Lê Hữu Quân tỉnh lại đã thấy mình nằm trên một đống lá cây rất dày, trên người truyền đến từng trận đau nhức.
"Bảo Ngân…"
Hắn lo lắng gọi một tiếng, người trong ngực hắn không có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn gọi liên tiếp mấy tiếng, tay vỗ vỗ trên mặt nàng mấy cái.
"Bảo Ngân… Tỉnh… Tỉnh…"
Lê Hữu Quân trong lòng gấp gáp, hắn không để ý tới đau đớn trên thân mình, đứng dậy, cõng Hà Bảo Ngân lên lưng.
Hắn nương theo ánh trăng mờ xuyên qua kẽ lá, tìm đường đi.
Cũng may khả năng sinh tồn, định vị phương hướng của hắn rất tốt, rất nhanh hắn đã cõng Hà Bảo Ngân đến bên bờ một con suối.
Hắn đặt Hà Bảo Ngân lên một phiến đá bằng phẳng, không có cây cối che chắn, ánh trăng chiếu xuống sáng tỏ.
Lê Hữu Quân nhìn thấy sắc mặt của Hà Bảo Ngân đã tím tái lại, trong lòng lại càng thêm gấp.
Hắn tìm một ít cành khô, chất lên nhóm lửa.
Dùng chủy thủ hơ trên lửa, cẩn thận cởi y phục của nàng ra.
Y phục cởi xuống lộ ra một mảng tím ngắt, phi tiêu kia có độc, Lê Hữu Quân hạ tay nhanh gọn cắm chủy thủ xuống, lấy phi tiêu ra.
"A aaa…"
Hà Bảo Ngân bị đau mà tỉnh lại, hét lên một tiếng.
Lê Hữu Quân sợ nàng cắn vào lưỡi vội vàng lấy một cành cây chuẩn bị sẵn bên cạnh để nàng cắn vào.
"Ngươi cố nhịn một chút, ta sẽ xử lý nhanh thôi…"
"A aaa…"
Lê Hữu Quân dùng hai chân kẹp chặt nàng lại, biết nàng đau, hắn cũng chỉ có thể an ủi một chút, động tác trên tay nhanh thêm một chút.
"Ngoan… Nếu không xử lý, độc tố này có thể làm hoại tử, nhiễm trùng, ngươi sẽ chết…"
"A aaa… A…"
Hà Bảo Ngân vì đau mà tỉnh, cũng vì đau mà ngất đi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Lê Hữu Quân cũng đã xử lý xong.
Hắn rắc lên vết thương của nàng một chút Ngũ Thiên Tán, cuối cùng cẩn thận băng bó lại vết thương cho nàng.
"Bảo Ngân… Bảo Ngân…"
Hà Bảo Ngân mê man, trong tiềm thức luôn nghe thấy có người đang gọi mình.
Nàng cố gắng mở mắt ra, mắt vừa mở, nàng thấy một khuôn mặt nam tử đang ghé sát vào mặt mình.
“Ngươi…”
Lê Hữu Quân thấy nàng đã tỉnh, thở ra một hơi, vội vàng đứng dậy, đưa tới cho nàng một ống nước.
“Tỉnh rồi… Uống chút nước đi.”
Hà Bảo Ngân thấy cổ họng nóng rát, uống một hơi cạn sạch ống nước kia.
Uống nước xong, nàng cảm thấy thanh tỉnh, đưa mắt nhìn xung quanh.
Thấy mình đang ở trong một cái hang động, bên cạnh có một đống lửa đang cháy, bên trên còn nướng một con gà rừng...!
“Đây là đâu?”
Lê Hữu Quân lấy con gà xuống, đưa cho nàng một cái đùi gà.
Hà Bảo Ngân trong người vô cùng đau đớn cùng mệt mỏi, không muốn ăn cái gì.
"Ta không muốn ăn…"
Lê Hữu Quân nhíu chân mày.
"Ngươi không ăn, làm sao mà có sức để trở về được.
Cố ăn một chút đi."
Hà Bảo Ngân nghe hắn nói, nghĩ tới người là sắt cơm là thép vì cái mạng nhỏ vẫn cố gắng mà ăn vào.
Lê Hữu Quân ở một bên cũng tự mình ăn một chút.
Chờ Hà Bảo Ngân ăn xong, đưa đến cho nàng một viên dược.
"Đây là Hạ Dược Khinh, có thể chế trụ độc trong người ngươi.
Chờ về trong thành ta sẽ cho người giải độc cho ngươi."
Hà Bảo Ngân suy yếu, gật đầu.
"Ừ…"
Hà Bảo Ngân quá suy yếu không thể tự mình di chuyển, nhưng độc trong người nàng lại không thể để lâu, cần phải giải độc trong vòng ba ngày.
Dù rằng đã cho nàng uống Hạ Dược Khinh có tác dụng ức chế độc, kéo dài thời gian nhưng Lê Hữu Quân vẫn lo lắng.
Hắn khom người xuống, cõng Hà Bảo Ngân lên.
"Độc này của ngươi cần giải càng sớm, càng tốt.
Ta cõng ngươi trở về."
Hà Bảo Ngân nằm trên lưng hắn, hai tay vòng qua ôm lấy cổ của nam nhân, suy yếu mà nói.
"Ngươi cũng bị thương, cõng ta một đoạn ngắn còn có thể… khụ… khụ… Đường về thành… khụ khụ… quá xa…"
Lê Hữu Quân nâng mông nàng lên, vững vàng bước đi.
"Ngươi quá coi thường ta rồi, yên tâm đi, mấy vết thương như muỗi đốt này với ta không thành vấn đề.
Ngươi ngoan ngoãn ôm cổ ta cho thật chắc là được."
Lê Hữu Quân dựa vào kinh nghiệm của bản thân, cõng Hà Bảo Ngân đi ra ngoài bìa rừng.
Hà Bảo Ngân ở trên lưng hắn, đi được một đoạn đường thì bắt đầu phát sốt, càng lúc càng sốt đến lợi hại Lê Hữu Quân, lo lắng, tìm một nơi bằng phẳng đặt nàng xuống.
"Ngươi sao rồi…"
Hà Bảo Ngân sốt đến mơ màng, cả người run rẩy.
"Ta rét quá…"
Lê Hữu Quân cởi y phục của mình xuống, đắp lên cho nàng.
Hắn đi xung quanh tìm về một ít cành khô đốt lửa lên cho nàng sưởi, nhìn nàng căn dặn.
"Ngươi ở đây, chờ ta… Ta đi tìm thuốc cho ngươi…"
Hà Bảo Ngân nghe thấy hắn muốn đi, sợ hãi nắm lấy góc y phục của hắn, giọng nói mềm yếu vô lực.
"Ngươi bỏ ta lại để về một mình sao?...!Huhu…"
Lê Hữu Quân có chút bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Ngươi đừng lộn xộn, ta đi tìm thuốc cho ngươi…"
Hà Bảo Ngân hơi trề môi, ủy khuất, nói.
"Không cần tìm thuốc, ngươi mang ta trở về đi, ta muốn về nhà…"
Lê Hữu Quân vỗ nhẹ lên tay nàng, trấn an.
"Ta đi một chút liền về.
Ngươi bây giờ thân thể còn mang độc, sức đề kháng kém, không kịp thời hạ sốt rất có thể sẽ mất mạng đấy… Ngoan…"
Hà Bảo Ngân được hắn trấn an, buông tay khỏi y phục của hắn.
"Vậy, ngươi đi nhanh về nhanh… Ta sợ…"
Lê Hữu Quân nâng trán, gật đầu.
"Ngươi sao mới sốt một chút đã bám người như vậy rồi, không có bị hỏng đầu đấy chứ…"
Lê Hữu Quân rất nhanh đã tìm được một nắm thuốc trở về.
Hắn lấy một ống cây tre, bỏ lá thuốc vào trong, cho thêm một chút nước, đặt lên đống lửa, đun sôi.
Thuốc được, hắn đổ ra một ống tre ngắn khác, cẩn thận mang đến, nâng Hà Bảo Ngân dậy cho nàng uống.
Hà Bảo Ngân dưới sự chiếu cố của hắn, vô cùng cảm động.
Trong lòng sinh ra một cảm xúc khó nói thành lời.
Hà Bảo Ngân ra ngoài không có trở về, trên dưới Định Hầu phủ loạn thành một đoàn.
Hà Trí Bình vội vàng chạy đến thư phòng tìm lão hầu gia.
"Phụ thân, Bảo Ngân mất tích, xin người giúp con tìm nữ nhi…"
Lão hầu gia đang luyện chữ, buông bút xuống.
"Mất tích…"
Hà Trí Bình nóng lòng, nói.
"Nàng ngày hôm trước ra ngoài chơi, đến giờ vẫn không thấy trở về… Ta đã cho người đi tìm khắp những nơi nàng đã đi qua nhưng không có thấy…"
Lão Hầu gia, nhíu mày, sắc mặt âm trầm.
"Các ngươi quản giáo nữ nhi như thế nào, lại để nàng ra ngoài qua đêm không trở về…"
Hà Trí Bình vội vàng khom người, nhận lỗi.
"Là nhi tử quản giáo không nghiêm… Nhưng chuyện trước mắt là phải tìm được nàng trước đã ạ…"
Lão hầu gia phất tay.
"Ngươi ra ngoài chờ ta… Ta điều động người cùng ngươi tìn nàng…"
"Đa tạ phụ thân…"
Hà Trí Quang từ trong quân, vội vàng trở về.
Hắn vừa vào nhà đã có một người tới tìm.
Nghe người nọ nói xong hắn vô cùng khiếp sợ.
"Ngươi nói là thật…"
Người kia gật đầu: "Là thật…"
Hà Trí Quang trở vào, nhìn phụ mẫu đang lo lắng, có chút chần chừ, không biết phải mở lời ra sao.
Nhìn thấy hắn ngắc ngứ, Hà Trí Bình thật sự là lo lắng đến mất kiên nhẫn, đập cho hắn một phát.
“Có gì? Ngươi còn không mau nói…”
Hà Trí Quang bị phụ thân đánh, cũng không bất mãn, nhanh chóng quyết định nói.
“Trong quân có tin tức nói, Bảo Ngân đi theo Thanh Phong Các Chủ, theo dõi phá vụ án trẻ con bị bắt cóc.
Sau khi truyền tin với quân đội, muội ấy cùng Thanh Phong Các Chủ, cứu hết toàn bộ bọn trẻ ra.
Khi quan quân vây công núi, muội ấy và Thanh Phong Các Chủ đã giao đấu cùng tên thủ lĩnh kia, muội ấy trúng ám chiêu.
Thanh Phong Các Chủ bảo hộ nàng cũng bị thương, cả hai đều rơi xuống vực sâu mất tích, sợ rằng là lành ít dữ nhiều… Nhi tử xin phụ thân, mẫu thân để cho ta dẫn người tới chỗ kia tìm muội muội.”
Lý Thu Huyền nghe xong tin tức, hai chân mềm nhũn ngã vào trong lòng của Hà Trí Bình.
"Không được… Người đâu, mau chuẩn bị xe ngựa cho ta… Ta phải đi phủ Thừa Tướng tìm phụ thân ta…"
Lý Thu Huyền ra mặt cầu giúp đỡ, Thừa Tướng không chậm trễ, nhanh chóng điều động người đến.
Trong khi người của Định Hầu Phủ và Phủ Thừa Tướng, tìm kiếm ở nơi vực sâu, vẫn chưa có tin tức của nàng.
Thì ở bên này Lê Hữu Quân cũng đã mang trở về.
Hắn trước hết đưa nàng về phủ của mình.
Lê Hữu Quân trở về phủ Huỳnh Kha và Huỳnh Minh nhanh chóng chạy tới.
Lê Hữu Quân để cho Hà Bảo Ngân nằng lên giường của mình, phân phó Lục Đình.
"Ngươi, nhanh đi tìm Đường Y tới."
Đường Y là đại phu đi theo Lê Hữu Quân, bình thường không có việc gì vẫn luôn nhốt mình trong viện luyện dược.
Khi hắn nghe Lục Đình nói, Lê Hữu Quân bị thương tìm tới mình thì tâm tình kích động vô cùng, phải biết rằng thân thể vị chủ tử này vẫn luôn tốt, võ công lại là hàng cao thủ, rất hiếm khi phải tìm đến hắn trị thương.
Đau ốm thông thường lại càng không có, hắn đây cũng sắp buồn đến mốc rồi.
Hắn nhanh chóng ôm lấy hòm đồ, theo chân Lục Đình đi đến viện của Lê Hữu Quân.
Đường Y mặt mày hớn hở chưa vào cửa đã cất tiếng.
“Gia… Ta tới rồi đây, người đừng sợ, đừng khóc, đừng nháo ta sẽ cứu người.”
Lê Hữu Quân nghe hắn nói trên đầu rơi đầy hắc tuyến, sắc mặt trở nên âm trầm ý nghĩ đạp hắn ra khỏi cửa cũng có luôn rồi.
Huỳnh Kha, Huỳnh Minh cùng với Lục Đình đưa mắt nhìn nhau nhích nhích người vào trong góc muốn giảm cảm giác tồn tại của mình.
Ba người thật muốn lao tới cắt lưỡi cái tên lang băm đáng chết kia lại.
Đường Y kích động vô cùng, đi tới, không cần trưng cầu ý kiến, bắt lấy cổ tay của Lê Hữu Quân mà xem mạch.
Sau khi xem mạch xong thì hơi mất hứng mà nói.
“Ta còn tưởng là bị thương nghiêm trọng lắm cơ chứ, đây cũng chỉ là vết thương thường thôi nhưng vì vận động cùng mệt nhọc quá độ nên có chút phát sốt rồi.
Người đã uống Diệp Lưu Bổ Hoàn của ta rồi, bây giờ chỉ cần ăn một bữa thật ngon, ngủ một giấc, khi tỉnh dậy là lại sinh long hoạt hổ như thường rồi.
Vết thương thì bôi Bách Y Cao là được.
Thôi ta đi đây…”
Lê Hữu Quân mặt đã triệt để đan như đít nồi, lạnh giọng.
"Ai cho ngươi đi…"
Đường Y cứng đờ chân, sống lưng lạnh lẽo, rùng mình một cái.
"Gia… Ngài còn gì phân phó…"
Lê Hữu Quân cũng lười dông dài cùng hắn, chỉ tay lên giường, Hà Bảo Ngân đang nằm trên đó.
"Ngươi tới xem bệnh cho nàng…"
Đường Y nhìn người đang nằm trên giường, hai mắt mở lớn.
"Đây là ai…"
Lê Hữu Quân dơ chân đạp vào mông hắn một cái.
"Bảo ngươi xem bệnh thì ngươi xem, còn lằng nhằng, gia liền ném ngươi vào chuồng sói…"
Đường Y xoa xoa mông, đi tới cẩn thận kiểm tra cho Hà Bảo Ngân một chút.
"Là Nhĩ Hoan Độc…"
Lê Hữu Quân đứng ở bên cạnh, nhìn hắn.
"Có thuốc giải chứ…"
Đường Y gật đầu.
"Có… Nhưng không thể giải một lần.
Để giải được độc này cần phải uống ba lần thuốc giải khác nhau.
Mỗi lần giải độc cách nhau mười năm ngày.
Trong thời gian này hạn chế vận động, tốt nhất là tĩnh dưỡng một chỗ."
Lê Hữu Quân phất tay.
"Nhiều lời… Ngươi mau đi chế thuốc giải đi…"
Sau khi cho Hà Bảo Ngân uống thuốc giải độc, Lê Hữu Quân mang nàng đặt trước cửa chính của Định Hầu Phủ, gọi cửa rồi đứng sang một bên.
Chờ thấy có người đi ra là Lý Thu Huyền hắn mới yên tâm rời đi.
Tin tức Hà Bảo Ngân trở về rất nhanh đã truyền ra bên ngoài nhưng không khí bên trong Tam phòng Định Hầu Phủ vẫn vô cùng khẩn trương bởi vì vết thương trên người Hà Bảo Ngân vô cùng nghiêm trọng.
Hoàng đế ở trong cung, nhận được tin tức, phái thái y của thái y viện tới xem bệnh cho nàng.
Đi theo còn có cả Nghiêm công công.
"Thánh chỉ tới…"
Ở cửa đại môn, Nghiêm công xông tay nâng thánh chỉ, chờ người của Định Hầu Phủ có mặt đông đủ, bắt đầu tuyên chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.
Ngũ tiểu thư Định Hầu Phủ Hà Bảo Ngân.
Tài, đức, vẹn toàn, tấm lòng nhân hậu, can đảm, anh dũng… Nay sắc phong làm Hà Xuân Huyện Chủ.
Ban đất phong Thuận Thiên...Khâm thử…"
"Hoàng thượng vạn tuế… vạn… vạn tuế…"
Một đạo thánh chỉ truyền ra, danh tiếng của Hà Bảo Ngân nước lên, thuyền lên.
Tiếng tăm của nàng vang khắp kinh thành, trở thành một nữ trung hào kiệt trong mắt dân chúng.
Nhất là những đứa nhỏ được cứu và người nhà của chúng.
Đáng nói hơn, trong những đứa trẻ đó, có cả con em của nhà quyền quý có tiếng nói trên triều.
Nhưng chuyện gì cùng có hai mặt, có người hâm mộ yêu mến thì cũng có người ghen tị đến đỏ mắt.
Đại phòng, Nhị Phòng còn có cả lão phu nhân, đều hận đến nghiến răng.
Tam phòng xưa nay, đã ngồi trên bọn họ, giờ ngũ nha đầu của tam phòng còn được phong làm Huyện Chủ ngay cả đất phong cũng có, bọn họ gặp nàng theo lễ nghi còn phải hành lễ đấy, bảo họ làm sao mà không tức cho được.
_______________________________
Tại thượng thư phòng, Thái Hòa Đế sắc mặt vô cùng không tốt, chăm chú xem một quyển tấu trương.
Bầu không khí bị đè ép, tất cả các cung nữ, thái giám hầu hạ ở bên cạnh, đều tận lực nín thở, giảm cảm giác tồn tại của chính mình.
Võ Nhạc sau khi được tuyên vào, cảm thấy bầu không khí áp bức, cũng không cảm thấy lo sợ mà còn có chút vui mừng, quy củ hành lễ với Thái Hòa Đế.
Thái Hòa Đế phất tay ra hiệu cho hăn đứng dậy, nói.
“Tấu trương ngươi viết, trẫm xem có chỗ chưa rõ, ngươi ở đây chính miệng mà thuật lại cặn kẽ cho trẫm…”
Võ Nhạc chắp tay cúi đầu.
“Vi thần tuân chỉ… Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần nhận được ý chỉ của hoàng thượng đưa người tra xét vụ án liên quan tới sự việc mất tích của nhiều trẻ nhỏ.
Theo tin tình báo nhận được, thần biết Thanh Phong các chủ của Bảo Giám Các cũng đang điều tra việc này.
Hắn đã nắm được manh mối và truyền tin đến báo quan, lúc này người bên Đông Doanh biết được đã trực tiếp đoạt đi tin tức.
Khi thần biết được, thần có tới tìm Huỳnh đại nhân, muốn hắn đưa ra tin tức kia, hắn làm khó dễ không muốn giao ra còn nói đây chính là chuyện Khánh Vương điện hạ quản.
Sau thần không có cách nào khác, đành đưa ra thánh chỉ của bệ hạ, lúc này hắn mới đưa ra tin tức.
Nhưng hắn lại cố tình đưa thiếu một phần, khiến chúng thần phán đoán sai, đã để tên thủ lĩnh kia có cơ hội phóng hỏa thiêu hủy đi chứng cứ và tẩu thoát.
Còn hại tới Thanh Phong các chủ và Ngũ tiểu thư Định Hầu Phủ bị rơi xuống vực sâu, trọng thương.
Hai người bọn họ là người có công lao lớn trong chuyện này, nhưng khi đưa tin lại đưa đến nhầm chỗ bị người ta lợi dụng, tin tức bị cắt xén, gây nên hậu quả không tốt.
Thần khẩn xin bệ hạ minh xét…”
Thái Hòa đế nghe Võ Nhạc nói xong cũng không nói gì chỉ vẫy tay bảo hắn đi ra ngoài.
Chờ Võ Nhạc đã rời đi Thái Hào Đế lúc này mới gọi Nghiêm công công tới.
“Ngươi đi truyền Khánh Vương tới cho trẫm…”
Nghiêm công công lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh Lê Hữu Quân đã đến, hắn tiến vào quy củ mà hành lễ đối với Thái Hòa đế.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng…”
Thái Hòa đế liếc mắt, nhìn hắn một chút.
“Nghe nói ngươi vết thương cũ tái phát, đã tốt hơn chưa.”
“Tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt… Ta nghe nói ngươi trước đó nhận được mật báo sự tình liên quan tới vụ án bắt cóc trẻ em…”
Lê Hữu Quân chân mày khẽ động một chút.
“Bẩm, đúng...”
Thái Hòa đế nghe hắn đáp nhất thời có chút tức giận.
“Ngươi là cố tình gây khó dễ cho Đại lý tự khanh…”
“Bẩm… Nhi thần không có… chỉ là tin tức kia thật sự không thể để người khác biết được, nên nhi thần chỉ có thể giữ lại tự mình xử lý.”
Nói rồi trình nên một phong thư cho Thái Hòa đế xem.
Thái Hào đế xem xong thư sắc mặt vô cùng không tốt, vỗ bàn một cái.
“Được lắm… được lắm… những kẻ này thật coi trẫm thành mắt mù tai điếc mà… Lần này may mà có ngươi, trẫm hiện tại hạ chỉ cho ngươi toàn quyền xử lý chuyện này…”
(Còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...