Lâm Bình nữ sĩ có thể tạo ra được gia nghiệp to như vậy, đủ để thấy được chỉ số thông minh của bà không thấp, EQ cũng rất cao.
Chỉ là cách giúp người khác theo đuổi phụ nữ có hơi cũ kỹ.
Vừa hoa hồng lại vừa đi xem phim! !
Phim lại còn chọn phim kinh dị!
Kiểu này là chờ khi hai người vào xem phim, đến lúc gây cấn cho cô bị dọa run lên bần bật rồi nhào vào lòng người đàn ông bên cạnh chứ gì ?
Lâm Y Y yên lặng mà văng tục trong lòng một tiếng.
"Một lát nữa cô có sợ hãi, cứ nắm lấy tay của tôi.
"
Lục Tầm rất có tự giác.
Vừa nắm tay cô đi lò dò trong bóng tối đen kịt tìm chỗ ngồi, vừa nhỏ giọng nói bên tai cô.
Vẻ mặt Lâm Y Y không chỗ nào sợ hãi.
Đương nhiên, trong cái phòng chiếu phim đen nhánh này, hắn cũng nhìn không được biểu tình trên mặt của cô.
Lại nói tiếp, Lâm Y Y cũng không biết bao nhiêu năm chưa đến rạp chiếu phim.
Vừa lúc nhân tiện cũng xem xem mấy bộ phim trong thế giới sách có thể cho cô thêm chút ý tưởng hay không.
Nhưng mà, mấy bộ phim kinh dị trong nước, hiệu quả như thế nào ắt hẳn mọi người đều biết rõ! !
Cuối cùng không phải về đề tài bệnh tâm thần, tính cách phân liệt, thì cũng là do bị ảo giác, bị thuốc khống chế linh tinh, tóm lại chủ trương của nhà nước chính là, kết cục của phim nhựa sẽ khẳng định không phải quỷ!
Toàn bộ hành trình, Lâm Y Y hoàn toàn không có bị kinhsợ chút nào, cảm thấy bộ phim này không khủng bố gì cả, cô nhàm chán đến sắp ngủ rồi! !
Duy nhất làm cô cảm thấy có điểm tồn tại chính là cái vị ngồi bên cạnh.
Nhìn thấy mảng lụa đỏ bay qua màn hình trước mặt liền liên tục kêu sợ hãi, nhìn thấy một cái bóng đen tuyềnliền nắm lấy tay cô! !
"Phim sợ quá!"
Đây là Lục tổng tài sau khi đi ra khỏi rạp chiếu phim.
"Tay đau quá!"
Đây là Lâm tổng tài, trên cổ tay đã bị xiết đến hơi bầm xanh, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Lục Tầm không được tự nhiên mà tằng hắng một chút! !
Giọng hiện tại có hơi khô.
Nhưng mà vửa ra khỏi rạp chiếu phim, hắn lại lập tức hồi máu sống lại: "Chờ lát nữa đi ăn cơm, tôi biết cô thích ăn hải sản, tôi đã chọn được một chỗ rất tốt rồi.
"
Hắn còn rối rắm với lần hẹn hò không thành công đó, cho nên bất kể như thế nào đều phải bồi thường lạimột lần nữa.
Lâm Y Y nhìn người đàn ông đầy mặt nóng lòng muốn thử này, hiếm khi lại không sinh ra tâm tư cự tuyệt.
Lại nói, cũng không biết hai người hắn và Lâm Bình nữ sĩ có phải cố ý hay không, rạp chiếu phim này cách nhà cô cho dù đường không kẹt vẫn mất hơn một tiếng lái xe, mà bây giờ lại đang vừa lúc vào giờ cao điểm.
"Nhà hàng có xa hay không?"
Ký ức buổi chiều vừa mới bị cự tuyệt vẫn như quanh đây, Lục Tầm cũng chỉ là ôm hy vọng thử hỏi xem một chút, nhưng chờ cô hỏi ra những lời này, liền rõ ràng xem như đồng ý! !
"Không xa chút nào!"
Không nghĩ tới Lâm Bình nữ sĩ lợi hại như vậy, tất cả đều bị bà nói trúng rồi!
Lúc này, Lục Tầm đột nhiên sinh ra tâm tình khâm phục vô cùng lớn lao với Lâm Bình nữ sĩ! !
Hắn quyết định, từ nay về sau kiên quyết phải nghe mẹ vợ! ! Khụ, Lâm Bình nữ sĩ nói!
Mà lúc này Lâm Bình nữ sĩ, tay đang cầm một ly trà, không phải không lo lắng mà nói: "Cũng không biết hai người này thế nào! ! "
Qua một lát, lại lẩm nhẩm tiếp: "Bao nhiêu chiêu của mình như vậy đều xuất ra hết, nếu lần này cũng không được, vậy hai người này xác định là không có duyên phận, để xem, vẫn nên sắp xếp mấy thanh niên tài tuấn nữa cho Y Y gặp gỡ một chút! ! "
Cố Thừa Di tiên sinh vừa mới đi câu cá trở về, đi ngang qua bên người bà nghe được, đuôi mắt kéo lên, nhịn không được nói: "Tôi nói bà cũng đừng nghĩ quá nhiều, người trẻ có cách ở chung của người trẻ, lo quá làm gì.
"
Năm đó bọn họ có thể cuối cùng đến nên cạnh nhau, cũng là hai người bọn họ tự mình vừa mắt nhau.
Lúc đó nếu có người nào đó xen vào giữa, hiện tại chưa chắc có chuyện của hai người bọn họ!
Tóm lại, Cố tiên sinh hiền lành Phật hệ, kỳ thật không ủng hộ hành vi Lâm Bình nữ sĩ chen chân vào lo chuyện tình cảm của người ta.
Đáp lại hắn, chân mày Lâm Bình nữ sĩ nhướng ra muốn đến đường chân trời, xem thường nói: "Nếu trông cậy vào hai đứa nó, tôi khi nào mới có thể bế cháu ngoại?!"
Mạnh Dục Nhiên cùng Mạnh San San đang ngồi ở trước mặt bà: "! ! "
Hai đứa cảm thấy mình thật sự bị làm lơ.
Lâm Y Y đích xác thích hải sản.
Cô không chỉ có thích ăn, càng thích làm hơn.
Lúc trước ba sau của cô thường hay đu câu cá, cũng mỗi ngày mang cá tươi sống còn giãy đành đạch trong thùng về, làm cô có rất nhiều cơ hội để thi thố tài năng.
Sau này, khi Lâm Bình nữ sĩ cùng Cố tiên sinh đều về nước Mỹ, Lục Tầm liền tự mình đưa tới cửa.
Cho nên Lâm gia cũng vẫn luôn không thiếu thức ăn thuỷ sản.
Nhưng nói gì thì nói, hải sản nhà bọn họ ăn cũng chỉ là cá câu từ dưới hồ lên thôi, nếu muốn nói là ăn hải sản theo nghĩa đúng đắn, cần phải ăn cái loại thực sự lên từ biển kia.
Lục Tầm đặc biệt mang cô vào một quán ăn trong khu chợ đêm, nói là quán ăn nhưng hoàn cảnh tốt hơn so với quánh bình thường rất nhiều, chủng loại hải sản cũng nhiều, giá cả cũng không phải rẻ.
Nói về tổng thể, Lâm Y Y vẫn rất vừa lòng.
"Nhưng nếu bàn về độ tươi sống của hải sản, khẳng định là phải lên tàu câu từ dưới biển lên, xong bỏ vào nồi nấu ngay, đó mới là cảnh giới cao nhất.
"
Vừa nhớ hải sản vớt lên liền trực tiếp ném trong nồi nấu, không cần gia vị, đặc biệt ngon đặc biệt thơm.
Đáng tiếc, trước giờ cô vẫn chưa có cơ hội.
Hiện tại cũng vẫn luôn rút ra được thời gian.
Lục Tầm cũng là người yêu thích câu cá, nghe cô nhắc tới đi câu biển, tức khắc liền cảm thấy hứng thú: "Cô cũng biết câu biển sao?"
"Sao lại không?"
Lâm Y Y nhướng mi: "Tôi chính là đầu bếp, chuyên nghiệp!"
"Lúc trước câu lạc bộ chúng tôi có tổ chức đi câu biển một lần, sau này cũng định đi tổ chức tiếp, nhưng mãi không chọn được thời gian phù hợp cho tất cả mọi người, nên vẫn chưa thu xếp được.
"
Lục Tầm nói tới đây, nhìn cô, nói: "Bằng không, lần sau chúng ta cùng nhau đi đi?"
Nói xong, dường như còn sợ cô không đồng ý, vội vàng bổ sung: "Lúc trước lão Cố cứ nói mãi chuyện muốn đi ra biển câu cá, tốt xấu gì cũng nên thỏa mãn ông ấy một lần đi?"
Rốt cuộc là thỏa mãn ba sau cô hay là thỏa mãn ai a?
Lâm Y Y liếc hắn cười.
Lúc này đây, hành động của Lục tiên sinh đúng là chuẩn cmnr.
Chân trước vừa gợi ý cùng Lâm Y Y, sau lưng cũng đã lén lút thương lượng với Cố Thừa Di tiên sinh.
Hai người lén lút liên hệ chuẩn bị qua điện thoại một phen, đều cảm thấy thời gian phải nhanh một chút, vì thế liền quyết định là đi ngay cuối tuần này.
Lâm Bình nữ sĩ cũng không nghĩ tới, tên họ Lục này còn có thể "suy một ra ba"! !
Mới vừa nhờ bà hẹn được Y Y ra cửa, giờ lại thông đồng với lão Cố nhà bà!
Thật đúng là thông suốt!
Lục Tầm chuẩn bị thật sự đầy đủ, còn mua chiếc Lincoln Suv bảy chỗ, ngoại trừ năm người gia đình Lâm gia, còn có hắn và thằng cháu mặt than khó ưa của mình.
Thằng cháu mặt than Lục Minh Triết là bị ép đi cho đủ số người.
Nó giờ phút này đang ngồi trong xe, chờ người Lâm gia ra tới, đem hành lý gì đó bỏ hết vào trong cốp xe.
Hành lý càng ngày càng nhiều, xe cũng theo đó chấn động lên từng đợt.
Nó chán muốn chết mà nhìn về phía cổng lớn biệt thự Lâm gia.
Mạnh Dục Nhiên tay cắm túi quần, trên mặt phảng phất viết hai chữ "nhàm chán" to tướng.
Em gái nó Mạnh San San đang ăn kẹo bông gòn, đi theo sau mông nó.
Nhận thấy ánh mắt Lục Minh Triết nhìn qua, thiếu niên cực có ý thức nguy cơ dừng bước lại.
Giây tiếp theo, em gái ngốc liền đưa đầu đụng vào trên mông nó.
Mạnh Dục Nhiên: "! ! "
"Đau quá, anh hai xoa xoa cho em.
"
Cô bé nhỏ nhăn lại lông mày, non nớt nói.
Mạnh Dục Nhiên nhìn con bé vênh mặt hất hàm, làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, ngược lại còn chọt chọt lên đầu con bé, được một câu hờn dỗi "Anh hai hư", liền dắt tay nhỏ của con bé đi về hướng chiếc suv.
Lục Tầm đã giúp người Lâm gia đặt hành lý lên xe xong, đem cốp xe đóng lại, chờ mọi người tập trung đủ hết rồi mới vẫy tay với thiếu niên và cô gái nhỏ: "Lại đây, Tiểu Nhiên cùng San San ngồi ở đây đi.
"
Chờ hai đứa nó đến nơi, chỗ ngồi đã xếp xong.
Ghế điều khiển thuộc về Lục Tầm, ngồi ghế phụ là Lâm Y Y, chính giữa có băng hai ghế ngồi, Lâm Bình nữ sĩ cùng Cố Thừa Di tiên sinh đã ngồi xong! !
Hiện tại chỉ còn vị trí sau nhất.
Hàng sau cùng, Lục Minh Triết đã ngồi dựa vào cửa sổ bên trong nhất.
Mạnh Dục Nhiên tuy rằng không muốn ngồi cùng chung với tên kia, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác, đỡ em gái lên xe! !
Mạnh San San bước lên một cái chân ngắn nhỏ, không đợi nó đi lên hết, đột nhiên ngang trời bỗng nhiều thêm một cánh tay ——
Lục Minh Triết duỗi tay kéo một phen, nhẹ nhàng liền đem cô bé nhỏ kéo đến bên cạnh nó ngồi xong.
Mạnh Dục Nhiên cũng thấy được, sắc mặt lại đen.
Chờ nó cuối cùng ngồi vào vị trí tựa cửa sổ còn lại của hàng sau cùng, không thèm nhìn bên kia một cái, quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ.
Nhóm người lớn ngồi ở phía trước không hề phát giác được không khí đang tràn ngập áp suất thấp ở băng ghế cuối cùng này.
Ngồi giữa hai ngọn núi băng, cô bé con hơi ngơ ngác, lúc thì xoay bên này nhìn A Triết ca ca đang quay mặt về phía ngoài cửa sổ, không hề có muốn chơi với nó và anh nó, lúc lại nhìn anh trai nhà mình ngồi bên phải! !
Anh trai chỉ chừa cho nó một cái cái ót!
Bọn họ không để ý tới mình, mình cũng không cần để ý đến bọn họ!
Vẫn nên ăn kẹo bông gòn của mình thôi! !
Nhai nhai nhai! !
Thật ngon nha ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...