Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Tằng Tử Phu liền
giống như lão phật gia được Thạch Lai Phúc thật cẩn thận không một chút
phân tâm hộ giá về tới Thạch gia thôn. Thạch Lý thị ra cửa quan sát,
nhìn con lớn nhất của mình sao lại phải cẩn thận hầu hạ Tằng Tử Phu như
vậy, nhướng mày. Thần sắc trên mặt liền không thích hợp rồi!

Tằng Tử Phu nhìn sang, vội vàng giúp Thạch Lai Phúc cầm đồ, Thạch Lai Phúc
thấy vậy liền theo gót Tằng Tử Phu giống như làm chuyện gì không an toàn vậy, vội vàng đoạt lấy, cẩn cẩn dực dực (thật cẩn thận) vịn Tằng Tử
Phu: "Vợ, nàng đừng bận tâm, từ nay về sau mọi việc đều để ta làm cho.
Nàng đi chậm một chút."

Tằng Tử Phu trong lòng trợn trắng mắt,
nhìn sắc mặt càng ngày càng chìm của Thạch Lý thị, thở dài: "Nương,
chúng con đã trở lại, nương con bảo mang chút ít quà tết về cho người."

Thạch Lý thị chỉ là ừ một tiếng, cũng không nói gì khác. Thạch Lai Phúc kịp
phản ứng, hé rộng miệng cười ngây ngô chạy đến trước mặt Thạch Lý thị:
"Nương, ngài sắp làm bà nội rồi!"

Thạch Lý thị vừa nghe xong, lại nghĩ tới vừa rồi con lớn của mình hăng hái hầu hạ Tằng Tử Phu, trong
lòng liền vui vẻ. Chạy nhanh đi đến trước mặt Tằng Tử Phu, nhìn trong
tay Tằng Tử Phu còn đang mang bao đồ nói: "Ai u, con dâu buông cái bao
đồ này xuống, để cho Phúc tử cầm đi. Ngươi bây giờ chính là đối tượng
trọng điểm cần bảo vệ của lão Thạch gia ta, cũng không thể làm bị thương đại Tôn Tử của ta."

Tằng Tử Phu thấy Thạch Lý đổi sắc mặt còn
nhanh hơn lật sách, trong lòng có chút hơi buồn bực, nhưng rồi nghĩ lại, đây là quyền lợi của phụ nữ có thai, mình cũng hưởng thụ thật tốt một
hồi chứ. Chỉ có điều cũng không thể làm bộ làm tịch, có thể làm việc gì
thì vẫn làm, bằng không vạn nhất sinh ra khuê nữ, chắc hẳn Thạch Lý thị

sẽ tính sổ sau.

Vội vàng cười nói: "Nương, con nào có quý giá như vậy, người để xuống đi." Thạch Lý thị hiện tại đầy trong đầu chính là
mình có thể ôm cháu đích tôn, Thạch gia có hậu rồi. Mình cũng không làm
thất vọng lão nhân chết đi của mình rồi! Nhìn Tằng Tử Phu cũng càng ngày càng thuận mắt hơn, bà mai nói một chút cũng không sai. Cô nương này
chính là người có phúc khí, vượng gia!

Hiện tại cuộc sống của con trai lớn nhất trôi qua càng ngày càng náo nhiệt, mình mỗi ngày cũng
được hưởng thụ lây. Trước kia hơn nửa đời người không có hưởng thụ qua
như vậy, hiện tại cũng hưởng thụ rồi, con dâu này mới vào cửa được có
bao lâu đâu. Tính ra còn chưa được bốn tháng, liền mang thai hài tử rồi! Xem vẻ mặt bộ dáng phúc khí này, cũng biết là có thể sinh con trai.
Ngẫm lại về sau con cháu cả sảnh đường, trong lòng Thạch Lý thị đã cảm
thấy có hi vọng. Đời này đáng giá!

Đến làm lúc ăn cơm tối, Thạch
Lý thị nói gì cũng không cho Tằng Tử phu vào phòng bếp, nói là phòng bếp loạn, dễ bị đụng dập đầu, nếu bị thương cháu đích tôn của mình thì làm
sao bây giờ. Tằng Tử Phu không lay chuyển được Thạch Lý thị, cuối cùng
chỉ có thể thành thành thật thật trở lại trong phòng, chờ đồ ăn đến bên
miệng.

Tằng Tử Phu nghỉ ngơi một lát trên giường, thật sự là cảm
thấy không có việc gì, liền mở ngăn tủ lấy ra mảnh vải màu đỏ sậm in hoa mẫu đơn lớn cho Thạch Lý thị. Không lâu sau liền cắt xong quần áo cho
Thạch Lý thị, bắt đầu may. Lúc Thạch Lý thị vào nhà gọi Tằng Tử Phu ăn
cơm, nhìn thấy Tằng Tử Phu ngồi ở trên giường làm thêu thùa, mắt sắc
nhìn một cái, đây không phải là mảnh vải đẹp mua cho mình sao?

Trong lòng ấm áp, con dâu này thật sự là tốt! Để cho nàng nghỉ ngơi, nàng
liền làm quần áo cho mình, thật sự là so với khuê nữ mình sinh còn muốn

tri kỷ hơn. Người không phải cỏ cây ai có thể vô tình? Thạch Lý thị cũng không phải trời sinh giống như không dễ tiếp xúc như vậy, chỉ là bởi vì lúc còn trẻ, bị mẹ chồng bức hại nửa đời người.

Thật vất vả nhịn đến lúc mình trở thành mẹ chồng, vậy nên cũng không thay đổi tìm an ủi
cho mình sao? Cho nên mới phải trừng mắt mắt lạnh lẽo đối với con dâu,
động một chút lại đánh chửi. Hơn nữa người vợ trước kia của con trai cả
tính tình quá mức quật cường, bà chưa nói vài câu liền quay đầu sập cửa
rời đi, ở trước mặt Thạch Lai Phúc nói Thạch Lý thị là người sai trái.
Thạch Lai Phúc cũng biết nương mình tính tình không tốt, nhưng mà cũng
không muốn người khác nói mẹ ruột mình không đúng.

Dần dà, Thạch
Lai Phúc đối với vợ trước của hắn cũng không quan tâm như thế nào nữa.
Ban đầu nàng bị Thạch Lý thị làm cho tủi thân, Thạch Lai Phúc còn có thể an ủi một chút, nhưng thời gian lâu, Thạch Lai Phúc cũng phiền, cuối
cùng mới náo đến tình trạng muốn tự sát. Nói trắng ra vẫn do tính tình
là nguyên nhân, quá mức cực đoan thôi.

Chủ đề kéo xa, lại nói
tiếp, Thạch Lý thị vào phòng nói: "Con dâu, đừng làm nữa, bị thương con
mắt. Ta cũng không phải không có y phục mặc?" Tuy trước kia Thạch Lý thị cũng thường nói lời nói giống như vậy, nhưng không giống như hôm nay
xuất ra thực tâm từ đáy lòng. Tằng Tử Phu vẫn là nghe được có chút kinh
ngạc ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Thạch Lý thị...... trong lòng ấm áp, cố gắng của mình cũng không phải uổng phí.

Cười cười nói:
"Nương, người không cho con ra ngoài làm việc, con thật sự là ngây ngô
khó chịu, lại nói, hiện tại bụng còn chưa có lộ ra, làm việc lại không
có gì đáng ngại." Thạch Lý thị cười ngồi ở bên cạnh Tằng Tử Phu, lôi kéo tay Tằng Tử Phu: "Ngươi đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chính là quá chịu
khó rồi! Hiện tại ngươi chính là phụ nữ có mang, ngươi còn nhỏ, không

hiểu. Mang thai, ba tháng đầu rất không dễ dàng, lúc trước nương cũng vì như vậy mà bị thương thân thể, phải điều dưỡng nhiều năm, tới ba mươi
tuổi mới có Phúc tử. Ai...... Lúc trước nếu không phải cha Phúc tử
là người thành thật, chỉ sợ nương sớm đã không còn sống đâu."

Tuy Thạch Lý thị không có nói thẳng rõ ràng chuyện đã xảy ra lúc trước,
nhưng trong lòng Tằng Tử Phu có thể hiểu được những chua xót kia. Ở thời đại này, kết cục của nữ nhân không thể sanh con không có một người nào
không có một ai có thể tốt được. Chắc hẳn tính tình cha chồng của nàng
và Thạch Lai Phúc giống nhau, cho nên Thạch Lý thị mới không có rơi
xuống kết cục giống như Vương Lan vậy. Cũng may Thạch Lý thị không chịu
thua kém, điều dưỡng vài năm, liên tiếp sinh hạ hai đứa con trai, hơn
nữa còn có Thạch Hoa Lan đã hiểu chuyện có khả năng giúp đỡ làm việc
trông em, coi như là trước khổ sau ngọt rồi.

Đối với Thạch Lý
thị, trong lòng Tằng Tử Phu vẫn rất là đồng tình, người bản chất cũng
không xấu. Tằng Tử Phu tiếp nhận qua giáo dục hiện đại, đương nhiên hiểu được người với người trong lúc đó làm sao để ở chung với nhau, nhất là
vấn đề mẹ chồng nàng dâu. Tằng Tử Phu cũng bị mẹ mình càm ràm qua không
ít, cũng biết rõ một cái đạo lý. Chính là một bàn tay vỗ chẳng thành
tiếng, chỉ cần ngươi thiệt tình chân ý đối tốt với nàng, dù nàng có ác
cũng sẽ không thể không để tâm, sớm muộn gì cũng có thể nhìn đến sự tốt
đẹp của ngươi.

Dùng qua cơm tối, Tằng Tử Phu cướp việc thu thập
bát đũa, một bên Thạch Lý thị cũng không tranh cùng nàng. Hoàn thành
xong mọi việc, Tằng Tử Phu để cho Thạch Lai Phúc cùng nàng đi dạo trong
thôn, thứ nhất là tiêu thực, một nguyên nhân khác chính là Tằng Tử Phu
hiểu được. Muốn thuận lợi sinh sản nhất định phải làm một số vận động
vừa phải, càng ở trên giường dưỡng thai, đến lúc đó càng không dễ sinh.
Còn có chuyện quan trọng nhất chính là ngàn vạn không thể để té ngã.
Người xưa nói rất hay, ngã xuống một cái, cuống rốn quấn cổ hài tử một
vòng, rất là dễ dàng khó sinh. Ở đây lại không có sinh mổ, nếu khó sinh, vậy cũng chính là thật sự xong đời!

Trên phương diện ăn uống,

Tằng Tử Phu cũng bắt đầu chú trọng, tại Tằng Tử Phu ám hiệu, Thạch Lý
thị và Thạch Lai Phúc đều nhìn Vương Lan, không cho Vương Lan tiếp cận
trong vòng năm thước đến gần Tằng Tử Phu, cũng bởi vậy mà Vương Lan khóc rống qua nhiều lần với Thạch Lai Qúy.

Còn không phải sao, thời
điểm bình thê cũng sắp vào cửa, Vương Lan mượn cớ đi tìm Tằng Tử Phu,
nói là hỏi thăm chuyện tình trong hôn lễ. Tằng Tử Phu trốn tránh Vương
Lan, mà Vương Lan nhưng lại liên tục tới gần phía trước. Cuối cùng vẫn
là Tằng Tử Phu hô to gọi Thạch Lý thị, Vương Lan mới dừng chân lại, chờ
Thạch Lý thị vào nhà đem Vương Lan mắng to một trận, Vương Lan mới mắt
đỏ trở về nhà mình ở hậu viện.

Ôm lấy Thạch Lai Qúy khóc nấc lên, bây giờ Vương Lan học được thông minh, cho dù là khóc rống cũng sẽ
không gây ầm ĩ, mà là nhỏ giọng nức nở. Hơn nữa Vương Lan vẫn còn có
chút tư sắc, Thạch Lai Qúy nhìn cũng sẽ đau lòng, cũng cảm thấy đại tẩu
nhà mình đề phòng Vương Lan có chút qúa đáng. Cho dù người phụ nữ nhà
mình nếu không hiểu chuyện, cũng sẽ không ác độc đến muốn đả thương
người mang thai. Uyển chuyển nói ra cùng đại ca của mình.

Thạch
Lai Phúc nghe xong, cái khác cũng chưa nói gì chỉ là an ủi Thạch Lai
Qúy: "Chị dâu đệ là mang thai đầu, trong lòng rất là khẩn trương, đệ để
cho Nhị đệ muội khoan dung nhiều hơn, ít đi tìm nàng, tránh cho xảy ra
mâu thuẫn. Đệ xem ngày mai đệ cũng lấy bình thê rồi, ca ca thực là cao
hứng cho đệ, bất quá trong phòng có nhiều nữ nhân hơn, sự tình cũng sẽ
nhiều, cũng may Thạch gia cô nương là người biết gốc rễ. Đệ cũng thương
nhiều một chút!"

Sau khi Thạch Lai Qúy nghe xong cũng không nói
gì, chỉ là trở về nhà ôm Vương Lan an ủi một phen, thậm chí thề về sau
phần lớn thời gian sẽ ở trong phòng Vương Lan, Vương Lan nghe xong mới
nín khóc mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận