Lúc đi ra tế đàn, Minh Phong liền thấy Liễu đang đứng ở cửa động chờ mình. Một trận ấm áp lủi lên trong lòng, cậu đi qua xoa xoa cái đầu nhỏ, trên đầu ngõa đạt tộc, trừ bỏ hai cái đầu nhỏ thì cũng không có tóc, sờ lên trơn trơn rất thoải mái, vì thế Minh Phong thực thích sờ đầu Liễu. Đương nhiên, ánh mắt đố kỵ, phẫn hận của Nha cũng làm cảm giác sung sướng của cậu tăng lên không ít.
Liễu bị sờ cũng thật thoải mái nên theo thói quen cọ cọ lòng bàn tay Minh Phong, không hề phát hiện ánh mắt phát hỏa của Nha ở bên cạnh.
Kỳ thật nó cũng thực buồn rầu, bởi vì Nha vẫn luôn thực hung hăng với Minh Phong. Phải biết Minh Phong cùng nha chính là bằng hữu tốt nhất của nó a, nó thực hi vọng bọn họ có thể trở thành bằng hữu. Chính là Nha bình thường luôn ngoan ngoãn phục tùng nó, lần này cư nhiên không chịu nghe, lần nào nhìn thấy Minh Phong cũng bốc hỏa. Hơn nữa nó không hỗ trợ khuyên giải thì thôi, càng khuyên giải, Nha lại càng phẫn nộ. Chính là vì sao Nha lại không chịu thích Minh Phong, Minh Phong vừa lợi hại lại ôn nhu, tuy lớn lên rất kì quái, chính là một bằng hữu tốt a. (Liễu đối với Minh Phong chỉ là tình bạn thuần khiết, mọi người đừng hiểu sai nga!)
Minh Phong quyết định, phải mau chóng ghép Liễu cùng Nha thành đôi, sau đó cậu liền rời khỏi tộc ngõa đạt.
Làm thế nào mới có được nơi ở con nghê từ trùng thú, cậu không có chút ý tưởng nào, nhưng nghĩ cũng biết, muốn lấy bí mật người ta đã giữ gìn ngàn vạn năm là chuyện khó khăn cỡ nào, phỏng chừng không xung đột là chuyện không có khả năng. Vì thế, để không liên lụy tới tộc ngõa đạt, Minh Phong đành phải chọn lựa rời đi.
Đương nhiên, ý tưởng này cậu chỉ đặt trong lòng, không nói cho bất cứ ai khác. Lão tộc trưởng hẳn đã nhìn ra, hoặc nên nói là đoán được.
Hôm sau, Minh Phong đưa Liễu tới nơi mình cư trú—— cậu không có phòng ở, bởi vì cái nấm lớn nhất cũng không vừa chỗ cho cậu, vì thế cậu ở ngay trong một góc sơn động. Từ khi cậu bắt đầu ở đó, tộc nhân ngõa đạt không hẹn mà cùng lảng tráng góc đó, tuy không có bất cứ vật gì che đậy, nhưng chúng nó vẫn làm vậy để tỏ thái độ tôn trọng cậu.
“Liễu, ngươi muốn biết bầu bạn của ta là dạng gì không?”
Đôi mắt to của Liễu sáng ngời, cái đầu nhỏ liều mạng gật đầu.
“Lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta vẫn chưa quen biết, bất quá y nói lần đầu tiên thấy liền thích ta.” Nhắc tới Phong Hổ, ánh mắt Minh Phong toát ra chút nhu tình. Nam nhân kia a!
“Sau đó, lần thứ hai chúng ta chính thức gặp mặt, y liền đánh ngất ta mang về nhà.”
Minh Phong buồn cười nhìn cái miệng Liễu biến thành hình chữ O.
“Y, y đánh ngất ngươi?” Bầu bạn Minh Phong rốt cuộc là ai a, thật thô bạo!
“Ân, bởi vì sau lần đầu tiên gặp mặt, cứ thấy y là ta bỏ chạy, y sợ ta lại chạy mất nên vừa gặp liền đánh ngất ta.” Minh Phong sờ sờ cổ, nhớ tới cảm giác đau đớn lúc tỉnh lại.
Thật là rất đau!
Ánh mắt Liễu lấp lánh như vì sao, đột nhiên cảm thấy bộ dáng bầu bạn Minh Phong rất mạnh rất lớn, cư nhiên dám đánh ngất Minh Phong?! Thật sùng bái!
“Sau khi ta tỉnh lại, y liền hỏi ta có muốn gia nhập bộ lạc của y không. Quên nói, bầu bạn của ta là thiếu tộc trưởng bộ lạc.”
Liễu hưng phấn gật đầu, không biết vì cái gì, nghe Minh Phong nói việc này tâm tình của nó đột nhiên càng lúc càng kích động.
“Lúc ấy ta chỉ có một mình, thân thân còn sống duy nhất cũng không ở bên người, ta cảm thấy cuộc sống đơn độc một mình cũng rất nguy hiểm, liền đồng ý.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Sau đó, y trực tiếp hỏi ta có muốn làm bầu bạn của y không.”
“Ngươi đồng ý?”
“Sao có thể.” Bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy kinh ngạc, Minh Phong không khỏi cảm thán, mình khi đó vẫn tỉnh tỉnh mê mê với tình yêu, đột nhiên bị người ta cầu yêu, trong lòng thật sự có chút bối rối: “Lúc ấy ta đối với tình yêu này nọ không hiểu gì cả, y hỏi như vậy làm ta choáng váng, kết quả tên kia thừa dịp ta sửng sốt liền ôm ta hôn tới.”
Nói tới đây, cơ thể Liễu cứng đờ, sao đột nhiên chuyển qua chuyện hạn chế độ tuổi nga. Thật xấu hổ a, chính là rất muốn biết chuyện của Minh Phong cùng bầu bạn sau đó, làm sao bây giờ, có nên nghe tiếp không a?
Ánh mắt Minh Phong hiện lên ý cười, bộ dáng khó xử của Liễu thật đáng yêu, hơn nữa, tính bát quái của tộc nhân ngõa đạt đã trở thành bản năng, tựa hồ chỉ cần là bát quái thì chúng nó không thể buông tha. Thật là, chủng tộc này sao lại có đặc tính đáng yêu như vậy a. Để cậu được xem không ít trò hay.
“Trước đó ta chưa từng bị ai hôn, nhưng thật sự rất thoải mái, nên tuy trong lòng muốn phản kháng, nhưng vì quá thư thái nên cơ thể không thể động đậy, kết quả y kiền thừa dịp này bắt đầu cởi quần áo ta.” Trán Liễu bắt đầu đổ mồ hôi, sắc mặt Minh Phong không đỏ chút xíu nào, mặt không biến sắc tiếp tục nói: “Chính là sau đó, phụ thân của y trở lại, ta lúc ấy quả thực xấu hổ chết đi được, thật sự muốn đánh chết y.” Nhất là Lạc Âu còn đứng bên cạnh dùng ánh mắt xem kịch vui chọc cậu.
Nội dung vở kịch nhanh chóng lắng xuống, làm Liễu từ bỏ ý tưởng nên nghe hay không nghe, lại bắt đầu chuyên tâm nghe chuyện xưa, nghe đến mức cảm xúc dâng trào.
“Sau đó, ta phải bế quan, ba ba y nói người trong bộ tộc lúc trưởng thành đều phải một mình bế quan, phải mất một năm, chính là bằng hai lần thời gian ta ở bộ lạc các ngươi đi.” Ngõa đạt tộc không có khái niệm năm tháng, vì thế Minh Phong tìm một cách nói Liễu có thể hiểu được.
Liễu hít một hơi: “Phải ở một mình, vậy các ngươi không phải rất lâu không được thấy mặt sao?”
“Đúng vậy, chính là không bế quan không được. Thời điểm đó y thật uể oải, nhưng ta cảm thấy thực nhẹ nhàng.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì lúc ấy ta thực bối rối a, ta trước đó luôn một thân một mình, chưa từng có ai biểu hiện yêu thương kịch liệt với ta như vậy, ta có chút không biết làm sao. Hơn nữa, thời điểm đó ta cũng chưa chuẩn bị tâm lý tiếp nhận tình cảm kia, vì thế lúc biết chúng ta phải tách rời ngược lại lại thở phào một hơi.”
“Vậy lúc ngươi bế quan có nhớ tới y không?”
“Không có, cơ hồ không có, đoạn thời gian đó thực lực của tăng rất nhanh, ngươi cũng biết thực lực rất quan trọng đi. Ta lúc ấy đều đặt hết tâm tư lên việc tu luyện. Một năm sau, lúc bộ lạc cho người tới hỏi ta muốn chấm dứt bế quan hay không, ta đã nói ta còn muốn tu luyện thêm một đoạn thời gian.”
Nghe đến đó, Liễu có chút thất vọng, nó còn tưởng kế tiếp hai người sẽ được gặp mặt.
“Bất quá, y tìm tới cửa, lúc thấy mặt y ta liền nhớ tới những chuyện diễn ra trước kì bế quan, kết quả liền công kích y.”
Liễu hoảng sợ, ở chung một thời gian dài nó biết được thực lực của Minh Phong. Nhân loại kia không bị Minh Phong hành thực thảm đi.
Nhìn biểu tình của Liễu đã biết nó đang nghĩ gì, Minh Phong vươn tay chọt trán nó một cái.
“Lúc đó ta yếu hơn hiện tại nhiều lắm, hơn nữa y lợi hại hơn ta.” Đúng vậy, cho dù trải qua nửa năm tu luyện khắc khổ, Minh Phong tin tưởng Phong Hổ vẫn lợi hại hơn mình, bởi vì người nọ so với mình nhất định còn chịu khổ hơn. Dù sao—— lúc trước y trơ mắt nhìn mình bị đánh rơi vào vực sâu a, y khẳng định thực tự trách, nói không chừng còn đang tự tra tấn bản thân, nghĩ đến đây Minh Phong không khỏi có chút đau lòng.
Tâm tình của Liễu lúc này đều tập trung hết vào câu chuyện của Minh Phong cùng bầu bạn, căn bản không chú ý tới biến hóa cảm xúc của cậu, thấy Minh Phong ngừng lại, nó vội vàng thúc giục: “Sau đó, sau đó thì sao?”
“Sau đó y đương nhiên thực nhẹ nhàng né tránh công kích của ta. Sau đó liền nói y rất nhớ ta a, lúc ấy ta liền cảm thấy chưa từng có ai yêu ta như vậy, ta rất cảm động, tâm tình cũng thực phức tạp, kì thật ta đến bây giờ cũng không rõ mình bắt đầu yêu y từ lúc nào.” Từ lần đầu tiên nhìn thấy y, hai sau khi y yêu cầu mình làm bạn lữ, hay là…
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta nghĩ mình có thể cùng y thử xem, thế là chúng ta ở cùng nhau từ đó.”
Chuyện xưa chấm dứt.
“Tốt lắm, giờ nói chuyện của ngươi đi.”
“Ta? Ta có chuyện gì a?”
Liễu há to miệng, bộ dáng ngây ngốc.
“Đương nhiên là chuyện tình yêu của ngươi a.”
Liễu kinh hãi: “Ta nào có chuyện tình yêu gì a?! Ngươi rõ ràng biết ta một mình mà.”
Minh Phong so với nó còn kinh ngạc hơn: “A? Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không cảm nhận được Nha thích ngươi sao?”
“A? A a a?!!! Nha thích ta?!” Sao có thể?!
“Biểu tình của ngươi là sao?” Minh Phong chỉ ngón tay vào Liễu: “Không thể nào, ngươi thật sự không phát hiện chút nào a. Ta thực bội phục ngươi, Nha biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, ngươi cư nhiên không biết chút gì?!” Nói xong, Minh Phong lộ ra biểu tình bội phục: “Ta thực phục ngươi a.”
Liễu hiển nhiên bị rung động, một hồi lâu vẫn chưa phản ứng gì, ngây ngốc, Minh Phong vừa nhìn vừa cười trộm.
“Vậy còn ngươi?”
“Ta, ta cái gì?” Liễu mờ mịt nhìn Minh Phong.
“Ngươi có thích Nha không a?” Minh Phong xấu xa hỏi.
Liễu giống như lập tức tỉnh táo lại, xấu hổ: “Ta, ta cũng không biết.” Nói xong, đột nhiên ấp a ấp úng hỏi Minh Phong: “Nha, hắn thực sự thích ta sao?”
Minh Phong mỉm cười—— nhìn bộ dạng của tiểu tử này đã biết đã khẳng định, chỉ là chính bản thân vẫn chưa phát hiện mà thôi.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều phát hiện. Phỏng chừng trong bộ lạc hiện giờ không biết Nha thích ngươi, trừ bỏ ngươi cũng chỉ có đám tiểu hài tử không hiểu chuyện.”
“Cái gì a.” Liễu không phục dẫu mỏ, nói cứ như nó thật sự trì độn ấy, tuy nó trì độn một chút, nhưng không thể so nó với tiểu hài tử không hiểu chuyện a.
“Ngươi có thể thử làm giống ta a.” Sau mông Minh Phong xuất hiện cái đuôi đỉnh tam giác, lắc a lắc.
“Giống, giống ngươi?”
“Đúng vậy, dùng cơ thể thử xem, xem có hợp hay không, vị kia nhà ta lần đầu tiên hôn ta, ta liền cảm thấy thực thoải mái nga. Hơn nữa, làm chuyện kia cũng thực thoải mái.” Minh Phong hư hỏng dụ dỗ tiểu hài tử hồn nhiên.
Liễu gian nan nuốt nước miếng: “Phải, phải không?”
“Đương nhiên, ta nói với ngươi này, chờ hôm nay Nha trở về, ngươi gọi nó vào phòng ngươi. Sau đó trực tiếp hỏi nó có thích ngươi hay không, nó vừa thổ lộ với ngươi xong thì ngươi cứ trực tiếp sáp tới hôn nó, chuyện sau đó cứ giao cho Nha là được rồi.”
Nghe xong lời này, Liễu thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng. Tuy miễn cưỡng khống chế bản thân, nhưng lại càng mất tự nhiên hơn, cái mông nhích qua bên này, nhích qua bên kia, giống như kiến bò trên chảo nóng, ngồi không yên.
Minh Phong ở trong lòng đã sớm cười ngất, chính là trên mặt không lộ chút biểu tình nào, bất động thanh sắc nói với Liễu: “Ta cùng bầu bạn thực ân ái, những người khác đều thực hâm mộ chúng ta. Cho nên ngươi nghe ta là quá chuẩn. Bất quá, chính là còn một vấn đề.”
“Vấn, vấn đề gì?” Liễu vô thức ưỡn thẳng thắt lưng, nửa người trên cũng hơi nghiêng về phía Minh Phong.
“Vấn đề chính là—— ngươi có thích Nha không a?”
“Ôi chao?” Lại bị vấn đề của Minh Phong làm kinh hoảng, Liễu lại bày ra trạng thái ngây dại.
Minh Phong vươn ngón tay chọt chọt tiểu tử đang hóa đá, bất động, lại chọt chọt, rốt cuộc có phản ứng. Thu hồi ngón tay, ánh mắt có chút tiếc nuối.
“Điểm này là mấu chốt a, phải biết tình yêu nếu chỉ đơn phương sẽ không có hạnh phúc, chỉ có lưỡng tình tương duyệt mới được a.”
Liễu cúi đầu, xoắn xoắn móng vuốt.
“Ta, ta cũng không biết.”
Minh Phong thở dài, nếu không biết vì cái gì lúc ta nói Nha thích ngươi, ngươi lại bày ra biểu tình vui sướng từ tận nội tâm thế kia? Nếu không thích, vì sao lúc ta đưa ra đề nghị đêm nay ở cùng với Nha, phản ứng đầu tiên của ngươi không phải cự tuyệt mà là ngượng ngùng chứ? Tiểu tử ngốc, rõ ràng cũng thích người ta, sao lại trì độn tới mức độ này?
“Nhắm mắt lại, hảo hảo ngẫm lại, nếu nó hôn ngươi, ngươi có cảm thấy ghê tởm không?”
Liễu nghe lời nhắm mắt lại, tưởng tượng ra hình ảnh như lời Minh Phong, tuy thẹn thùng đến mức muốn chạy trốn, chính là trong lòng lại có cảm giác khó hiểu làm nó miễn cưỡng nén lại.
“Không, sẽ không.”
“Nếu nó tiến thêm một bước, sờ ngươi thì sao?”
Cơ thể Liễu khẽ run bắn lên một chút.
“——Không, sẽ không.”
Minh Phong đưa tay sờ sờ đầu nó, biết làm vậy có chút miễn cưỡng, chính là cậu không còn thời gian lằng nhằng với chúng nó, cậu muốn trở về, muốn đến điên cuồng. Không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào nữa. Hơn nữa, đây cũng là kinh nghiệm của Minh Phong, trái tim sẽ có lúc mê mang, trì độn, nhưng cơ thể sẽ không. Vì thế, lúc trước cậu mới dễ dàng để Phong Hổ ăn đậu hủ của mình như vậy.
“Cái này biểu thị——”
“Biểu thị cái gì?”
“Ngươi thích nó.”
“Ta? Ta thích Nha sao?” Liễu kinh ngạc há to miệng, ánh mắt có chút mê mang.
“Đúng vậy, nếu ngươi chỉ xem Nha là bằng hữu thì không thể chấp nhận nó hôn môi cùng âu yếm ngươi. Ngươi rất hồn nhiên, vì thế chưa từng nghĩ tới phương diện này, nhưng trái tim ngươi đã sớm đặt trên người Nha. Ngươi có thể tưởng tượng Nha ở cùng người khác không?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Liễu nhíu lại, che ngực mình: “Không thể, tim rất đau.”
“Kia không phải đúng rồi sao.”
“Ta thích nó, ta thích Nha. Đúng vậy, ta thích Nha!” Liễu thấp giọng thì thào vài câu, sau đó lập tức nhảy bật lên, cao hứng nói: “Ta thích Nha, chờ nó săn bắn về ta nhất định phải nói cho nó biết.”
“Không được!” Minh Phong quả quyết phủ định ý tưởng của Liễu, nói đùa, bị tiểu tử kia xem thường một thời gian dài như vậy, sao có thể để nó tiện nghi.
Còn tiểu tử Liễu này nữa, không phải mới nãy còn rất xấu hổ sao, sao đột nhiên phóng khoáng như vậy.
“Vì cái gì?” Liễu vô tội nhìn Minh Phong.
“Ta nói cho ngươi a, hai người ở cùng một chỗ, ai thông báo trước thì có hại nga.”
“Kia có quan hệ gì, người kia là Nha a.” Liễu thực hồn nhiên nói.
Minh Phong cứng đờ: “Ách, tuy đúng là vậy, bất quá——”
Không đợi cậu nói xong, Liễu đã vỗ vỗ góc áo cậu (nguyên vẫn vì vóc dáng quá cao).
“Ta biết ngươi lo lắng cho ta, bất quá qua tin tưởng Nha, nó nhất định sẽ đối xử tốt với ta. Ta muốn nói chuyện này cho tộc trưởng gia gia.”
Nói xong, Liễu liền xoay người bỏ chạy.
Chạy đi thật xa, nó đột nhiên xoay người lại, trịnh trọng nói với Minh Phong: “Minh Phong, cám ơn ngươi đã nói chuyện này cho ta biết.”
Minh Phong giương mắt nhìn bóng Liễu chạy ngày càng xa, hung hăng ói ra một ngụm khí.
Tiểu tử này rõ ràng thực hồn nhiên cùng nghe lời, nhưng vì cái gì người già dặn kinh nghiệm như mình lại bị nó nói nghẹn họng a?
Hoàn chương 27.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...