Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL


Lão phu nhân hung hăng chỉ vào mặt Hà Bảo Ngân, quát.

"Hà Bảo Ngân, ta là nội tổ mẫu của ngươi, ngay cả phụ thân ngươi cũng không dám phách lối trước mặt ra như vậy.

Ngươi lại dám ở trước mặt ta, đuổi khách của ta...!Phản...!Phản thật rồi, ta phải đi tìm phụ thân ngươi, xem rốt cuộc, hắn đã dạy dỗ nữ nhi như thế nào mà có thể đại bất kính với trưởng bối như vậy..."
Lão phu nhân mắng một hơi dài xong liền ôm ngực thở hổn hển, nha hoàn ở bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ lấy bà ta.

Đúng lúc này bên ngoài có một bà tử chạy vào, vừa tới đã hô.

"Lão phu nhân, ở bên ngoài có Lão phu nhân của Hồ phủ tới ạ..."
Lão phu nhân Hồ phủ chính là tẩu tử của lão phu nhân, bình thường lão phu nhân đối với bà ta cũng không hợp, lão phu nhân tự cho mình gả cao không để tẩu tử xuất thân thấp hơn mình này ở trong mắt, vẫn luôn coi thường.

"Bà ta tới làm gì?"
Lão phu nhân nhăn mặt, chống quải trượng đi ra bên ngoài.

Tuy rằng không ưa thích vị tẩu tử này, nhưng người đã tới cửa bà ta cũng không thể làm ngơ cho được, chỉ có thể sẵng giọng rồi đi ra ngoài.

Hồ lão phu nhân ngồi ở phòng khách, thấy lão phu nhân đi tới, nở nụ cười, nói.

"Hôm nay ta đột ngột tới làm phiền, Hầu lão phu nhân đây không trách chứ..."
"Haha...!Tẩu tử tới chơi, ta đây vui mừng còn không hết, sao có thể trách được cơ chứ..."
Hồ lão phu nhân gật đầu, nụ cười phúc hậu, nói.

"Haha...!Chẳng dấu gì, hôm nay ta tới đây chính là để đón Minh Huệ..."
"Đón Minh Huệ?"
Lão phu nhân nghi hoặc hỏi lại.

Hồ lão phu nhân cười, nhẹ gật đầu.

"Đúng vậy.

Minh Huệ đã qua chỗ muội ở khá lâu rồi, sắp tới là đại thọ của lão gia nhà ta, ta muốn nhân cơ hội này muốn định một mối hôn sự cho nàng..."
"Tẩu tử thật là yêu thương tôn nữ, nhưng ta thật lòng yêu thích hài tử này, muốn mang nàng bên người.


Với lại Minh Huệ cũng đã có ý chung nhân, ta đang muốn nói với Hầu gia nhà ta, tác hợp cho bọn nhỏ..."
Hồ lão phu nhân xuất thân không cao, đối với vị tiểu cô* (em chồng) này vẫn luôn e dè, nghe bà ta nói như vậy cũng có chút không biết lên làm thế nào.

Bà ta vội vàng đưa ánh mắt nhìn qua con dâu thứ của mình.

Dâu thứ của Hồ lão phu nhân là nữ nhi của Hộ bộ thượng thư, xuất thân khá cao, nàng ta hiểu ý của mẹ chồng, mỉm cười, nói.

"Cô mẫu thật tốt với Minh Huệ, đây chính là phúc phận của nàng.

Nhưng Minh Huệ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, lão gia nhà con muốn để nàng về nhà một chuyến để học lễ nghi..."
Hồ lão phu nhân tán thưởng nhìn dâu thứ, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì đã dẫn nàng theo hôm nay.

Lão phu nhân có thể không thích người tẩu tử này, cũng có thể không để bà ta ở trong mắt, nhưng nếu đây là ý của huynh trưởng trong nhà, lão phu nhân không dám trái.

Lão phu nhân cho dù trong lòng không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể thả người mà thôi.

Mai Minh Huệ những tưởng có lão phu nhân chống lưng thì mình có thể thuận lợi ở lại hầu phủ.

Nhưng vạn lần nàng ta cũng không thể ngờ, nội tổ mẫu cùng tam thẩm của mình sẽ tới tận cửa đón nàng ta về.

Mai Minh Huệ đi rồi, Định An hầu phủ lại trở về trạng thái yên bình.

Chỉ có lão phu nhân là trong lòng bực bội đến ngã bệnh.

Hà Bảo Ngân giải quyết xong phiền phức, tâm trạng vô cùng tốt, thoải mái thay đồ đi tới Hồng Yến Cốc dạo chơi.

Hà Trí Quang mang theo Võ Yến Nhi một đường đi tới một trang viên.

Hai người xuống ngựa, Võ Yến Nhi bị hắn ôm suốt chặng đường có chút ngượng ngùng, nàng dùng giằng muốn tránh ra lại bị hắn ôm càng chặt hơn.

"Huynh buông ta ra, chúng ta cẩn thận nói chuyện..."
Hà Trí Quang mặt vô biểu tình, làm như không nghe thấy, một mực không buông tay.

Võ Yến Nhi hết cách, tức giận đạp mạnh lên chân hắn một cái, nhưng Hà Trí Quang là nam nhân lại luyện võ từ nhỏ, sức chịu đựng rất tốt, hắn mặc kệ cho nàng đạp.


Võ Yến Nhi cũng không có thực sự dùng bao nhiêu sức, thấy hắn như vậy nàng chỉ còn biết thở dài một tiếng, mặc kệ hắn.

Hà Trí Quang thấy người rốt cuộc cũng đã ngoan ngoãn, khóe môi cong lên một nụ cười, nói.

"Yến Nhi, chuyện khi nãy không có như nàng nghĩ đâu, nàng đừng có tức giận, nghe ta giải thích đã."
Võ Yến Nhi liếc hắn một cái, dẩu môi, nói.

"Giữa thanh thiên bạch nhật, nam thanh nữ tú, ôm ôm, ấp ấp, chàng còn nói là không có chuyện gì, chàng nghĩ ta là heo không có não chắc."
Kỳ thật ban đầu Võ Yến Nhi cũng đã hiểu lầm, nhưng khi Hà Trí Quang dùng một chưởng, không một chút thương tình đánh bay nữ nhân kia, nàng đã hiểu rõ, cũng không có giận gì hắn.

Nhưng hắn đã nhắc tới, tâm tình nàng có chút không tốt, muốn khó dễ hắn, muốn nghe xem hắn sẽ giải thích với nàng thế nào.

Hà Trí Quang thân là một nam nhân thẳng cứng ngắc, bảo hắn ở trên chiến trường giết địch, hắn không quản ngại gian khổ, nhưng dỗ giành nữ nhân, hắn một chút kinh nghiệm cũng không có.

Hà Trí Quang nghĩ vẫn nên giải thích rõ ràng trước, hắn nhanh chóng thuật lại tỷ mỉ mọi chuyện diễn ra khi đó.

Võ Yến Nhi yên lặng lắng nghe Hà Trí Quang kể lại, hai nắm tay siết chặt, trong lòng ngàn vạn lần phỉ nhổ cái đức hạnh thối nát của Mai Minh Huệ kia.

Hà Trí Quang thuật lại hết sự tình, cẩn thận cúi nhìn phản ứng của Võ Yến Nhi.

Thấy nàng siết chặt tay, môi mím chặt, mặt đỏ lên, thì có chút hoảng hốt.

Hắn sai ở đâu nhỉ, sao hắn vừa giải thích xong thì nàng lại bạo phát tức giận thế này.

"Yến Nhi...!Nàng đừng giận mà...!Ta khi đó thực sự là bị bất ngờ nên mới để nàng ta bổ nhào như vậy..."
Hà Trí Quang đầu óc gấp gáp xoay chuyển, hắn nhớ tới thường ngày phụ thân nhà mình dỗ mẫu thân hắn như thế nào liền học theo.

"Ta sai rồi, ta hứa với nàng lần sau ta sẽ trực tiếp đánh bay nàng ta ra ngoài, không nể nang gì nữa hết..."
"Cộp..."
"Ui..."
Võ Yến Nhi hung hăng ngẩng đầu, vô tình đỉnh đầu va vào cằm của Hà Trí Quang, đau tới xém rớt nước mắt.


Hà Trí Quang thấy nàng đau, hắn vội vàng xem xét, cảm giác đau đớn ở cằm cũng không cảm nhận được.

"Nàng có sao không, tất cả là tại ta...Để ta xem nào..."
Võ Yến Nhi được hắn quan tâm, trong lòng ấm áp, một chút đau nho nhỏ nhanh chóng biến mất.

"Ta không sao...!Huynh còn đau hơn ta ấy, để ta nhìn xem."
Hà Trí Quang vô cùng phối hợp, nhăn mặt, cúi người để nàng nhìn.

"Đáng đời huynh..."
Võ Yến Nhi nhìn hắn không sao, mắng nhỏ một câu.

Hà Trí Quang cười vui vẻ, một chút đau đớn nhỏ này có thể khiến Võ Yến Nhi hết giận hắn cảm thấy rất đáng.

"Là ta đáng đời..."
"Hừ...!Miệng lưỡi trơn tru..."
Võ Yến Nhi lườm hắn một cái.

Nghĩ một chút lại nói tiếp.

"Ta nói cho huynh biết, tuyệt đối không cho huynh cùng ả Minh Huệ kia tới gần nhau nữa, nghe chưa...!Hừ..."
"Ta biết, ta biết rồi..."
Hà Trí Quang mặt mày tươi tỉnh, hôn mấy cái lên môi Võ Yến Nhi.

Võ Yến Nhi bị hắn hôn rồi lại hôn, cuối cùng nhịn không được làm bộ tức giận, che miệng hắn lại mới có thể nghiêm túc mà nói chuyện tiếp.

"Chuyện lời đồn bên ngoài về ta, ca ca ta đã điều tra ra rồi, chính là lục muội muội trong nhà ta, nữ nhi của tứ thúc ta, Võ Minh Mị làm ra..."
Nói đến đây nàng cũng không khỏi tức giận, đưa tay nắm lấy tai của Hà Trí Quang, nói.

"Đây cũng chính là cái nghiệp hoa đào đáng chết kia của chàng gây nên đó.

Nghe nói là chàng từng cứu nàng ta một lần, hai người còn rất hợp nhau, gặp gỡ trò chuyện mấy lần.

Nàng ta cho rằng chàng thích nàng ta, còn ta vì cùng Bảo Ngân thân thiết, thừa cơ dùng thủ đoạn, đoạt mất ý chung nhân, phá hỏng lương duyên của hai người..."
Hà Trí Quang miệng há to, oan uổng, thanh minh.

"Oan cho ta quá...!Ta đúng là có từng cứu Võ Minh Mị kia một lần khỏi đám cướp, nhưng cái gì mà nói chuyện hợp ý rồi gặp gỡ là không có...!Mấy lần sau ta gặp nàng ta cũng chỉ là lướt qua nhau ở mấy yến hội mà thôi, chào hỏi nhau một hai câu xã giao còn không có ấy chứ, nói gì tới trò chuyện..."
"Thật..."
Võ Yến Nhi dẩu môi hỏi lại.


Hà Trí Quang mặt mày nhăn nhó, đưa tay lên, nghiêm túc, nói.

"Ta có thể thề..."
Võ Yến Nhi thấy hắn nghiêm túc muốn thề, vội vã đưa tay bịt miệng hắn lại.

"Ai cần chàng thề chứ, ta tin chàng còn không được sao."
Hà Trí Quang vui vẻ nhộn nhạo, cảm nhận bàn tay nữ nhân mềm mại trên môi, không tự chủ vươn đầu lưỡi ra...!
"Đáng ghét..."
Võ Yến Nhi bị hành động vô liêm sỉ của Hà Trí Quang làm cho thẹn đỏ cả mặt, vội rút tay về, hung hăng trừng mắt với hắn một cái.

Hôn sự của Hà Trí Quang thuận lợi tới.

Mới sáng sớm tinh mơ Hà Bảo Ngân đã bị ba người Đường Yên, Dương Nhung, Dương Thu dựng dậy chuẩn bị.

Hà Bảo Ngân là nữ nhi duy nhất của Hà Trí Bình nên nàng được Lý Thu Huyền giao cho nhiệm vụ tiếp đãi nữ quyến trẻ tuổi đến dự hôn lễ.

Hà Bảo Ngân cảm thấy một mình không thể kham hết mọi việc, nàng cho người phát thiếp nhờ biểu tỷ Lại Thanh Hương cùng Tam công chúa tới giúp mình một tay.

Hai người kia vô cùng vui vẻ đồng ý.

Khách nhân đến mỗi lúc một đông, Hà Bảo Ngân chạy qua, chạy lại, hai chân muốn rụng cả ra.

Mai Minh Huệ hôm nay cũng tới tham dự hôn lễ, sắc mặt nàng ta không được tốt cho lắm, cả người nhìn qua có chút xanh xao tiều tụy thấy rõ.

Hà Thanh Nhân thấy nàng ta vừa tới, thân thiết, nhiệt tình lôi kéo, nói.

"Minh Huệ tỷ, sao trong tỷ mệt mỏi như vậy, tỷ đừng có quá đau lòng, Trí Quang ca ca huynh ấy..."
Hà Thanh Nhân lấp lửng, nói không hết đã khơi lên lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người.

Vô vàn ánh mắt đều nhìn về phía Mai Minh Huệ, trong đầu mỗi người bắt đầu suy diễn trăm nghìn câu chuyện cẩu huyết.

(còn tiếp)
T/g: Giáng Sinh an lành...!
Chúc mọi người có một mùa giáng sinh thật hạnh phúc, bên người thân và gia đình.

Đùng quên like, vote quà giáng sinh cho mình nhé.

CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui