cuồng thảo, nam tử là chữ hoa mai vì thế mỗi lần Lâm Vĩnh An viết chữ Tần Mạch đều nhìn đến ngây ngốc.
Cổ tay hắn vừa mảnh vừa trắng, bút nâng lên tuy có chút gượng gạo nhưng thoạt nhìn phong thái rất tốt, mặc dù là nam tử nông thôn nhưng tư thái toát ra lại vô cùng tao nhã tuấn dật. Nghĩ đến bốn chữ này Tần Mạch liền giật mình, một căn nhà tranh, một cây bút cũ thì có cái gì mà tao nhã tuấn dật ?
Lâm Vĩnh An hạ bút viết lên tên của chính hắn " Lâm Vĩnh An". Từng chữ nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng lại ẩn ẩn sự cô tịch, bút trên tay hắn run run cuối cùng lại quệt một nét dài trên giấy trắng.
Tần Mạch nhìn hắn, thấy đôi con ngươi có chút thất vọng, nàng khẽ cười ra hiệu : " Không sao, viết rất tốt, cố gắng một chút nữa là được."
Lâm Vĩnh An nhìn nàng một hồi, con người trong trẻo như ngọc, như có như không ánh lên màu đen bóng nhuận, hắn ra hiệu : " Tên ngươi viết như thế nào ?"
Nàng không nghĩ tới hắn thế nhưng lại hỏi tên mình, nàng mỉm cười, cầm lấy cây bút viết hai chữ "Tần Mạch". Chữ viết ngay thẳng, hài hòa, nét chữ vuông vức, mỗi nét đều không thừa không thiếu một vết mực nào cả.
Sống qua hai đời, chữ "Mạch" này đã ăn sâu vào tiềm thức của nàng. Đời trước cha nàng là một người nông dân, đối với ông chữ "Mạch" gắn liền với cuộc sống của mỗi con người, gắn liền với cả cuộc đời ông, ông hi vọng nàng cũng sẽ an an ổn ổn bởi vì lúa gạo chính là thứ tượng trưng cho sự ấm no, thịnh vượng. Đến khi xuyên qua, rõ ràng phụ thân Tần Mạch là ngươi có học thế nhưng vẫn để cho Tần mẫu đặt cho nữ nhi của mình một chữ " Mạch", có lẽ đời nào cũng vậy, người thân của nàng đều mong muốn nàng thực sự an ổn, ấm no.
Lâm Vĩnh An vuốt lên mặt chữ, như nghĩ gì đó rồi ra hiệu : " Ngươi nói tên ta có ý nghĩa gì ?"
Vĩnh An ? Vĩnh thế bình an. Nàng nhẹ nhàng cười. Thê phu Lâm thị đều là người nông dân mờ mịt chữ nghĩa thế nhưng lại có thể đặt cho hắn cái tên này, nghĩ đến nam tử trước mặt thời điểm sinh ra đã không thể nghe, không thể nói, thê phu Lâm thị chắc hẳng rất thương tâm, ngay từ lúc đó đã mong muốn hắn bình an mà trưởng thành. Nàng viết lên mặt giấy bốn chữ : "Vĩnh thế bình an" rồi đưa cho hắn, ra hiệu : " Mãi mãi bình an."
Lâm Vĩnh An ngẩn người, chăm chú nhìn bốn chữ vuông vức trên giấy, cổ họng đắng ngét, muốn phát ra thanh âm nhưng chỉ "a" "a" được mấy tiếng, tức thì đáy mắt hắn lại trở nên âm u, hắn vứt tờ giấy sang một bên, bước ra khỏi cửa.
Nàng giật mình vội vàng chạy theo kéo hắn lại, nàng không thể mở miệng khuyên hắn mà nàng ra hiệu hắn lại không nhìn nên chỉ có thể nắm chặt tay hắn không để hắn rời đi.
Lâm Vĩnh An mờ mịt nhìn nàng, đôi mắt ánh lên tia thê lương, môi mím chặt, không muốn chính mình phát ra thanh âm người không ra người, thú không ra thú kia.
Tần Mạch cắn môi, cuối cùng ôm chầm lấy hắn. Lâm Vĩnh An thấp hơn nàng một chút, thân hình lại hơi gầy nên lúc này tựa như đang nép vào người nàng, cũng không có đẩy nàng ra. Nàng rối răm một hồi, lấy tay vỗ nhẹ lưng hắn tựa như đang an ủi.
Lâm Vĩnh An bị nàng ôm nhất thời thân thể cứng đờ, hắn ngước lên nhìn nàng, đôi con ngươi phức tạp, tức thì muốn vùng ra nhưng không cách nào thoát được.
Nàng chỉ có thể cố gắng ôm lấy hắn, ra sức vỗ về, bấy giờ nàng mới hiểu, đôi lúc cho dù có thiên chân vạn ngữ cũng không thể so sánh với hành động thực tế.
Thật lâu sau sắc mặt Lâm Vĩnh An mới dịu bớt nhưng vẫn nghi hoặc nhìn nàng như hỏi tại sao.
Nàng ngượng ngùng, cũng không thể nói rõ chỉ biết thời điểm hắn chạy đi nàng có cảm giác hắn rất cô đơn, rất bi thương, nàng muốn ở bên cạnh hắn. Nàng nghĩ nghĩ liền ra hiệu : " Ngươi như vậy Lâm bá mẫu và Lâm thúc thúc sẽ rất thương tâm."
Lâm Vĩnh An bất giác ra hiệu : " Ngươi có thương tâm hay không ?"
Nàng gãi gãi mũi, cuối cùng gật đầu trong lòng lại thầm nhủ, thê phu Lâm thị có ân với tỷ đệ nàng, Lâm Vĩnh An là nhi tử của bọn họ, nàng dĩ nhiên muốn hắn tốt ! Nghĩ thế nàng liền buông xuống đắn đó trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...