Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL


Lê Xuân Khải càng nghĩ càng hận đến nghiến răng, bao nhiêu công sắp xếp cuối cùng hỏng trong gang tấc.

Hắn bất chợt nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt liếc qua bên Lê Hữu Quân, sống lưng không khỏi truyền đến một trận lạnh lẽo.

Một cuộc thi đua thuyền vốn dĩ phải náo nhiệt, vui mừng, cứ như vậy qua loa mà kết thúc.

Tam công chúa nước mắt rưng rưng theo sát Cảnh vương, một đường trở về viện tử của hắn.

Mặc dù Đường Y đã nói là không có việc gì, nhưng nhìn đến hắn khuôn mặt trắng bệch, lòng của nàng liền co rút đau đớn từng cơn.

"Ngũ ca...!Huynh có cảm thấy khó chịu ở đâu hay không?"
"Ta không sao? Muội đừng lo quá..."
Cảnh vương nhìn muội muội cố gắng mỉm cười trấn an nàng.

Tam công chúa hơi gật đầu.

"Không sao là tốt rồi...!Huynh dọa muội vỡ tim rồi..."
Cảnh vương không biết nên nói cái gì với nàng, chỉ có thể cười một chút.

Trấn an tam công chúa xong, hắn mới nhìn sang Lê Hữu Quân, nói.

"Đa tạ Thập nhất đệ..."
Lê Hữu Quân chỉ hờ hững, lạnh nhạt nhìn qua, gật đầu một cái.

"Trở về dưỡng thương cho tốt.

Ta hy vọng lần này cứu huynh không uổng phí..."
"Được..."
Thái Hòa Đế biết trong chuyện này chắc chắn có người giở trò, không đâu đương yên đương lành mà thuyền rồng lại xảy ra vấn đề được.

"Lão nhị...!ngươi hôm nay phải cho trẫm một lời giải thích cho thỏa đáng..."
Lê Xuân Khải sắc mặt âm trầm, nói.

"Phụ hoàng...!Chuyện lần này là nhi thần sơ xuất.


Lúc trước Ngũ đệ muốn tự mình dẫn đội, còn muốn tự chuẩn bị thuyền rồng, lúc ấy đáng ra nhi thần nên ngăn cản đệ ấy lại.

Vẫn nên là nhi thần tự mình làm thì hơn..."
Chuyện không hay xảy ra, không ai mong muốn cả nhưng hiện tại sứ thần các nước đều đang ở nơi đây, cho dù Thái Hòa Đế có muốn tra rõ sự việc thì cũng phải nhịn lại, chờ cho Lục Quốc Hội Quân qua đi, sứ thần các nước rời đi mới có thể làm tới.

Đấu thuyền rồng sau ba ngày đã được tổ chức lại, lần này Thanh Quốc thuận lợi đánh bại Bắc Yến giành được vị trí quán quân.

Ngay sau đấu thuyền rồng chính là cuộc thi săn bắn.

Nơi được chọn để tiến hành hội săn chính là khu săn bắn hoàng gia, rộng trăm dặm ở phía nam thành.

Muốn đến trường săn phải mất ít nhất là mười ngày đi đường.

Đến ngày chính thức xuất phát, trên quan đạo cờ xí tung bay, che khuất bầu trời.

Hoàng đế xuất hành là sự kiện lớn, chỉ riêng Vũ Lâm vệ hộ giá đã có hai ngàn người.

Hoàng thượng dẫn theo hoàng hậu, Quách phi, Trinh phi, cùng với được sủng gần đây nhất Hiền phi cùng một đám phi tần, cộng thêm ngự trù, ngự y, thái giám, cung nữ, chỉ riêng người phục vụ hoàng đế đã là một ngàn.

Năm đoàn sứ thần nhân số cũng là vô vàn, vì đảm bảo an toàn của chính mình, binh lính hộ vệ, ngự trù, ngự y, cung nữ đều là của ai người ấy mang.

Tính riêng một đoàn đã là hơn ngàn người, ấy vậy đây lại là năm đoàn.

Cộng thêm hoàng thất tông thân, gia quyến của văn võ bá quan, hộ vệ, lại càng đếm không xuể.

Bởi vì nhân số quá nhiều, khó có thể quản lý, nhân số đại thần có thể mang đi cũng có chút hạn chế, mỗi nhà không quá ba mươi người.

Đoàn người xuất hành đông nghìn nghịt kéo dài hàng dặm đường không dứt, khí thế ngút trời.

