Chuyện về Tâm, Cố Vũ Thiên đã biết rõ nên cái hiểu lầm linh tinh đều không có xảy ra. Thời tiết đang đẹp thì đột nhiên đổ mưa vào giờ ra về, tụi nó đang cười vui vẻ định ra về thì cái hệ thống lại phát tiếng:
[Hệ Thống: Ly ký chủ, đối tượng Tạ Cầm Thanh xảy ra chuyện, mong người xử lý]
Cả ba đứa tụi nó đều nghe thấy không chỉ riêng nó, Vân và Tâm sau khi nghe xong liền cười mờ ám với nó rồi hai người liền đi mất để lại nó sững sờ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hệ thống không cho nó biết hiện tại Tạ Cầm Thanh đang ở đâu nên nó phải tự lực đi tìm. “Nếu ở trong tiểu thuyết, thường thường gặp chuyện sẽ ở nơi khuất người đi qua, ít ai chú ý nhất” nó nghĩ.
Đi về lại lớp đã không bóng người, nó không thấy ai. Tới phòng vệ sinh, cũng không thấy. Qua tới sau trường, vẫn không thấy. Nó liền đi tới chỗ nhà kho, nơi đó rất ít khi được sử dụng. Tới nơi liền nghe thấy tiếng một đám người nói chuyện sôi nổi, cả bọn đều túm tụm bao quanh một người, nó nghĩ là Tạ Cầm Thanh.
- Ranh con, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày nên nhớ, mày đi học được đều là do nhà tao cung cấp có chút việc nhờ mày thôi mà mày lại dám từ chối tao!- kẻ đầu đàn hung hăng đá một cái vào bụng thiếu niên co người nằm dưới đất. Bắt đầu văng những lời tục, nó lạnh lùng lên tiếng:
- Các ngươi làm gì?
Nghe thấy giọng nói, cả lũ đều quay đầu lại nhìn nó, nó cầm chiếc ô đứng bên ngoài nhà kho, cách những người đó một đoạn.
- Ta chỉ là chỉnh đốn một chút đồng học thôi, con gái mềm yếu không nên xen vào đâu, nào lại đây anh thương, không có tổn hại gì đâu, tiền tài anh không thiếu-Kẻ đầu đàn kia là Tần Minh, một thiếu gia nhà giàu.
Thấy đôi bàn tay to lớn của Tần Minh dần đưa về chỗ nó, nó liền né ra, Tạ Cầm Thanh nằm dưới ngạc nhiên nhìn nó rồi liếc nhìn bàn tay gần chạm vào Lan Đông Ly của Tần Minh.
- Tránh ra- nó ghét bỏ nói
- A, hẳn là bạn của thằng nhãi này đi? Hai đứa giống nhau thật nha, anh em! chặn cô ta lại!- Tần Minh lên tiếng
Theo lời của Tần Minh, những kẻ còn lại theo lời xông lên, nó liền né ra một bên, thản nhiên đóng lại chiếc ô để gọn một bên.
- Ây da, lâu lắm rồi không vận động- nói rồi nó nắm các đốt tay vang lên mấy tiếng lạch cạch, xông tới.
Một vài phút sau, tất cả đã đổ gục dưới nền đất lạnh tắm mưa. Nó mỉm cười tiến tới chỗ của Tạ Cầm Thanh, hỏi han:
- Cậu ổn chứ? Còn có thể đi được không?- Trong đầu nó đang tính bế cậu bạn này lên kiểu công chúa, nó thấy rất lãng mạn à nha.
- Bụng có hơi đau, không sao, tớ còn đi được. Sao cậu lại ở đây?- Tạ Cầm Thanh đứng lên, quần áo đầy vết bẩn, những kẻ này đánh lại không đánh mặt, chắc tránh né một cái gì đó.
- Tâm linh tương thông, biết cậu gặp nguy hiểm chăng?- Nó mỉm cười trêu ghẹo.
Mặt cậu hơi đỏ, đứng dậy, nó thấy chắc không sao rồi nhưng vẫn nói với Tạ Cầm Thanh:
- Cậu khoan đã, cởi áo ra
- Làm... làm.. làm gì?-Mặt cậu vừa đỏ vừa bất ngờ, lắp bắp hỏi nó
- Xem vết thương, nặng quá mình sẽ dẫn cậu qua chỗ trạm xá- nó đáp lại
Một lúc lâu, đám người nằm dưới đất đã sợ hãi đứng dậy bỏ chạy rồi, cậu vẫn đứng im như tượng nhìn nó. Nó hơi thiếu kiên nhẫn nhăn mày lại. Nhìn vẻ mặt của nó, cậu hơi lúng túng rồi từ từ cởi áo sơ mi ra. Nó thấy rất nhiều vết bầm tím, bụng đỏ lên, bên tay có chút sưng tím lên. Nó liền nói:
- Cậu mặc áo vào, tớ đưa cậu đến trạm xá
- Không, không cần, vết thương nhẹ mà, bổi chút thuốc là hết đau thôi- Cậu vội mặc áo, vội từ chối nó luôn.
Nó nhìn một thân yếu ớt của cậu vừa rồi liền thấy không tin tưởng lắm:
- Thật?-Nó nghi ngờ hỏi, cậu liên tiếp gật đầu- Trong nhà có thuốc không?
Cậu gật gật đầu, nó liền hỏi tiếp:
- Có ai đưa cậu về không? -Thời điểm đang mưa này khá là rét, nếu dầm mưa chắc chắn sẽ sinh bệnh, dù sao áo mưa của nó cũng đủ cho hai người nên nó không lo.
- Không, không cần đâu, mình có thể tự về được mà- Cậu lại từ chối nó
- Cậu muốn sinh bệnh hay gì? Quần áo mỏng tanh thế sao chịu được? Tớ dù sao cũng đang rảnh- nó tự tin nói
- Vậy... nhờ cậu vậy...- Cậu rụt rè đồng ý, sách cái cặp bị quăng xa lên vai, cũng may không đụng tới vết thương nào.
Nó hài lòng mỉm cười, cầm cái ô lên mở ra che. Nhìn thấy người phía sau không có động tác gì khác nó liền biết cậu không mang ô, nó liền gọi:
- Tạ Cầm Thanh, qua đây chung ô với tớ này
Tiếp xúc gần với nó nhiều, Tạ Cầm Thanh dần dần nhận ra có cái gì đó rất quen thuộc giống như đã từng được nó bảo vệ ở kiếp trước chứ đây không phải là lần đầu tiên. “Chắc mình nghĩ nhiều rồi” Tạ Cầm Thanh tự nhủ.
Ở trên cành cây lớn gần nhà kho, hai bóng dáng mặc áo mưa ngồi 2 bên của cái cây. Tề Lục Tâm mỉm cười với Vân, Vân cười khúc khích, vui vẻ nói:
- Hí hí, nữ anh hùng cứu mỹ nam a
- Ừm, cơ mà, sao tao thấy người này rất... quen?- Tề Lục Tâm nghi hoặc nghĩ nghĩ nhưng vẫn không đoán ra được nên gác lại sau đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...