Trên mặt Hà Bảo Ngân là thần sắc nghiêm nghị không thể xâm phạm.
“Ta nghe nói cơ thiếp trong phủ Thái tử vô số, người nào cũng đều là mỹ nhân, nói vậy lúc trước Thái tử nhét các nàng vào trong phủ, cũng đích thị là đều cực kỳ yêu thích, chẳng qua bất luận yêu thích cỡ nào, Thái tử sủng ái mỗi một vị cơ thiếp, có từng vượt qua ba tháng? Mà sau khi các nàng không được sủng ái nữa thì đều bị đưa tới trường bắn, làm bia ngắm bắn, xin hỏi các nàng hiện đang ở nơi nào?"
Lưu Văn Triệt ý vị nhìn nàng, cười lớn.
“Các nàng đều là chút dong chi tục phấn, có thể nào so sánh được với ngươi? Ngươi cũng không phải chưa từng làm qua bia ngắm, vậy thì lo lắng làm gì, nếu ta để ngươi làm bia ngắm, thì cùng lắm cũng chỉ có thể coi là thú vui phu thê mà thôi.
Còn mấy người kia, lá gan của các nàng cũng không lớn như ngươi...”
Lưu Văn Triệt dứt lời, tất cả mọi người đều ái ngại nhìn nhau, đây coi như là gián tiếp thừa nhận, sủng ái của hắn đối với bất kỳ nữ tử cũng đều không quá ba tháng và chuyện mang cơ thiếp không được sủng ái ra làm bia bắn là có thật.
"Lời ấy của Thái tử sai rồi, nếu ban đầu ngài đã xem bọn họ là dong chi tục phấn, sao lại đưa các nàng vào trong phủ.
Thái tử hôm nay thấy tiểu nữ tử còn có thể vừa mắt, làm sao biết một ngày kia, ở trong mắt ngài đây, tiểu nữ tử cũng trở thành dong chi tục phấn, bị ngài xua đuổi như rác.
Lá gan của tiểu nữ cũng rất nhỏ, khi đứng làm bia bắn cho Khánh vương, ta ở trong lòng có sợ hãi, nhưng không chạy là do ta tin tưởng tài bắn cung xuất thần nhập hóa của ngài ấy.
Nhưng với tài bắn cung của ngài thì ta không dám..."
Sắc mặt của Lưu Văn Triệt bỗng chốc trở lên dữ tợn, ở đời này hắn không thích nhất là có người nghi ngờ thực lực của hắn, nữ nhân này thế mà lại dám, còn ở trước mặt bao nhiêu người như vậy...!
"Ngươi...!Nữ nhân ở trong thiên hạ, nói cho cùng cũng chỉ là đồ chơi của nam nhân mà thôi.
Ta để ý ngươi chính là cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng có không biết điều."
Hà Bảo Ngân cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói.
"Vậy ta xin đa tạ Thái tử, nhưng thê thiếp của ngài đều là kết quả thảm không nỡ nhìn như vậy, tiểu nữ tử cho dù lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám gả vào phủ Thái tử của ngài.”
Lưu Văn Triệt không ngờ Hà Bảo Ngân sẽ nói như vậy, vội la lên.
“Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, gả cho bổn Thái tử, ngươi lập tức chính là Thái tử phi, từ nay về sau có thể tận hưởng tôn vinh.
Bổn Thái tử chẳng những sẽ đem quyền hành trong phủ Thái tử giao cho ngươi, còn có thể đối đãi với ngươi ôn nhu săn sóc, tuyệt đối không giống như thê thiếp trước đây.
Ngươi nếu ở lại kinh sư, dựa vào địa vị của ngươi, có thể gả đến nhà nào tốt?”
Hà Bảo Ngân cười như không cười nhìn qua Lê Hữu Quân một cái, âm thầm bỉu môi, nói.
“Không cần nghĩ nữa.
Đại Nam ta anh hùng xuất hiện lớp lớp, cần gì phải lấy chồng ở Hoa Quốc xa xôi ngàn dặm!”
Nàng dứt lời liền xoay qua nói với Thái Hòa đế.
“Hoàng thượng, thần nữ đã tỏ rõ thái độ, thần nữ không muốn gả cho Thái tử Hoa quốc điện hạ!”
Lưu Văn Triệt không từ bỏ ý định, hắn quay sang nói với Thái Hòa đế.
"Hôn nhân đều là lời cha mẹ mai mối, nàng một cái tiểu nữ tử, ý kiến của nàng sao có thể tính, kính xin hoàng thượng nghĩ lại...”
Thái Hòa đế khoát tay một cái nói
“Thái tử, thế nhưng Bảo Ngân cô nương không muốn, trẫm cũng thương mà không giúp gì được, chuyện này cũng không cần phải nhắc lại nữa!”
Lưu Văn Triệt bất mãn, thở phì phì ngồi xuống, ánh mắt hung hăng mà nhìn Hà Bảo Ngân, sẵng giọng.
"Không biết tốt xấu..."
Hoàng hậu thầm hô có chút đáng tiếc.
Chẳng qua còn có một việc trước kia đã thương lượng, nhất định phải làm, liền cười nói.
“Nếu vừa nói lên việc hôn ước, Bổn cung ngược lại có một đề nghị.”
Thái Hòa đế gật đầu cười.
“Hoàng hậu có lời gì, cứ nói không ngại.”
Hoàng hậu mỉm cười, nói.
“Dựa theo quy củ trước kia, sau Lục Quốc Hội Quân kết thúc, các nước sẽ tiến hành chọn ra những khuê nữ ưu tú của nước mình, để các nàng ở lại Đại Nam ta, sau đó hoàng thượng chỉ hôn cho các nam tử tài đức vẹn toàn của Đại Nam."
Lục quốc vì bảo đảm hòa bình, vẫn tích cực thi hành chính sách quan hệ thông gia, ngoại trừ hoàng thất thì sau mỗi lần Lục quốc hội quân, các nước tới tham dự tranh tài đều sẽ đem một phần khuê tú ở lại nước tổ chức, gả bọn họ cho các quan viên văn võ ở đây.
Chuyện này thật ra đã là lệ cũ.
Năm nay khuê tú của năm nước lưu lại Đại Nam khá đông, danh sách cũng đã được các nước sớm giao cho Hoàng hậu.
Những khuê tú này mặc dù xuất thân danh môn, nhưng nghĩ đến các nàng ở lại kinh sư, vô cùng có khả năng sẽ là nhãn tuyến nằm vùng, cho nên chưa chắc người nào cũng đều có thể làm chính thê, đa phần đều là trực tiếp ban các nàng cho đại thần quyền cao chức trọng làm thiếp thất.
Hoàng hậu nhìn Triệu Lịch ngồi ở vị trí khách quý thản nhiên như không, đột nhiên nói.
“Bổn cung nghe nói, chính thê của Lịch đại trang chủ mất đã nhiều năm, từ đó vẫn chưa từng đón dâu, trong nhà còn có một vị nhi tử năm tuổi cần chiếu cố.
Khuê tú Đại Nam ta vẫn ngưỡng mộ Lịch trang chủ trung nghĩa thần võ, Lịch trang chủ sao không chọn một vị khuê tú của Đại Nam làm phu nhân của ngươi, lúc đó há chẳng phải nên một đoạn giai thoại.”
Triệu Lịch hôm nay mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, trang phục không có gì đặc biệt, tướng mạo hắn cũng hết sức bình thường, nhưng trên người hắn tự có một cỗ khí chất ôn hòa không màng danh lợi, ngồi xuống nơi đó, dù ai cũng không cách nào xem nhẹ hắn.
Hắn khom người nói.
“Đa tạ hoàng hậu nương nương lo lắng, Lịch mỗ cô độc đã quen, tạm thời không có ý định đi thêm bước nữa.”
Thanh âm hắn ôn hòa bình tĩnh, lại có một loại ma lực làm người ta phải tuân theo.
Hoàng hậu lại mỉm cười nói.
“Lịch đại trang chủ, chuyện này tuyệt không phải Bổn cung nhất thời cao hứng, muốn vì ngươi loạn điểm uyên ương.
Thật ra là được người nhờ vả.
Không tin, ngươi có thể hỏi Ngũ hoàng tử của Thương quốc các vị xem.”
Ngũ hoàng tử Thương quốc, Mã Nhiệm cười ha hả, nói.
"Đúng như thế, trước khi bổn vương lên đường, mẫu hậu từng để Bổn vương mang một phong thư giao cho hoàng hậu nương nương Đại Nam.
Mẫu hậu vẫn quan tâm hôn sự của Lịch biểu ca.
Huynh ấy năm năm chưa lập gia đình, sợ là cảm thấy Thương quốc ta không có người hợp mắt, cho nên mới khẩn cầu Hoàng nương nương Đại Nam thay ngài chọn một giai phụ trong các khuê tú Đại Nam.”
Hoàng hậu lại nói.
“Lịch trang chủ nếu không tin, Bổn cung nơi này có thư tay của hoàng hậu quý quốc viết cho ta, kính xin Lịch trang chủ nhìn xem.”
Đừng thấy Triệu Lịch bình thường không nói, nhưng là Hoàng hậu cũng tốt, Thái Hòa đế cũng tốt, hay bất kể một sứ thần của lục quốc ở nơi này, đối với Triệu Lịch cũng phải khách khí không ít.
Người ta một khi có bản lĩnh thật sự, mặc dù địa vị kém một chút, cũng nhận được đầy đủ tôn trọng.
Triệu Lịch nhìn Hoàng hậu một cái, nói.
“Không cần xem.
Nếu là ý chỉ của cô mẫu ta, Triệu Lịch tuân lệnh là được.”
Mã Nhiệm cười to, hướng hai người Đế Hậu chắp tay.
"Lịch huynh đã đồng ý, xin Hoàng hậu nương nương thay Lịch huynh chỉ hôn đi, nếu có thể từ đấy thành tựu một đoạn giai thoại cũng không uổng chuyến này rồi.”
Hoàng hậu cười mỉm nói.
“Như thế, Bổn cung liền đi quá giới hạn rồi!”
Ánh mắt của nàng lược qua từng khuê tú trước mặt, mọi người vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, danh tiếng của Triệu Lịch thiên hạ rất tốt, cho dù lớn tuổi chút, lại là người goá vợ, cũng có không ít khuê tú nguyện ý gả cho hắn.
Hắn và Lưu Văn Triệt không giống nhau, hắn là người nho nhã lễ độ, là người nổi danh khiêm tốn, cho dù bởi vì đối phương là nữ tử Đại Nam, Triệu Lịch chưa chắc sẽ giao ra bao nhiêu thật lòng với thê tử, nhưng ít nhất cũng có thể làm được tương kính như tân.
Đang đang lúc lòng mọi người tràn đầy thấp thỏm, hoàng hậu bỗng nhiên dùng một ngón tay chỉ vào tứ công chúa Lê Diệu Huyền.
“Lịch trang chủ, ngươi cảm thấy tứ nha đầu Diệu Huyền của bổn cung thế nào?”
Triệu Lịch sửng sốt, hắn kinh nghiệm tranh đấu triều đình mặc dù chẳng phải nhiều, nhưng là một trận trăm thông, từ hoàng hậu mới vừa mở miệng, thì hắn đã biết chuyện chỉ hôn có kỳ quặc, nhưng lại thủy chung không ngờ hoàng hậu lại muốn gả nữ nhi thân sinh cho hắn.
Xem ra là tranh đấu nội bộ trong triều đình Đại Nam càng ngày càng gay gắt, vậy nên Hoàng hậu mới muốn thông qua việc kết thông gia mượn sức hắn đây.
"Được hoàng hậu nương coi trọng, tại hạ thật lòng vui mừng, nhưng thận phận của ta cùng công chúa quá chênh lệch, sợ rằng không xứng..."
Hoàng hậu cười lớn.
"Haha...!Lịch trang chủ quá khiêm tốn rồi.
Ở lục quốc, danh tiếng cùng địa vị của Lịch trang chủ, so với bất kỳ nam nhân nào đều không kém, sao có thể nói xứng hay không xứng..."
Triệu Lịch cong khóe môi, nhìn sang khuôn mặt có chút bất mãn của Lê Diệu Huyền.
"Hoàng hậu nương nương đã nói như vậy, tại hạ thật vui mừng.
Nhưng có một chuyện tại hạ muốn nói rõ, nếu sau khi nghe xong Hoàng hậu nương không thay đổi ý định, tại hạ rất vui mừng cảm tạ..."
Hoàng hậu trong lòng có chút bất an, gượng cười, gật đầu.
"Có lời gì mời Lịch trang chủ cứ nói."
(còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...