Cho nên dọc đường, hoàng đế hay sứ thần muốn cái gì có cái đó, thư thư phục phục, đám đại thần lại không có mệnh tốt như vậy.

Có đôi khi chưa chắc có thể ăn được một ngụm cơm canh nóng hổi, nếu gặp phải địa phương địa hình hạ trại không tốt, thậm chí ngay cả lều trại cũng không có, nói không chừng còn phải ngủ ở trên xe ngựa.

Một ngày nọ dựng trại đóng quân, sắc trời đã rất muộn, đã sớm bỏ lỡ giờ cơm.


Thái Hòa đế ở trong đại trướng chủ soái, đã sớm dùng xong đại tiệc ngự trù nấu nướng tỉ mỉ, bởi vì đi đường mệt nhọc, đã đi ngủ.

Năm đoàn sứ thần cũng đã yên vị nghỉ ngơi.

Nhân mã Định An Hầu đi theo phía sau đội ngũ, mới vừa vặn tới.

Hoàng đế đã ngủ, sứ thần cũng đã an giấc bọn họ lại nhóm lửa nấu cơm, nhất định là không thích hợp rồi.

Nam nhân như Hà Trí Bình, Hà Trí Quang chỉ gặm một chút lương khô rồi đi nghỉ cũng không sao.

Nhưng Hà Bảo Ngân thì khác, thân thể nữ tử yếu đuối, đi đường mệt nhọc nay lại không được ăn uống đầy đủ rất dễ đổ bệnh.

Hà Trí Bình đau lòng nữ nhi, đi đến lều trại của Hà Bảo Ngân.

Trong lều có một cái giường đơn giản, Hà Bảo Ngân nghiêng người nằm bên trên, sắc mặt tái nhợt, lộ vẻ hữu khí vô lực.

"Bảo Ngân! Ngươi cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái ư? Có uống thuốc không?”
Hà Trí Bình nhìn thấy nữ nhi luôn luôn hoạt bát nay có bộ dáng này, trong lòng cực kỳ khó chịu, ở nhà ngàn ngày tốt, xuất môn nhất thời khó.

Hoàng thượng cùng với một đám phi tần bệnh đều do ngự y xem, cho nên gia quyến của các quan viên bị bệnh cũng chỉ có thể cứng rắn chống cự, hoặc là ăn chút thuốc pha chế sẵn mang theo trước khi đi.

Cũng may bên cạnh Hà Bảo Ngân còn có Đường Yên tinh thông y thuật.

Hà Bảo Ngân chống người ngồi dậy, cười cười với phụ thân.

“Phụ thân, ta không sao, chỉ là cảm nhiễm phong hàn, thuốc đã uống rồi, hai ngày nữa là tốt.

Ngài không cần quá lo lắng..."
Đường Yên mang đến cho Hà Bảo Ngân một ít bánh ngọt, biết Hà Trí Bình lo lắng thì nói.

"Hầu gia đừng quá lo lắng, tiểu thư là đi đường quá mệt nhọc, nghỉ ngơi không đủ nên nhiễm phong hàn, qua mấy ngày nữa đến trường săn, nghỉ ngơi một chút liền không sao rồi..."

Hà Trí Bình khẽ thở dài, nhìn nữ nhi nhà mình.

"Haizzz...!Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi."
Hà Trí Bình đang muốn rời đi thì bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Ngay sau đó Lê Hữu Quân từ bên ngoài tiến vào.

"Vương gia..."
Hà Trí Bình nhất thời phản ứng không kịp, máy móc chắp tay thi lễ với Lê Hữu Quân một cái.

"Hầu gia không cần đa lễ..."
Hà Trí Bình ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Hà Trí Quang đang ở phía sau Lê Hữu Quân.

Nhưng khi thấy Lê Hữu Quân còn đang đứng, vội vàng thu lại tầm mắt, tự mình chuyển một cái ghế tới, nói với hắn.

“Vương gia mời ngồi! Nơi này phương tiện đơn sơ, kính xin Vương gia chớ trách.”
Lê Hữu Quân đi tới ghế ngồi, Hà Trí Bình nhỏ giọng hỏi Hà Trí Quang.

"đây là chuyện gì? Tại sao vương gia lại tới đây?"
Hà Trí Quang vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn về phía muội muội nhà mình, khẽ thở dài, nói.

"Phụ thân, cải trắng nhà chúng ta bị người ta nhìn trúng rồi..."
"Hả???"
"Hầu gia...!Ngươi cũng ngồi đi..."
Hà Trí Bình một mặt mộng bức, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bên cạnh đã vang lên tiếng của Lê Hữu Quân.

Lê Hữu Quân đối với cha vợ tương lai cực kỳ hòa khí, thấy Hà Trí Bình còn đang đứng, vội vàng phân phó người mang ghế cho hắn.

Hà Trí Bình có chút thụ sủng nhược kinh, trong lòng bất an ngồi xuống.

Trong lều trại nhỏ hẹp, ghế Lê Hữu Quân ngồi đặt ngay cạnh giường nhỏ của Hà Bảo Ngân.

Hắn nhìn đến sắc mặt suy yếu của nàng trong lòng đau như dao cứa.

Giọng nói mang theo mấy phần trách cứ.

"Tại sao không sớm phái người nói cho ta biết?”
Hà Bảo Ngân chột dạ cúi đầu, liếc mắt ra hiệu với hắn mấy lần, muốn nói với hắn ở đây còn có phụ thân và ca ca của nàng đấy, hắn đừng bày ra vẻ mặt đó mà, bảo nàng ngày mai phải giải thích thế nào đây.

Lê Hữu Quân thì làm gì quan tâm nhiều đến như vậy, thấy nàng không trả lời thì lông mày khẽ nhíu chặt, ánh mắt đảo qua người Đường Yên.


"Ngươi chăm sóc nàng như thế nào..."
"Không phải do tỷ ấy..."
Thấy Lê Hữu Quân hỏi tới Đường Yên, Hà Bảo Ngân biết hắn tức giận rồi, vội vàng bất chấp tất cả mà lên tiếng.

"Hửm..."
"Là do đi đường liên tục, muội không quen nên mới như vậy..."
Hà Bảo Ngân ở dưới ánh mắt nóng rực của phụ thân và ca ca gắng gượng giải thích.

"Ăn cơm rồi?"
Lê Hữu Quân nhìn nàng dịu dàng hỏi.

Hà Bảo Ngân gánh trên người áp lực ngàn cân khẽ lắc đầu.

"Vừa mới dàn xếp xong, còn chưa có ăn..."
Lê Hữu Quân nghe nàng nói nhíu chặt mày, nhìn sang Lục Đình phân phó.

"Đi chuẩn bị một ít thức ăn mang tới đây, phải nóng hổi...”
Hà Trí Bình nghe hắn phân phó thủ hạ, vội vàng từ chối nói.

“Vương gia, chúng ta đối phó mấy miếng là được, ngài đừng phiền hà..."
Vẻ mặt Lê Hữu Quân ôn hoà nói.

“Bảo Ngân hiện giờ là bệnh nhân, không ăn ngon miệng, lúc nào mới có thể khoẻ lại.

Hầu gia không cần quá khách khí như vậy..."
Hà Trí Bình hết nhìn nữ nhi lại nhìn Lê Hữu Quân không biết nên nói thế nào cho phải.

Nhưng nghe Lê Hữu Quân nói hắn thấy cũng có lý, hiện giờ sức khỏe của nữ nhi bảo bối mới là quan trọng nhất vậy nên cũng không nói gì thêm.

Hà Trí Bình lúc trước cũng tiếp xúc qua cùng Lê Hữu Quân vài lần, hắn mỗi lần đều lo chuyện chu đáo nho nhã lễ độ, hắn còn tưởng rằng lời đồn Khánh vương điện hạ hung ác nham hiểm đều là giả.

Lục Đình hiểu rõ tâm tư của Lê Hữu Quân, chỉ đi một lát liền dẫn theo một đoàn thái giám tới, bát lớn bát nhỏ, mâm lớn mâm nhỏ, cháo nóng, cơm nóng, món ăn nóng làm ra tràn đầy một bàn, chẳng những có thịt còn có rau dưa tươi sốt.

Tất cả mọi người biết rõ, trên đường hành quân thịt không phải là hàng bán chạy nhất, hút hàng nhất thật ra là rau quả, bởi vì rau quả không có phương tiện bảo tồn, những rau quả tươi sống này đều là nội vụ phủ mỗi lần đến đâu thì tạm thời mua, cực kỳ hiếm, nếu không phải đại phú đại quý tuyệt đối không có để ăn.

Nhìn những món ăn nóng hổi trước mặt, con sâu ham ăn trong bụng Hà Bảo Ngân tức tốc bò ra ngoài.

(còn tiếp).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui