Nó cầm chiếc ô che lên đầu cả hai người, nó nhận ra cậu cao lớn hơn nó, nhưng dáng vẻ mảnh mai của cậu khiến những người như vừa nãy bắt nạt. Nó nhìn cậu từ dưới lên trên vài lần, Tạ Cầm Thanh bắt gặp ánh nhìn của nó liền có chút ngượng ngùng. Cậu cũng nhìn nó vài cái, khuôn mặt khả ái, tóc mái ngôi giữa ôm lấy khuôn mặt, phần tóc phía sau được buộc lên kiểu đuôi ngựa màu tóc có chút nhạt trông như màu nâu hơn là màu đen, đôi mắt to tròn, dáng người cao nhưng... ngực thì...
——————— phân cách thời gian ở trạm xá—————
Khi chắc chắn vết thương nhẹ, bôi thuốc vài ngày là khỏi, nó liền ngỏ ý muốn đưa cậu về tận nhà, cậu cũng không thể không gật đầu đồng ý. Trời đã sớm tạnh, mây đen tan đi, để lại bầu trời sau cơn mưa, sáng sủa, mát lạnh làm con người ta cảm thấy thoải mái.
Căn nhà của Tạ Cầm Thanh không lớn nhưng vừa nhìn liền thấy rất khá giả, hai người tạm biệt nhau rồi rời đi.
Về tới nhà, nó ngẫm lại câu nói của Tần Minh, có vẻ cậu là con nuôi tiền học cứ như vậy không lý do chu cấp thì cũng thấy lạ, căn nhà cậu ở rất khá mà, tiền đi học chắc chắn sẽ không cần ai giúp. Trừ phi, cậu được nhận nuôi còn lại thì nó không biết, lúc gặp cậu lần đầu thì cậu cũng rất thảm.
Tối đó, tin nhắn của Lãnh Vương Hàn gửi tới:
- Hàn: Mày ơi
- Ly: Sao?
- Hàn: hì hì
- Ly: cười gì thế, nói nghe xem?
- Hàn: Tao có người yêu rồi nè
Đọc xong tin nhắn ấy, tim nó thắt lại, kinh ngạc tới không thể tin. Trong đầu nó bỗng hỗn loạn, tò mò người đó là ai, suy đoán liệu có phải là Hạ Uyên hay không, hoang mang khi người mình thích có người yêu rồi. Có chút gì đó thật khó thở, giống như có gì đó nghẹn ở phổi.
- Ly: Ui chu choa, ai thế?- Tin nhắn vẫn không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc hiện tại của nó, lời nhắn vẫn vui vẻ, không có gì khác lạ.
- Hàn: Để tao gửi ảnh cho, mà đừng kể cho ai nhé, vì mày là bạn thân tao nên tao mới nói cho mày đó
Nghe từ “bạn thân” này có liền có chút xao động, không biết nên cảm ơn cái thân phận bạn thân này hay không, nhờ có nó mới biết được người yêu của Lãnh Vương Hàn, mới biết được trong tim người đó mình ở đâu.
- Ly: Được
Tấm hình được gửi qua ngay sau tin nhắn của nó, nhìn xong tấm hình, nó càng hoang mang, tâm tình hỗn loạn. Hình ảnh là một người con trai, nó liền có hai chiều suy nghĩ va đập trong trí óc nó. Một bên đang vừa kinh ngạc vừa hứng thú là chính nó. Bên còn lại thì hỗn loạn hơn, nghĩ Lãnh Vương Hàn là gay xong lại nghĩ là hắn đùa trêu.
- Ly: Người yêu mày là con trai?
- Hàn: ừm
- Ly: Người đó có biết mày cũng là con trai không?
- Hàn: có
- Ly: không phải đùa chứ?
- Hàn: không đùa
Nó không biết nói gì thêm, sống mũi có chút cay, mắt nóng lên, mũi bắt đầu nghẹn đi dường như sắp khóc. Rồi nó lại thở dài, tình cảm còn mạnh mẽ chi phối quá, tưởng chỉ là nữ phụ ngôn tình ai ngờ là nữ phụ đam mỹ. Hiện thực đúng là cái gì cũng có thể xảy ra.
- Hàn: Mày nhớ giữ kín bí mật này nhé?
- Ly: Yên tâm
- Hàn: Mà... mày có kì thị tao không?
- Ly: Không đâu
- Hàn: Cảm ơn...
Nó không biết nói gì thêm, im lặng vỗ nhẹ ở bên ngực trái như là để an ủi cảm xúc còn dư của nguyên chủ. Đối với nó, mối quan hệ mập mờ đơn phương giữa nó và Lãnh Vương Hàn này sớm muộn sẽ phải kết thúc. Mặc dù cái kết nó kì quái, khó ai chấp nhận được nhưng quan hệ này không cắt sớm, cảm xúc của nguyên chủ sẽ khống chế nó, đó là mối quan hệ khá là độc hại. Nếu bây giờ kết thúc như vậy, nguyên chủ sẽ toàn tâm để nó giúp, giúp nguyên chủ tránh cái chết, giúp nguyên chủ từ bỏ một người vốn ngay từ khi nốt nhạc đơn phương của mối quan hệ này vang lên.
Nó cười tự giễu bản thân, chế giễu cái lý do mình tự nghĩ ra và cả cái lý trí ích kỷ của bản thân mình.
Lúc đầu là tiểu tam ngu ngốc phá hoại hạnh phúc của cô bạn thân, tiếp theo đơn phương trong nhiều năm, rồi cuối cùng người đó vẫn không yêu nguyên chủ mà cong mất rồi. Cả một đời đơn phương như vậy, Lan Đông Ly thực sự khâm phục một nữ phụ ác độc si tình- nguyên chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...