Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Thạch Lai Phúc thấy
Tằng Tử Phu vào nhà, vội vàng lấy khăn mặt đưa cho nàng. Tằng Tử Phu
tiếp nhận khăn lau mặt, đến giường nhỏ nhìn ba búp bê nằm song song ngủ
say, Thạch Lai Phúc từ phía sau ôm lấy Tằng Tử Phu nói: "Nương tử, sao
rồi?"

Tằng Tử Phu thở dài: "Kiếm được chút ít bạc, cuối cùng
không có phí công vất vả." Thạch Lai Phúc nghe xong cũng không hỏi
nhiều, dù sao mặc kệ bao nhiêu bạc đều ở trong tay nương tử trông coi.
Tằng Tử Phu quay đầu nghi hoặc nhìn Thạch Lai Phúc hỏi: "Sao chàng không hỏi một chút kiếm nhiều hay ít?"

Thạch Lai Phúc cười nói: "Dù
sao nhà chúng ta do nàng quản gia, bạc cũng đều ở bên nương tử, lại nói, nương tử của mình còn chưa tin sao?" Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch
Lai Phúc: "Chàng sẽ không sợ ta học theo Vương Lan kia, cuốn bạc của
chàng chạy trốn?" Thạch Lai Phúc nhíu mày: "Nương tử nói gì thế? Sao
nàng có thể đánh đồng cùng Vương Lan chứ?"

Tằng Tử Phu hừ một
tiếng: "Dù sao, nếu chàng dám lấy bình thê, ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ
(lăng nhăng), ta liền dám cuốn bạc của chàng, ôm con chúng ta đi rất xa, cho chàng cả đời cũng tìm không thấy chúng ta!" Thạch Lai Phúc cười
nheo mắt nói: "Nương tử, đã lâu như vậy nàng còn không biết ta là người
gì sao? Ngoại trừ nương tử, ta cũng là không đi vào...... nương tử, hử?"

Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc ra: "Không có nghiêm chỉnh
gì hết, chàng đưa lỗ tai tới đây!" Tằng Tử Phu nhỏ giọng thầm thì vài
câu bên tai Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc ngây ngốc đứng ở đó, hai mắt
mở to, miệng há rộng! Cuối cùng còn ngốc hề hề bấm véo mình một cái rồi
kêu đau một tiếng, Tằng Tử Phu bị bộ dáng ngốc ngốc của Thạch Lai Phúc
chọc cho cười khanh khách không ngừng.

Đợi một hồi, Thạch Lai
Phúc mới lấy lại tinh thần: "Nương tử, sao nàng có thể như vậy? Ta không phải nằm mơ đi!" Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Vương đại
ca bên kia chàng cũng đừng lỡ miệng nói ra, biết không?" Thạch Lai Phúc
ngơ ngác gật đầu: "Nương tử, ta coi như không biết việc này!"

Tằng Tử Phu tiến lên chọc chọc đầu Thạch Lai Phúc: "Sao có thể cho rằng

không biết? Ta hỏi chàng, nếu Vương đại ca hỏi kiếm được nhiều hay ít,
chàng nói làm sao?" Thạch Lai Phúc cười nói: "Nương tử, nàng cho rằng ta khờ thật à, nói kiếm 20 lượng, một nhà mười lượng bạc!" Tằng Tử Phu nhẹ nhàng thở ra: "Tuyệt đối không thể nói khác, biết không? Việc này ấy à, nói lớn có thể lớn nói nhỏ có thể nhỏ. Nếu vì chuyện này ảnh hưởng
Vương đại ca, Vương đại tẩu bên kia có mâu thuẫn gì, chúng ta liền rất
khó làm được. Ta đã cam đoan qua với Vương đại tẩu rồi."

Thạch
Lai Phúc gật gật đầu: "Yên tâm đi, nương tử...... Bây giờ chúng ta
có của cải, có thể xây được nhà ngói lớn rồi! Lát nữa ta lại đi hỏi
Vương đại ca một chút có muốn xây phòng ở hay không, hai nhà chúng ta
cùng nhau xây, còn có thể tiết kiệm không ít tiền thợ ngõa đâu!" Tằng Tử Phu lắc đầu nói: "Phúc ca, ta cảm thấy được còn chưa phải lúc xây tốt
phòng ốc." ( thợ ngõa: thợ cất nhà)

Thạch Lai Phúc gãi gãi cái ót hỏi: "Vì sao?" Tằng Tử Phu mím môi: "Phúc ca, nếu xây nhà ngói lớn, Nhị đệ bên kia nói như thế nào? Nương nói thế nào? Chúng ta ở nhà ngói lớn? Nhị đệ bọn họ còn ở phòng trát bùn? Hơn nữa, Phúc ca, chúng ta lại nỗ
lực thêm, để dành đủ bạc đi ra thị trấn mua nhà ở lại. Hơn nữa chờ nhi
tử chúng ta trưởng thành, chẳng lẽ chàng không muốn cho nó đọc sách sao? Còn để cho nó sau khi lớn lên giống như chàng, xuống đất làm việc, một
năm đi đi về về mệt mỏi gần chết? Đọc sách rất tốn tiền, chút bạc ấy của chúng ta đến thị trấn, vậy coi là gì?"

Thạch Lai Phúc nghe xong
thở dài nói: "Nương tử, cũng là nàng suy nghĩ nhiều, ta thật là không có bản lĩnh, để cho nàng đi theo ta chịu ủy khuất!" Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc có chút suy sụp cười cười tiến lên ôm eo Thạch Lai Phúc nói:
"Chàng cái gì cũng không làm khổ đến ta, so với ba tỷ tỷ trong nhà của
ta, ta là sống khá giả hơn. Chỉ cần đời này chàng cũng không làm chuyện
có lỗi với ta, ta liền cảm thấy đáng giá, Phúc ca, chàng ở trong mắt ta
là...... trượng phu tốt nhất.

"Nương tử, nàng thật sự không cảm thấy đi theo ta ủy khuất sao?"

"Không cảm thấy!"

"Thật sự?"

"Ừ."

"Nương tử, nàng thật tốt, ta ngủ đi!" Trên trán Tằng Tử Phu chảy xuống
ba vạch đen thật to...... đùa gì vậy hả! Mình còn đang lo lắng
trong lòng của hắn không thoải mái, tổn thương tự tôn, hay thật, trong

đầu hắn đang suy nghĩ cái gì hả?

Tằng Tử Phu vểnh cái miệng nhỏ
nhắn lên thở phì phò đẩy Thạch Lai Phúc ra: "Trong đầu chàng đều là t*ng trùng hả! Cái gì nha, người ta còn lo lắng trong lòng chàng không thoải mái, sợ...... sợ chàng tự làm khó mình. Chàng lại như vậy! Hừ,
buổi tối...... buổi tối chàng nằm ra đất ngủ đi!"

Thạch Lai
Phúc hắc hắc cười vừa tiến đến trước mặt Tằng Tử Phu: "Nàng là nương tử
của ta, nàng có bản lãnh, trên mặt ta đây cũng vẻ quang mà, nàng là
nương tử của ta, sao ta có thể không hiểu chuyện như vậy. Nương tử, nàng yên tâm, tuy ta là người không có bản lãnh gì to lớn, nhưng ta có một
thân khí lực. Từ nay về sau nương tử để cho ta làm gì, ta liền làm đó.
Nương tử, đừng nóng giận, trời đã tối rồi......"

Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Mặc kệ chàng." Trong nội tâm một lần lại một lần tự nói với mình, nói chuyện cảm tình với hắn chính là đàn gảy
tai trâu, không tức giận! Không tức giận! Ngươi nói, ngươi nhìn bộ dạng
nghịch ngợm ngốc ngốc của hắn xem, ngươi còn tức giận thế nào?

Đáng thương Thạch Lai Phúc, mặc dù không có luân lạc tới lăn ra đất mà ngủ,
nhưng cả đêm Tằng Tử Phu sống chết không cho Thạch Lai Phúc chạm vào
người. Thạch Lai Phúc đành phải tìm đến năm ngón tay cô nương của hắn
(ngũ chỉ cô nương), Tằng Tử Phu nghe tiếng rên rỉ ân a bên tai, cảm giác thân thể của mình cũng mềm nhũn, phía dưới thậm chí có chút ít ướt...... cắn môi, bịt kín chăn mền, một niềm vui, hai niềm vui, ba niềm
vui...... Hai trăm hai mươi sáu niềm vui...... Biết rõ Thạch
Lai Phúc xong việc, Tằng Tử Phu mới trừng mắt mê hoặc đi ngủ.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tằng Tử Phu xoa xoa đôi mắt quầng thâm hung
hăng trợn mắt nhìn Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc có chút ngu ngơ không
hiểu, chỉ có thể cười hắc hắc hắc ngây ngô với Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu
thở dài! Được rồi...... Cô nãi nãi nhịn!

Ba huynh muội Cỏ
Nhỏ, Tiểu Bùn, Tiểu Diệp Tử ngày từng ngày lớn lên, hiện tại đã có thể
bắt đầu biết bò, Tằng Tử Phu Thạch Lý thị mang hài tử cũng có chút vất
vả. Cũng may Thạch Thúy Cúc cũng dưỡng tốt thân thể, Tằng Tử Phu cũng
không cần mà quản xem nhà bọn hắn làm công việc gì, coi như là hơi chút

dễ dàng hơn.

Tằng Tử Phu suy nghĩ cân nhắc, bạc này để ở trong
nhà không sinh được bạc, hay là cho tìm chút công việc để làm. Nghĩ nghĩ liền thương lượng với Thạch Lai Phúc, mang theo Cỏ Nhỏ và Tiểu Diệp Tử
trở về nhà mẹ đẻ một chuyến. Về phần Tiểu Bùn, Thạch Lý thị không nỡ là
một chuyện, mang theo cả ba đứa hài tử vẫn là sợ chăm sóc không xuể, va
chạm đụng đầu.

Tằng lão đại, Tằng Vương thị thấy Tằng Tử Phu mang theo hai búp bê trở về, hai lão cũng rất cao hứng.

Ăn cơm trưa xong, Tằng Vương thị lôi kéo Tằng Tử Phu vào nhà nói chuyện
riêng tư, Thạch Lai Phúc thức thời đi đến trong sân, giúp đỡ Tằng Tử
Cường cùng nhau chẻ củi.

"Khuê nữ, không phải nương nói con, cha
ruột bà nội ruột đứa nhỏ này đều còn đó, đứa bé này cũng không tới phiên con tới nuôi dưỡng chứ!" Tằng Tử Phu thở dài nói: "Nương, người cũng
không phải không biết việc làm của mẹ ruột đứa nhỏ này, Thúy Cúc sống
chết không chịu nuôi, Nhị đệ bên kia cũng không cần nó, con có thể nhìn
đứa nhỏ này cứ đang sống như vậy mà đói chết sao?"

Tằng Vương thị thở dài: "Là con thiện tâm, Vương Lan này có thể là người lương thiện
gì? Hiện tại cũng không biết chạy đi nơi nào, con cũng không sợ nàng trở về tìm đến con gây sự. Ai!"

Tằng Tử Phu cười cười nói: "Nương,
Vương Lan cầm bạc trốn đi, trốn tránh Thạch gia còn không kịp đâu, làm
sao còn có thể nghênh ngang trở về tìm con gây phiền toái? Hơn nữa, coi
như là tìm phiền toái, vậy cũng không tới phiên con à!"

Tằng
Vương thị lắc đầu: "Ta nói không lại cái nha đầu con, Lai Phúc đối với
con tốt không? Ai, Tam tỷ ngươi ầm ĩ dữ dội...... Nếu không phải
nhìn trên mặt mũi hai lão già chúng ta, chỉ sợ đã sớm bị hưu trở lại.
Cũng may đỡ lo cho con." Tằng Tử Phu lại cùng Tằng Vương thị hàn huyên
trò chuyện, rồi nói ra ý tưởng cùng với Tằng lão đại.

Tằng lão
đại nghe xong có chút kinh ngạc nhìn khuê nữ nhà mình: "Khuê nữ, sao con nghĩ được? Nếu cái này làm được, nhất định là kiếm được không ít tiền." Tằng Tử Phu cười cười nói: "Trở về con sẽ suy nghĩ cẩn thận một chút,
vẽ ra kiểu dáng, rõ ràng cho cha dễ làm, nhìn xong bản vẽ, cha thử xem
có thể làm ra được hay không? Nếu gặp chỗ nào không rõ, chờ cuối tháng
này con trở về lại cùng nhau thương lượng."


Tằng lão đại gật gật
đầu: "Được, xe đẩy nhỏ này nếu làm xong, nhất định kiếm bạc trắng, chính là đầu gỗ cần chút ít tiền vốn. Chúng ta cũng không giàu có gì, chỉ sợ
làm vài thứ liền mua không nổi bó củi."

Tằng Tử Phu lắc đầu nói: "Cha, chúng ta không có chỗ dựa, nếu một mình chúng ta làm cái sinh ý
này, nếu để cho những người có quyền thế kia nhìn vừa mắt, nháo không
tốt không được mấy ngày chúng ta cũng không qua được. Những người kia,
chính là vì tiền cái gì cũng có thể làm ra được, cho nên việc này, cha
nhất định đóng kín cửa tự mình chuẩn bị, ngàn vạn lần đừng để cho người
khác biết rõ, ngay cả...... mà ngay cả ba người tỷ tỷ kia của con,
cũng không thể nói ra."

Tằng lão đại nghĩ nghĩ, xác thực giống
như cô nương nhà mình nói: "Ta làm ra một cái còn không thất bại vào
trong tay? Khuê nữ, con có gì đường ra sao?" Tằng Tử Phu cười cười nói:
"Thân thích của thím Vương cách vách nhà chúng con làm công ở nhà Trần
viên ngoại trong thành. Đến lúc đó cần đường đi gì, trực tiếp bán biện
pháp này choTrần phủ, chúng ta kiếm lợi nhuận một ít là được rồi, buôn
bán lời bạc con và Tử Cường chia đều."

"Cái đó được à? Bị nhà mẹ
chồng con biết được, con còn có quả ngon để ăn không? Con có thể nghĩ
đến đệ đệ của con, có thể nghĩ cho hai lão già chúng ta, có rảnh trở về
thăm, chúng ta đã biết đủ. Dù sao trong tay con còn có ba đứa nhỏ, như
vậy sau này không thiếu được chỗ cần dùng tiền."

"Cha, Phúc ca
bên kia nghe theo con, cha yên tâm đi, việc này gạt mẹ chồng con làm,
cho nên cha cũng chú ý một chút, đừng để cho những người khác trong thôn phát hiện. Tử Cường cũng lớn, qua sinh nhật đã mười sáu tuổi rồi, cũng
nên đón dâu không phải sao? Không có tiền bạc làm sao có thể cưới được
cô nương tốt?" Tằng lão đại thấy vậy cũng không từ chối nói: "Rất tốt,
con còn nghĩ cho đệ đệ của con, ai...... trách cha không có bản
lĩnh, nếu không với bộ dáng của con, nếu như ở trong thành, không chừng
có thể làm bà chủ (thái thái), đáng tiếc thời điểm con đầu thai không có đút lót tốt cho Diêm vương gia."

"Cha, đời này có thể làm khuê
nữ của cha, con cảm thấy đủ rồi, chuyện của đệ đệ, cha nói với nương,
đừng xem điều kiện trong nhà, chủ yếu là phải xem phẩm tính cô nương
kia. Trong nhà nghèo chút cũng không sao, dù sao cưới vợ phải lấy vợ
hiền." Tằng lão đại nghe xong gật gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận