Chuyện đã đến trình độ này, cũng đành phải thừa nhận thôi, trước tiên không thể làm gì khác hơn là dàn xếp cho ba mẫu tử Thạch Hoa Lan. Lý Lỗi Lý Nguyệt đã bảy tuổi, cũng có thể đi học. Tằng Tử Phu dò hỏi hai đứa, Lý Nguyệt và Lý Lỗi vừa nghe nói có thể đọc sách, rất là cao hứng liền gật đầu, Tằng Tử Phu cười an bài hai hài tử đọc sách ở ‘Tư thục Thư Hương’, cũng âm thầm thiên vị không ít cho hai đứa.
Lý Lỗi và Lý Nguyệt đều vô cùng hiểu biết. Bởi vì Lý Nguyệt là nữ hài, biết rõ đời này đường ra tốt nhất chính là tìm được nam nhân tốt, trước kia vẫn luôn hi vọng mình có thể tìm người giống như cha vậy. Nhưng từ lúc xảy ra việc này, tâm linh nho nhỏ của Lý Nguyệt đã bị thương tổn. Nhìn đại cữu mẫu (mợ cả) rất có học vấn, quả thực hâm mộ, quyết định nhất định phải quý trọng cơ hội có thể đi học này. Về sau trở thành nữ nhân có năng lực như đại cữu mẫu vậy, cùng lắm thì mình ở vậy cả đời!
Về phần Lý Lỗi, là muốn vì mình vì nương của mình tranh khẩu khí, còn cha kia thì mình từ bỏ. Bây giờ mình chính là nam tử hán duy nhất trong nhà rồi, nương và muội muội đều cần chính mình bảo vệ. Mình muốn cố gắng đọc sách, tương lai thi đậu, để cho nương và muội muội vượt qua ngày tốt lành, sẽ làm cho người kia hối hận!
Tằng Tử Phu đối với thần sắc hai đứa trẻ lộ ra vẻ không hợp lứa tuổi, ngoại trừ thở dài cũng không biết nên khuyên như thế nào. Thạch Hoa Lan nhìn hai em dâu mấy ngày nay đối với mình rất chiếu cố, nhất là Tằng Tử Phu, trong lòng thực cảm kích. Kỳ thật thời điểm vừa ở lại, trong lòng cũng có lo sợ, dù sao cô nương gả đi ra ngoài như bát nước hất đi, đã là người của nhà người ta, từ xưa nữ nhân cầm hưu thư về nhà mẹ đẻ có mấy người chết già?
Huống chi mình còn mang theo hai đứa ‘con chồng trước’? Chính mình lại không có bản lĩnh gì, trong lúc này trong trong ngoài ngoài đều cần bọn đệ đệ giúp đỡ, thời gian lâu dài dù cho em dâu tốt thì trong nội tâm cũng sẽ thỉnh thoảng không vui đi. Nếu nhà mẹ đẻ không thu lưu mình, mình cũng chỉ có thể đi nhảy sông tự vận rồi! Không nghĩ tới con gái của mình còn có thể đi theo em dâu cả đọc sách viết chữ, thật sự là trời còn thương xót mình mà!
Thạch Thúy Cúc đối với Thạch Hoa Lan dọn về ở cũng không có tỏ vẻ bất mãn. Một là thật sự đồng tình với chị chồng, hai là dù sao cũng không cần bên mình xuất tiền, tự mình trải qua cuộc sống bản thân thật tốt là được. Lại nói mẹ chồng yêu thương đối với chị chồng đến trong xương, mình choáng váng đầu óc mới có thể biểu hiện bất mãn ra. Bây giờ cuộc sống trôi qua thuận lợi như vậy, mình cũng không muốn phức tạp, không phải là giúp đỡ một chút trong sinh hoạt hàng ngày thôi sao? Cũng không có gì.
Tằng Tử Phu thừa dịp vào thành bỏ thời gian thương lượng cùng Lý Quang Xuân, buổi tối ba mẫu tử Thạch Hoa Lan liền vào trong nhà Lý Quang Xuân ở. Dù sao Lý Quang Xuân cũng ở lại bên trong y quán, phòng này ngoại trừ dùng để dạy hài tử đọc sách, cũng không có người ở, cũng thuận tiện. Tính tình Thạch Hoa Lan rất là giống với Thạch Lai Phúc, lại là người chịu khó, chủ động làm hết mọi việc trong nhà, làm cho Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc nhẹ nhàng hơn không phải là ít, quan hệ của ba nữ nhân càng thêm hòa thuận.
Thạch Hoa Lan giỏi nhất là chăm sóc hài tử, Tiểu Bùn, Cỏ Nhỏ, Tiểu Diệp Tử còn có Tiểu Thạch luôn quấn quít lấy Thạch Hoa Lan. Có Thạch Hoa Lan giúp đỡ Thạch Lý thị mang hài tử, cũng làm cho Thạch Lý thị thoải mái không ít. Thạch Hoa Lan hỏi ý kiến hai đứa con, liền cho hai đứa con sửa lại tên gọi, Lý Lỗi gọi Thạch Gia Lỗi, Lý Nguyệt gọi Thạch Giai Nguyệt. Đối với tên mới hai đứa bé đều rất yêu thích, có lẽ ở trong nội tâm còn nhỏ của hai đứa trẻ, đã không muốn có nửa phần quan hệ cùng người kia.
Tiểu Bùn, Cỏ Nhỏ, Tiểu Diệp Tử từ lúc Thạch Gia Lỗi, Thạch Giai Nguyệt chuyển vào, chú ý từ trên người Tiểu Thạch toàn bộ chuyển dời đến trên người ca ca tỷ tỷ, nhất là Tiểu Bùn luôn yêu thích quấn quít lấy Thạch Gia Lỗi. Hiện tại Thạch Gia Lỗi là hài tử lớn nhất Thạch gia, cũng rất có bộ dạng ca ca, rất là chiếu cố mấy cái bánh bao nhỏ. Cỏ Nhỏ và Tiểu Diệp Tử thường xuyên vây quanh ở trước mặt Thạch Giai Nguyệt nhìn Thạch Giai Nguyệt thêu hoa, thậm chí Cỏ Nhỏ còn ồn ào muốn học, nhưng sau khi ngón tay bị đâm thì bỏ mặc rồi, nói cho hay là: "Nguyệt tỷ tỷ giỏi quá, từ nay về sau Cỏ Nhỏ cần cái gì, Nguyệt tỷ tỷ đều giúp nho nhỏ thêu nha."
So sánh với Cỏ Nhỏ thì Tiểu Diệp Tử nhưng lại rất yêu thích thêu hoa, luôn yên lặng ở bên cạnh Thạch Giai Nguyệt học thêu, ngón tay bị đâm cũng không khóc. Thạch Giai Nguyệt bị Cỏ Nhỏ và Tiểu Diệp Tử kêu vài tiếng ‘Nguyệt tỷ tỷ’ thu phục dễ dàng, sau khi hoàn thành bài học liền mang theo hai tiểu nha đầu chơi, cũng kiên nhẫn chỉ bảo Tiểu Diệp Tử thêu hoa.
Thạch Gia Lỗi cũng vô cùng hiểu chuyện, rảnh rỗi còn lại còn có thể giúp đỡ trong nhà chẻ củi. Thạch Lý thị đối hai đứa cháu ngoại cũng là yêu thương tận trong lòng. Tuy rằng hận cha hai hài tử, nhưng dù sao trong thân thể bọn chúng còn có một nửa máu cô nương của mình, hơn nữa hài tử cũng sửa lại dòng họ, cũng cư ngụ ở Thạch gia thôn. Lại thêm nữa là hai đứa trẻ lại hiểu chuyện như thế, Thạch Lý thị cũng thật sự tiếp nhận.
Tằng Tử Phu lôi kéo Thạch Thúy Cúc nói ý nghĩ của mình, Thạch Thúy Cúc nghe xong nhíu nhíu mày nói: "Đại tẩu, chúng ta cũng không có thua thiệt chị chồng mà? Cuộc sống hằng ngày của ba người này không phải là chúng ta bao hết sao? Vả lại Lỗi và Nguyệt chẳng phải lúc đó cũng theo ngài đọc sách sao? Chúng ta lại cho tiền? Không phải là chỉ làm chút ít việc nhà thôi sao?"
Tằng Tử Phu cười nói: "Nhìn ngươi kìa, cũng không phải để ngươi ra bạc. Ngươi cũng không nghĩ lại xem, nếu không có chị chồng, mấy người đứa hài tử, còn có việc nhà, chúng ta mệt mỏi một ngày vẫn phải về làm. Hiện tại chị chồng đến đây, giảm đi biết bao chuyện? Chẳng lẽ ngươi hi vọng chị chồng đi ra ngoài tìm việc làm? Sau đó công việc trong nhà, chúng ta mệt mỏi một ngày trở lại phải làm, hài tử cũng mang theo sao? Ngươi cũng không phải không biết, hiện tại Tiểu Thạch của nhà ngươi học bò xong rồi, không để ý cũng không biết bò tới nơi nào, có chị nhìn cho ngươi cũng không yên tâm?"
Thạch Thúy Cúc khoác cánh tay Tằng Tử Phu nói: "Đại tẩu, ta biết rõ ngài là người thiện tâm nhất, ta và Lai Qúy cũng là dựa vào đại tẩu kéo một phen mới có cuộc sống như bây giờ. Đại tẩu nguyện ý cho chị ấy tiền, ta chắc chắn sẽ không phàn nàn, điểm ấy tẩu yên tâm. Đạo lý ‘gia hòa vạn sự hưng’, ta cũng không phải không hiểu, chỉ là cảm thấy đại tẩu như vậy là coi tiền như rác. Nhưng mà đại tẩu vừa nói như vậy, ngược lại thật sự có chuyện như vậy, xác thực mấy ngày này chị chồng là chia sẻ thiệt nhiều việc nhà, mấy ngày nay ta về đến nhà cũng không cần làm gì, về đến nhà thì có thức ăn nóng."
Tằng Tử Phu cười nói: "Ngươi biết là tốt rồi, nếu nói thẳng chúng ta trả thù lao, sợ trong nội tâm của chị không thoải mái, hay là nghĩ một cách nói khác. Ngươi xem bây giờ sáng sớm mỗi ngày ngươi cùng đi theo Qúy đi ‘Ăn uống chơi bời’, hiện tại những điểm tâm kia được hoan nghênh, mỗi ngày đều bán rất nhiều, người ngoài thì chúng ta cũng không cách nào tin tưởng dạy phương pháp làm bánh không phải sao. Nếu không để cho chị ở nhà cũng giúp đỡ làm, mỗi tháng cũng cho một lượng bạc, ngươi thấy như thế nào?"
Kỳ thật Tằng Tử Phu muốn lôi kéo Thạch Thúy Cúc nói những này, chỉ sợ trong lòng Thạch Thúy Cúc không thoải mái, có suy nghĩ là dựa vào cái gì mà nàng cũng một lượng bạc tiền công. Đến lúc đó lại là chuyện này, nhưng nói những lời này. Ngược lại Thạch Thúy Cúc cũng có thể lý giải, trong lòng suy nghĩ một chút. Tuy là chính mình liếc mắt một cái, nhưng mỗi ngày ngoại trừ làm điểm tâm, ừ, mặc dù mình không có làm nhiều, còn việc nhà, trông hài tử, dù sao cũng không cần chính mình ra tiền, liền cười gật đầu.
Tằng Tử Phu xem như nhẹ nhàng thở ra, lôi kéo Thạch Thúy Cúc tới tìm Thạch Hoa Lan, nói lại ý vừa rồi. Khuôn mặt Thạch Hoa Lan kinh hỉ, trực tiếp lôi kéo hai người Tằng Tử Phu, Thạch Thúy Cúc nói cảm tạ, nhiệt tình đến nỗi làm cho Thạch Thúy Cúc cảm thấy ngượng ngùng, chớ nói chi là Tằng Tử Phu: "Em dâu, ta thật sự là đời trước làm chuyện cực tốt rồi, mới có thể gặp được hai người em dâu các ngươi thiện tâm như vậy. Cái này nếu đổi đến trong nhà khác, ta đây đã sớm không còn sống rồi, ông trời còn thương ta mà, cho ta đây có em dâu thật tốt, nguyện ý thu lưu ta, còn giúp cho ta tìm đường sống, ta..."
Thạch Thúy Cúc và Tằng Tử Phu thấy Thạch Hoa Lan nước mắt ràn rụa, trái một câu phải một câu khuyên cả buổi, cuối cùng mới làm cho Thạch Hoa Lan thu nước mắt. Sau đó Thạch Thúy Cúc lôi kéo Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, đừng nói mệnh chị chồng thật sự là khổ, tâm Lý Bảo Quế thật là cho cẩu ăn!"
Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Tiểu Lỗi và Tiểu Nguyệt rất hiểu chuyện, Tiểu Lỗi vừa nhìn là nhân tài đọc sách. Nếu vẫn luôn khắc khổ chịu khó như vậy, thi khoa cử nhất định là không thành vấn đề, đến lúc đó nhất định làm cho cái tên cặn bã nam kia hối hận."
Thạch Thúy Cúc vừa gật đầu vừa nghi hoặc hỏi Tằng Tử Phu: "Cặn bã nam là ý gì?" Tằng Tử Phu có chút xấu hổ cười, một khi kích động liền nhảy ra từ ở hiện đại, liền giải thích với Thạch Thúy Cúc: "Chính là người cặn bã."
Thạch Thúy Cúc ừ một tiếng: "Hình dung rất hay, thật là một người cặn bã, bị người phỉ nhổ."
Đang ở ‘Tư thục Thư Hương’ dạy học sinh, Tằng Tử Phu bị âm thanh hỗn loạn ngoài cửa làm cho cau mày. Lúc này Thạch Hoa Lan đẩy cửa ra nói: "Tử phu ơi, việc vui lớn! Việc vui lớn!" Tằng Tử Phu nghi hoặc cau lông mày hỏi: "Tỷ, nói chậm một chút, làm sao vậy ta có chút không rõ?" Thạch Hoa Lan thở dốc một hơi nói: "Tin thắng lợi đến đây, tin thắng lợi..."
Tằng Tử Phu há hốc mồm, chắc là tin thắng lợi của Lý Sở Hà! Bởi vì địa chỉ ghi chính là Thạch gia thôn, tất cả tin thắng lợi liền trực tiếp đến Thạch gia thôn. Nhưng mà Lý Quang Xuân ở y quán so với mấy người Tằng Tử Phu thì biết sớm hơn, là do Vương Huyện lệnh tự mình đi báo hỉ.
Thạch Lý thị lôi kéo Tằng Tử Phu: "Lỗ tai của ta không có nghe lầm chứ, cháu ta thi đậu Trạng nguyên rồi?"
Tằng Tử Phu cười nói: "Nương, người không có nghe sai, bây giờ Sở Hà là Trạng nguyên lang!"
Thạch Lý thị cao hứng nói liên tục mấy chữ tốt, Tằng Tử Phu cũng cảm thấy hết sức cao hứng vì lý Sở Hà. Đương nhiên, một điểm trọng yếu nhất là từ nay về sau Tiểu Bùn, Tiểu Thạch còn có Tiểu Lỗi đều có hi vọng rồi.
Đệ tử ‘Tư thục Thư Hương’ nổ tung nồi, tiên sinh vỡ lòng của mình bây giờ là trạng nguyên lang! Có đứa thông tuệ thì nghĩ đến càng xa, nếu như chính mình cố gắng, tương lai thi đậu khoa cử, làm quan cũng có chỗ dựa.
Trong lòng Thạch Gia Lỗi cũng có tính toán, hiện tại biểu cữu của mình là trạng nguyên, tuyệt đối không cô phụ cơ hội tốt như vậy, nên càng khắc khổ đọc sách. Tằng Tử Phu nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, hài tử nhỏ như vậy lại tự bức mình căng như thế, ài... Thạch Hoa Lan cũng khuyên qua, nhưng cũng không được, dù sao đọc sách cũng không phải chuyện gì xấu, mặc kệ Thạch Gia Lỗi đi.
Vài năm sau, khi Thạch gia cho ra trạng nguyên lang thứ hai, về sau mỗi lần Thạch Hoa Lan lúc đó là ‘Cáo Mệnh phu nhân’ nhớ lại cũng đều đỏ hồng đôi mắt, không thể không chảy nước mắt. Đương nhiên, những điều này là nói sau.
Cả nhà Thạch gia đều đang đắm chìm ở trong vui mừng, Thạch Lai Phúc đi thị trấn đón Lý Quang Xuân trở về. Mấy người Tằng Tử Phu, Thạch Thúy Cúc, Thạch Hoa Lan vừa mời láng giềng có quan hệ tốt tới hỗ trợ, tại Thạch gia thôn bày bàn tiệc cơ động. Dù sao hiện tại Lý Quang Xuân cũng không thiếu bạc, cái tiệc cơ động này trọn vẹn bày trong ba ngày! Trạng nguyên đó! Đây chính là hoàng đế khâm điểm, Kim Lan huyện từng có Thám Hoa, nào đã có Trạng Nguyên đâu chứ! Đây chính là việc vui bằng trời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...