Cách đó không xa hai bóng người vẫn luôn quan sát tất cả khẽ thở dài một tiếng.
"Thật đáng tiếc, đã dày công như vậy rồi mà vẫn không thể lấy được mạng kia...!Haizzz..."
"Đúng là đáng tiếc, không ngờ Khánh Vương này còn có một thế lực ẩn đáng sợ như vậy?"
Lê Hữu Quân nhìn Hà Bảo Ngân sắc mặt trắng bệch, tay giữ chặt ở cổ, hắn hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh điểm mấy huyệt đạo trên người nàng, xé y phục lót trong của mình ra lấy miếng vải ép chặt vào vết thương để cầm máu, đồng thời xé một miếng thành sợi dây để buộc vết thương.
Sau đó dùng chính một tay của Hà Bảo Ngân giơ lên làm “vật chống” để buộc chặt vết thương và xoắn nút buộc lại bằng cành cây.
Tiếp theo đó hắn cho nàng uống một viên dược cầm máu.
Thấy máu đã được cầm lúc này hắn mới thở ra một hơi.
"Thế nào rồi?"
Hà Trí Quang ở bên cạnh nôn nóng hỏi.
"Ổn rồi...!Ngươi xử lý vết thương của mình trước đi đã..."
Lê Hữu Quân ngẩng đầu nhìn Hà Trí Quang, thấy hắn cũng bị thương nhưng không để ý tới, một mực lo lắng cho muội muội thì nhắc nhở một câu.
"Ta không sao."
"Mẹ nó Huỳnh Minh, Huỳnh Kha các ngươi buông ta ra..."
Cách đó không xa, Huỳnh Minh cùng Huỳnh Kha đang mỗi người một bên xách Đường Y chạy tới.
Đường Y bị hai người túm thì kêu la om sòm.
"Bịch..."
"Ối..."
Ở lúc Đường Y còn đang la lối thì Huỳnh Minh, Huỳnh Kha đồng thời quẳng hắn xuống.
"Khốn kiếp..."
Đường Y đang muốn chửi ầm lên thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo đánh tới.
"Ngươi ồn ào cái gì..."
Lê Hữu Quân lạnh lùng nhìn qua một cái, giọng nói mang theo hàn băng từ địa ngục.
"Tới...Ta tới đây..."
Đường Y vô cùng thức thời đi qua, thấy người bị thương là Hà Bảo Ngân, âm thầm hít vào một hơi khí lạnh.
Ai bị thương không được, sao lại cứ là cái vị tiểu tổ tông này cơ chứ...!
Đường Y cẩn thận kiểm tra vết thương cho Hà Bảo Ngân, xác định nàng không có nguy hiểm đến tính mạng mới yên tâm thở ra một hơi.
Chờ cho hắn đã xử lý ổn thỏa xong thì Lê Hữu Quân mới cẩn thận ôm người lên ngựa, chậm rãi trở về.
Thấy bọn họ trở về mấy người Tam công chúa, Võ Yến Nhi đều sốt sắng đi tới.
Hà Trí Bình đau lòng nữ nhi gấp đến độ chân tay luống cuống.
"Nữ nhi của ta..."
"Con không sao đâu, phụ thân đừng quá lo lắng..."
Lê Hữu Quân nhẹ nhàng đặt Hà Bảo Ngân lên giường nhỏ, Đường Yên, Dương Nhung và Dương Thu cẩn thận tiến vào giúp nàng vệ sinh thân thể.
Lê Hữu Quân sắc mặt âm trầm đen muốn nhỏ ra mực nước mang theo Hà Trí Bình và Hà Trí Quang ra ngoài.
"Hầu gia, lần này là do bổn vương liên lụy Bảo Ngân.
Ta tại nơi này tạ lỗi cùng ngươi..."
Lê Hữu Quân đột ngột cúi đầu tạ lỗi, khiến cho một chút bất mãn trong lòng Hà Trí Bình tan biến, vội vàng đỡ người đứng dậy.
"Vương gia đừng làm như vậy, hạ quan không dám nhận..."
"Hầu gia...!Sau khi trở về ta sẽ tới cửa đề thân, mong ngài chấp thuận..."
"Khụ...khụ...!Vương gia không cần vì chuyện này mà..."
Lê Hữu Quân trực tiếp như vậy thật khiến Hà Trí Bình có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể hồ đồ mà nói như vậy.
Nếu hắn vì chuyện ngày hôm nay cũng thực không cần làm tới mức này.
Lê Hữu Quân hiểu ý của Hà Trí Bình, hắn chắp tay, nghiêm túc, nói.
"Là ta thích nàng...!Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt..."
"Cái này...!Haizzz...!Vương gia ngài đã hỏi qua ý kiến của Thánh Thượng hay chưa, liệu ngài ấy có đồng ý..."
"Chỉ cần Hầu gia không có ý kiến, chỗ phụ hoàng ta tự có cách..."
Hà Trí Bình có chút nghẹn họng bảo hắn giờ đây biết có ý kiến gì.
"Được rồi, cứ chờ thánh thượng quyết định đi..."
Lê Hữu Quân nghe hắn nói vậy, tâm trạng u ám được xua đi không ít.
"Đa tạ Hầu gia..."
Bóng đêm dần dần bao trùm lên tất cả, Hà Bảo Ngân mệt mỏi chịu đựng đau nhức cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài lều trại của Hà Bảo Ngân, một bóng người khắp mình toàn máu tươi xuất hiện.
Trong mắt hắn hiện lên hận ý cùng sát ý lạnh lẽo.
Theo phía sau hắn chính là năm con chó sói to lớn.
Xác định được lều của Hà Bảo Ngân, tên kia liền dùng đao rạch một đường trên vải trại, ném vào trong đó một nắm bột mịn.
"Lên...!Trong đó chính là thức ăn của tụi bay..."
Tên này không ai khác chính là tên thủ lĩnh đã tập kích mấy người Lê Hữu Quân.
Nhìn lũ sói nhảy vào trong lều hắn cười thật vui vẻ.
"Khánh vương, để ta xem nữ nhân này vào bụng sói rồi ngươi có vui vẻ hay không?"
Năm con sói đã được huấn luyện nên khi chúng tiến vào chỉ gây ra một chút tiếng động nhỏ, chúng ngửi thấy mùi máu tươi ở trên người Hà Bảo Ngân không chần chừ liền lao đến.
"Sói...!Có chó sói tấn công..."
"Cứu mạng..."
Dương Thu nhận việc ở bên chăm sóc Hà Bảo Ngân, thấy sói vào lều thì hoảng sợ mà kêu lên thất thanh.
Đường Yên và Dương Nhung phản ứng nhanh nhẹn lao vào, vừa vặn có thể ngăn được đòn tấn công của mấy con sói này với Hà Bảo Ngân.
Nhưng hai người đều bị thương.
Hà Bảo Ngân nhìn tình hình trước mắt khóc không ra nước mắt.
"Con mẹ nó...!Đây là đuổi cùng giết tận trong truyền thuyết hay sao..."
Hà Bảo Ngân cảm thấy mạng của mình lần này sắp xong rồi, nàng nhìn mấy con sói hung hãn kia trong lòng run lên từng hồi.
"Hú..."
Đường Yên và Dương Nhung đang cảm thấy không ổn rồi, các nàng chuẩn bị chính mình làm mồi cho mấy con sói này, nghĩ chắc chúng ăn mình, có thể kéo dài thời gia chờ cứu viện hay không thì Purple từ bên ngoài lao vào.
Nó hung hăng đứng ở trước mặt Hà Bảo Ngân dùng đuôi của mình đặt trên người nàng, hú lên một tiếng dài thật dài.
Năm con sói nhìn thấy Purple, bỗng chốc hoảng sợ lui lại phía sau.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên một hồi tiếng tiêu truyền tới.
Năm con sói mắt long lên sòng sọc một lần nữa lao tới.
Purple một chọi năm, hung hăng lao vào cắn nhau với mấy con sói này, chẳng mấy chốc trên người nó đã dính toàn máu.
Hai con sói đã chết còn ba con nữa bị mùi máu kích thích chiến đấu càng hăng hơn.
"Vút..."
"Vút..."
"Vút..."
Ba mũi tên từ bên ngoài lao tới cắm thẳng vào người mấy con sói kia, chúng nhanh chóng ngã xuống.
Purple thấy chúng đã chết, lo lắng nhìn sang Hà Bảo Ngân.
"Hú..."
Nó hú lên một tiếng sau đó rúc rúc đầu cọ cọ trên bụng nàng mấy cái.
"Cảm ơn ngươi Purple..."
Hà Bảo Ngân nâng tay xoa xoa đầu của nó, nói.
Bên ngoài Lê Hữu Quân cho người lục soát tất cả xung quanh, bảo đảm không còn nguy hiểm nữa mới đi vào trong lều.
Hà Trí Bình cùng Hà Trí Quang cũng đã tới đang đứng đăm chiêu ở nơi đó.
"Tất cả thị vệ hầu phủ đều bị giết..."
Hà Trí Quang lạnh lùng nói.
Lê Hữu Quân khẽ gật đầu.
Hắn đã nhìn qua, hắn để cho một đội ám vệ theo bên cạnh bảo vệ an toàn cho Hà Bảo Ngân cũng đều bị giết sạch sẽ.
Ba nam nhân đều rơi vào trầm mặc, là kẻ nào lại muốn ra tay tàn bạo như vậy với Bảo Ngân chứ.
Nếu hôm nay không có Purple bọn họ thực không dám nghĩ đến hậu quả.
Hà Bảo Ngân một ngày bị hai lần tập kích, ban đêm tinh thần không yên mà mơ thấy ác mộng.
"Bảo Ngân..."
Lê Hữu Quân lo lắng cho Hà Bảo Ngân nên nửa đêm ngủ không được muốn đến nhìn nàng một chút, không ngờ lại thấy nàng đang gặp ác mộng.
Hà Bảo Ngân hoang mang mở mắt, thấy Lê Hữu Quân thì nước mắt chảy dài xuống, nức nở.
"Hữu Quân..."
"Ta ở nơi này...!Ngoan..."
Lê Hữu Quân nghe nàng gọi tên mình trong lòng nổi lên hàng ngàn con sóng.
"Ta sợ..."
"Không sợ, ta ở đây với nàng..."
Lê Hữu Quân âu yếm vuốt má nàng một cái, thấy nàng đổ mồ hôi hắn liền cẩn thận tìm khăn lau cho nàng, rồi kéo chăn nằm xuống bên cạnh nàng.
Hà Bảo Ngân cảm nhận hơi ấm của Lê Hữu Quân liền an tâm từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, tin tức đêm hôm trước có chó sói tấn công lều trại được truyền ra, Thái Hòa Đế nhanh chóng để cho cấm vệ tăng cường tuần tra xung quanh.
Kể từ đêm hôm ấy, Lê Hữu Quân nếm được ngon ngọt, đêm nào cũng lẻn đến lều của Hà Bảo Ngân ngủ cùng nàng.
Hà Bảo Ngân nhiều lần kháng nghị nhưng không thành công đành mặc kệ hắn.
"Ngủ thì ngủ, nhưng nếu chàng dám táy máy tay chân với ta, ta liền đánh chết chàng..."
Lê Hữu Quân ôm nàng vào trong ngực, hôn hôn lên trán nàng mấy cái.
"Ta biết rồi...!Ngủ đi...".
Truyện Tiên Hiệp
Lê Hữu Quân kỳ thật cũng không có ý làm gì nàng ở đây cả, hắn muốn trân trọng nàng, hắn muốn hạnh phúc trọn vẹn mà không phải ăn vụng.
Với lại hắn còn phải học một số thứ, hắn sợ chính mình lần đầu lúng túng không biết làm thì thật mất mặt.
Mười ngày đi săn đã qua đi, vết thương trên cổ Hà Bảo Ngân cũng đã ổn định không cần rườm rà cố định cổ, Lê Hữu Quân ôm nàng càng thoải mái hơn.
Kết quả chung cuộc của cuộc đi săn lần này thuộc về Lễ vương, Lê Xuân Khải.
Tiếp sau cuộc thi săn bắn thì phần so tài chính thức của Lục Quốc Hội Quân mới bắt đầu.
Mỗi nước ở một khu vực trong bãi săn bố trí một trận địa, thành trì.
Sau đó lần lượt bốc thăm đội chiến đấu.
Hai đội một, đấu với nhau một lượt, mỗi đội sẽ tiến hành công thành của đối phương, đội nào chiếm được thành của đối phương, hay bắt được thủ lĩnh của đối phương, đội đó chiến thắng.
Thời gian mỗi trận đấu là năm ngày.
Theo bốc thăm thì Đại Nam đấu với Bắc Yến.
Thanh Quốc đấu với Viêm Quốc.
Hoa Quốc đấu với Thương Quốc.
Lê Hữu Quân là người dẫn đội của Đại Nam, hắn cho người bố trí tường thành vững trãi, quân chia làm bốn cánh bảo bệ bốn phía đông, tây, nam, bắc.
Hai bên lâm vào thế trận cân bằng ngày đầu tiên, ngày hôm sau Bắc Yến phát động tấn công nhưng bị Lê Hữu Quân đánh trở về.
Cùng đêm ngày hôm đó Lê Hữu Quân chia quân làm hai cánh quân, âm thầm áp sát trận địa của quân Bắc Yến.
"Vương gia, bên phía tây ít người nhất có một trăm người..."
Huỳnh Kha trên người dính đầy bụi đất đến gần Lê Hữu Quân nhỏ giọng báo cáo.
"Vậy ở nơi nào đông cảnh vệ nhất."
Lê Hữu Quân nhìn chằm chằm doanh trại địch hỏi lại hắn một câu.
Huỳnh Kha có chút bất ngờ vội nói.
"Là phía Nam..."
(còn tiếp)
T/g: Hôm nay hoan hỉ lên top đề xuất, mình bão 5 chương.
Các bạn nhớ like, vote cho mình nhé....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...