Xuyên Qua Hoang Dã

Chu cái miệng nhỏ, Bội La chuẩn bị mở miệng.

Minh Phong biết quá rõ Bội La liền thầm kêu một tiếng không tốt, Bội La người này nhất định sẽ nhân cơ hội trả thù.

Chính là tình huống hiện giờ đã vậy, Minh Phong cũng không có cách nào ngăn cản, nếu đột nhiên cản lại, cho dù Bội La không nói gì, với thông minh của Liên Phỉ cũng biết xảy ra chuyện gì.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền tới âm thanh của Ngải Kỳ.

“Minh Phong, chúng ta tới xem ngươi.”

Minh Phong mừng rỡ, Ngải Kỳ tới thật đúng lúc!

Tiếp đó, Ngải Kỳ vẫn bộ dáng cũ, nhí nhảnh chạy vào nhà, vừa vào cửa, nhìn thấy Bội La trong lòng Liên Phỉ thì trừng to mắt, hét chói tai: “Đó là thứ gì vậy.” Biểu hiện không sai biệt với Liên Phỉ lắm.

Tốt lắm, lần thứ hai bị người ta gọi là thứ gì.

Bội La thầm cắn răng.

“Không phải là đứa nhỏ sao?”

Khải Nhĩ đi theo sau Ngải Kỳ, nhìn thấy Bội La cũng thực kinh ngạc, đương nhiên hắn không có khả năng bị lừa như Liên Phỉ. Đứa nhỏ này khẳng định không phải của Phong Hổ cùng Minh Phong, chính là gần nhất cũng không nghe nói trong bộ lạc có cặp bầu bạn nào sinh đứa nhỏ a. Phải biết, đứa nhỏ trong bộ lạc là thần thánh, mỗi đứa nhỏ chào đời là đại sự đáng được cả bộ lạc ăn mừng.

Vì thế, nếu đứa nhỏ này trong bộ lạc, bọn họ không có khả năng không biết.

Ôm lại Bội La trong lòng Liên Phỉ, Minh Phong cúi đầu nhìn đứa nhỏ, không để những người khác nhìn thấy biểu tình của mình: “Là đứa nhỏ của vị bằng hữu kia của ta, hắn đã mất rồi.” Ngữ khí thực ảm đạm.

Ba người sửng sốt: “Thực xin lỗi, chúng ta không biết——”

“Không sao, hiện giờ ta có nó rồi không phải sao?”

“Ta đã trở về.”

Phong Hổ đi vào phòng, nhìn thấy Liên Phỉ, Ngải Kỳ cùng Khải Nhĩ thì mỉm cười chào hỏi.

“Còn có ta—— a, đó là thứ gì vậy?”

Lần thứ ba—— Bội La đã không biết nên làm ra biểu tình gì mới tốt.

Sao mọi người nơi này chỉ có một phản ứng vậy trời.

“Ngươi hi vọng ta nói thế đi.” Vẻ mặt khiếp sợ thoáng vút đi, Lạc Âu cười tủm tỉm nói.

Quả nhiên là cao thủ!

Nhìn biểu hiện của Lạc Âu, mọi người đều không khỏi bội phục, tất cả ánh mắt nhìn hắn đều lấp lánh.


“Tuy ta không biết đứa nhỏ này lai lịch thế nào, chính là nếu đã ôm trong lòng các ngươi thì chính là tôn tử của ta. Đến, tôn tử, cho ta ôm một cái.”

Mạnh mẽ đoạt đứa nhỏ trong lòng Minh Phong đang cứng ngắc vì trò đùa thất bại, thuần thục ôm vào lòng.

Mọi người nhìn biểu tình cứng đờ của Minh Phong, không khỏi cười trộm, thực thích thú khi thấy cậu kinh ngạc đến vậy, ai bảo Minh Phong cứ lấy đứa nhỏ này đùa giỡn người ta, báo ứng a báo ứng.

Chỉ có Phong Hổ đi tới bên người Minh Phong, an ủi ôm một cái.

“Đứa nhỏ này gọi là Bội La, là đứa nhỏ của bằng hữu đã mất của ta.”

Đây là cách nói bọn họ đã thương lượng trên đường đi, cũng không xem là gạt người, hơn nữa tất cả mọi người đều nghe hiểu, đều có thể tiếp nhận.

“Đạt Hàn, Phong Lộ cùng Khoa Bố Đa đâu? Bọn họ còn đang bế quan sao?”

“Không có, bọn họ có nhiệm vụ, ra ngoài rồi.”

“Lần này chúng ta bế quan đều có thu hoạch rất lớn nga.”

“Phải cám ơn các ngươi a.”

Vốn mọi người định đến nhà Phong Hổ cọ cơm, chính là nhìn thấy trong nhà có đứa nhỏ thì đều thức thời ly khai.

Buổi tối, Phong Hổ nói với Minh Phong nhiệm vụ mình vừa tiếp nhận hôm nay lúc tới nhà song thân.

“Ngươi nói có quỷ hút máu xuất hiện ở gần vực thẳm?”

Minh Phong nhíu mày, nhớ lại bản ghi chép liên quan tới vực thẳm của Bội La.

Nhân loại phía đông là rừng và biển, tây tiếp giáp với lãnh địa hỏa trư tộc, phía nam là một con sông lớn đổ ra biển, phía bắc là vực thẳm.

Từ hình ảnh vệ tinh chụp được có thể thấy, ngọn núi này giống như bị một lưỡi rìu khổng lồ chém toạc thành hai nửa, vực thẳm chính là khe hở ở chính giữa bị bổ ra mà hình thành một vực sâu không đáy.

Hai bên là vách núi sừng sững, cho dù sinh vật nơi này vô cùng cường hãn cũng không dám có ý đồ khiêu chiến vực thẳm này. Càng làm người ta kinh hãi là những sinh vật bị rơi vào vực thẳm này, chưa từng có ai trở về. Vì thế vực thẳm này là một trong những cấm địa trên tinh cầu này.

Minh Phong còn biết, vực thẳm tuyệt đối là một nơi bí mật. Bởi vì nơi đó cũng là một trong những địa điểm bí mật Bội La từng nói không thể dò xét được—— không chỉ vệ tinh không thể chụp được hình ảnh bên trong, ngay cả người máy phái xuống đó cũng đều mất tín hiệu liên lạc.

Bởi vì nơi này phụ cận lãnh địa nhân loại nên Bội La không ngừng căn dặn Minh Phong tuyệt đối không được đi tới đó.

“Nếu bọn Khoa Bố Đa đã đi rồi, vì sao lại cần ngươi nhận nhiệm vụ này nữa?”

“Bọn họ đã đi rất nhiều ngày, theo lý cho dù vừa đi vừa ngoạn như chúng ta lần trước cũng nên trở về rồi. Mọi người trong bộ lạc rất lo lắng, vì thế hi vọng ta đi xem thử.”

“Kia vì sao là ngươi đi a? Thực lực của ngươi tuy mạnh hơn bọn Khoa Bố Đa nhưng bản chất cũng không khác biệt là mấy, nếu ba bọn họ đều bị vây ở đó, thêm một mình ngươi cũng không có tác dụng gì.”

“Sao có thể? Nơi đó là lãnh địa phía nam của nhân loại, quỷ hút máu nếu xuất hiện đại quy mô sao có thể che chắn được tai mắt của nhân loại.”


Phong Hổ không đồng ý với lời Minh Phong.

“Ngu ngốc! Chính vì thế mới nói là có vấn đề nha.”

Minh Phong đang định giải thích thì nghe Bội La mở miệng.

“Đúng vậy, ngươi ngẫm lại xem, nếu có thể tiến vào vùng lãnh địa của nhân loại, nếu không có thực lực sao làm được chứ?”

Phong Hổ có chút đăm chiêu.

“Ta đi tìm phụ thân thương lượng một chút, chuyện này xem ra thực sự có kì hoặc.”

“Ngươi thực lo lắng cho bọn họ?”

“Đúng vậy, lần trước chúng ta đi săn bắn, mọi người ở chung tốt lắm. Bọn họ là những đồng bạn xuất sắc.”

“Hiện giờ có lo lắng cũng vô ích, xem ra trên tinh cầu này thực lực vẫn là mấu chốt.”

“Ân.”

Lúc Phong Hổ trở lại mang theo một tin tức tốt.

“Phụ thân cùng ba ba quyết định tự mình đi, bất quá ta cũng đi theo.”

“Ta——”

“Ngươi sẽ không đi cùng, Bội La còn cần người chăm sóc.”

Nói xong, Phong Hổ in một nụ hôn lên trán Minh Phong, xoay người rời đi. Tất cả mọi người đều rất sốt ruột, vì thế phải lập tức xuất phát.

“Minh Phong——”

“Không biết vì cái gì, ta cứ có cảm giác bất an.” Minh Phong ôm Bội La tới vị trí gần trái tim mình nhất.

“Ta nhớ rõ trực giác của ngươi rất mạnh, nhất là phương diện nguy hiểm.”

“Đúng vậy, vì thế mới lo lắng.”

“Chúng ta có thể kêu Lam Việt dùng vệ tinh theo dõi bọn họ.”

“Cũng chỉ có thể làm vậy, tốc độ của ta không theo kịp bọn họ. Thực lực cũng không mạnh bằng, đi theo cũng chỉ cản trở.”


Tuy thiên phú của Minh Phong quả thực vượt xa rất nhiều người ở đây, chính là thời gian cũng là một chướng ngại không thể nào vượt qua. Thực lực của Minh Phong vẫn nằm ở tầng dưới cùng của tinh cầu này, thời điểm này Minh Phong mới nhận thức rõ ràng.

“Chúng ta có thể bảo Lam Việt chụp lại tình huống khu vực gần vực thẳm, chỉ cần không phải khu vực đó sẽ không bị ảnh hưởng.”

“Tốt.”

Minh Phong, Bội La cùng Lam Việt, ba người bắt đầu bận rộn.

Kỳ quái chính là khu vực gần vực thẳm cũng không phát hiện tung tích Đạt Hàn, Khoa Bố Đa cùng Phong Lộ, quỷ hút máu cũng không thấy.

“Lam Việt, dùng tia hồng ngoại cùng năng lượng dao động chụp lại dấu vết.”

Dùng tới hai loại mánh khóe, rốt cuộc cũng tìm được nơi ba người rơi xuống. Theo hình ảnh thì bọn họ rất chật vật, bất quá tạm thời không có nguy hiểm.

Về phần quỷ hút máu thì chỉ có một, cách bọn Đạt Hàn rất xa, vì thế tạm thời hẳn bọn họ không có nguy hiểm.

“Bội La——” Gương mặt Minh Phong tràn ngập khiếp sợ.

Gương mặt nhỏ nhắn của Bội La vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt này đặt trên người một đứa bé con thật sự có cảm giác rất quái lạ, chính là hiện giờ hai người đều không quan tâm tới điểm này.

Ảnh chụp năng lượng dao động biểu hiện mức độ năng lượng của mục tiêu, mà hiện tại trên hình ảnh vệ tinh truyền về, năng lượng dao động của tên quỷ hút máu kia còn lớn hơn ba người Phong Báo, Phong Hổ cùng Lạc Âu gộp lại.

Thực lực như vậy đủ để giết cả ba người họ, bọn Đạt Hàn bị tìm được cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nói cách khác, nếu bọn Phong Báo tới nơi cũng không có khả năng đánh thắng quỷ hút máu, lại còn gặp nguy hiểm tới sinh mệnh.

Minh Phong vội vàng chạy đi tìm Khải Nhĩ.

Ngải Kỳ đang dùng cơm trưa cùng Khải Nhĩ vô cùng khó hiểu nhìn Minh Phong vọt vào nhà—— rất ít khi thấy Minh Phong gấp như vậy.

“Khải Nhĩ, bộ lạc chúng ta có người nào có thực lực mạnh hơn phụ thân ta không?”

Không để tâm tới biểu tình kinh ngạc của Ngải Kỳ cùng Khải Nhĩ, Minh Phong trực tiếp hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.

Khải Nhĩ đối với vấn đề Minh Phong hỏi có chút khó hiểu, nhưng lại bị bộ dáng sốt ruột của cậu dọa.

“Có, tộc trưởng cũng không phải người lợi hại nhất bộ lạc chúng ta. Làm sao vậy?”

Không thể phủ nhận, Phong Báo đã hơn chín trăm tuổi, hơn nữa thiên phú cực cao quả thực là cao thủ trong bộ lạc, bất quá vẫn còn một người lợi hại hơn.”

“Mạnh hơn nhiều không? Có lợi hại gấp ba lần phụ thân không?”

“Hẳn là có đi.” Khải Nhĩ nói

“Mang ta đi tìm hắn, ngươi ôm ta, dùng tốc độ nhanh nhất.”

“Phốc——” Ngải Kỳ phun luôn món thịt nướng trong miệng. Kinh ngạc trừng to hai mắt.

Chính là Minh Phong hiện giờ không để tâm tới chuyện đó, cậu chỉ biết bọn Phong Hổ chỉ mới đi không bao lâu, nếu bây giờ đuổi theo có thể còn kịp.

“A——” Khải Nhĩ hoảng sợ, hắn không muốn bị Phong Hổ ăn thịt, hơn nữa Ngải Kỳ còn nhìn mình như hổ rình mồi.


“Đừng do dự, nếu không nhanh lên thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng!” Lúc Khải Nhĩ còn đang do dự nên làm hay không, Minh Phong nóng nảy quát.

Vừa nghe vậy, Khải Nhĩ lập tức không do dự nữa, ôm lấy Minh Phong đang ôm Bội La, phóng tới phòng ở của Lý Tư.

Đúng vậy, Lý Tư—— người mạnh nhất trong bộ lạc. Người này là ma pháp sư thuần phong, đã hơn hai ngàn tuổi, là một trong hai cường giả mạnh nhất của nhân loại.

Nếu là người này, đừng nói là ba Phong Báo, năm người cũng không đánh lại.

Từ rất xa có thể nhìn thấy một căn nhà gỗ, một thanh âm trong trẻo đã truyền vào tai hai người: “Tiểu tử kia, ngươi ôm bầu bạn của tiểu gia hỏa Phong Hổ kia tới chỗ ta làm gì?”

Rõ ràng là âm sắc trong trẻo lại mang cảm giác rất tự nhiên, làm người ta có cảm giác bắt không được sờ không tới.

Khải Nhĩ lập tức dừng lại, còn chưa đợi hắn nói chuyện, Minh Phong đã mở miệng: “Lý Tư tiền bối, phụ thân, ba ba ta cùng Phong Hổ đã đi tới vực thẳm điều tra chuyện quỷ hút máu, chính là ta phát hiện thực lực của quỷ hút máu kia mạnh hơn phụ thân ta rất nhiều, cho dù ba ba cùng Phong Hổ cùng hợp lực cũng không phải đối thủ, có thể thỉnh tiền bối hỗ trợ một tay không?”

Trong phòng đi ra một thanh niên tuấn lãng, cả người tản mát cảm giác sáng sủa phiêu dật, nói là thanh niên nhưng kì thật lại có một đầu tóc bạc, ánh mắt cũng mang theo tang thương của năm tháng. Đại khái chỉ có thể thông qua điểm này nhìn ra niên kỉ của Lý Tư.

Gương mặt Lý Tư có chút kinh ngạc.

“Ngươi nói cả ba bọn họ cũng không đánh lại quỷ hút máu này? Khẳng định không?”

“Khẳng định.” Minh Phong nhảy ra khỏi lòng ngực Khải Nhĩ, nhìn thẳng ánh mắt Lý Tư: “Bọn họ chỉ mới đi không lâu, nếu chúng ta lập tức truy theo nói không chừng có thể đuổi kịp.”

Lý Tư nhíu mày: “Cả ba bọn họ cũng không thể đối phó được—— chẳng lẽ là hắn?”

Nói xong, Lý Tư ngẩng đầu: “Vậy được rồi, chúng ta đi. Khải Nhĩ, ngươi về trước đi.”

Nói xong, Lý Tư sử dụng thuật di chuyển tích tắc, mang theo cả Minh Phong, nga, còn có Bội La trong lòng Minh Phong, cùng nhau bay lên không trung, nhanh chóng bay về phía vực thẳm.

Dọc theo đường đi, ba người đều không nói gì, không khí thực nặng nề.

“Lam Việt, chúng ta cần bao lâu mới đuổi kịp bọn họ?”

“Với tốc độ hiện tại của các ngươi, đại khái khoảng một ngày có thể đuổi kịp, bất quá thời điểm đó bọn họ đã tới phụ cận vực thẳm.”

“Vậy ngươi xem xét năng lượng dao động của người bên cạnh ta một chút.”

“Yên tâm, mạnh hơn tên quỷ hút máu kia.”

“Chúng ta cần bao lâu để gặp bọn họ ở vực thẳm?”

“Đại khái nửa giờ.”

Nửa giờ, Minh Phong hơi thả lỏng. Tuy quỷ hút máu kia rất mạnh, nhưng nếu chỉ có nửa giờ hẳn bọn họ có thể kiên trì.

Không thúc giục Lý Tư bởi vì Minh Phong biết rõ nặng nhẹ, biết bọn Phong Hổ có thể gặp nguy hiểm, Lý Tư nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển.

Bội La vươn bàn tay nhỏ bé xoa xoa mặt Minh Phong.

Minh Phong nhắm mắt lại, trong đầu cố gắng không nghĩ gì cả—— lúc mở mắt ra, cậu đã tỉnh táo hơn.

Hoàn Chương 21.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui