Trong Hồng Yến Cốc Lâu, Trúc Nhân Vương bưng trong tay bưng một chén trà nhỏ, từ từ nhấm nháp thưởng thức, nhưng có thể nhìn ra trong vẻ tươi cười trên mặt một chút âm hiểm ẩn sâu bên trong.
"Để Nhân thúc đợi lâu."
Lê Hữu Quân bước nhanh đến, ngồi vào bàn trà, đầu cũng nghiêng sang nhìn Trúc Nhân Vương lấy một cái.
"Ta chỉ mới tới thôi, cũng chưa đợi lâu."
Trúc Nhân Vương đặt ly trà xuống, tủm tỉm cười nói, cố ý nhìn lướt qua chung quanh một chút.
Lê Hữu Quân là người khôn khéo, hiểu ngay ý tứ của hắn là gì, gõ gõ mặt bàn, giọng lạnh như băng.
"Nhân thúc yên tâm, không có bất cứ kẻ nào có thể nghe được chúng ta nói gì đâu..."
"Haha...!Ta tin tưởng Khánh Vương...!chuyện trên dưới ta đã an bài chu đáo cho ngươi rồi, ngươi xem...!khi nào thì...!động thủ được?"
Ánh mắt lão luyện của Trúc Nhân Vương như bắn ra tia sáng, vẻ mặt cực kỳ tự đắc.
Lê Hữu Quân làm bộ kinh ngạc.
"Ý ngài là?"
"Triều đình giờ chia làm ba phái, mặc dù số quan viên ủng hộ Cảnh Vương và Lễ Vương tương đối nhiều, nhưng quyền cầm quân lại ở trong tay chúng ta.
Huống chi lão phu đã từng lăn lộn trên triều đình mấy năm cũng không phải là để chơi, số quan viên dưới trướng của lão phu cũng có chút tiếng nói trên triều đình."
Trúc Nhân Vương nhếch cao khóe miệng, vuốt vuốt râu tự đắc.
Trúc Nhân Vương nói thế này ý là thời cơ đã chín muồi? Nhưng nếu Lê Hữu Quân thật sự có lòng tạo phản, hắn tuyệt đối sẽ không chọn thời điểm này.
Việc nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, bởi hiện tại vẫn còn quá sớm.
Nhưng vì Lê Hữu Quân cũng không có chủ ý kia, nên hắn cũng tùy ý.
"Toàn bộ cứ theo như Nhân thúc an bài đi."
Trúc Nhân Vương rất hài lòng, cười ha ha hai tiếng, mặt mày đầy vẻ đắc ý.
"Vậy phía bên Khánh vương ngươi cũng nên sắp xếp cho sớm đi, đến lúc đó hai chúng ta trong ứng ngoài hợp, còn sợ không đoạt được hoàng vị tới tay hay sao?"
Trúc Nhân Vương cực kỳ tự phụ, nói cứ y nhưng tất cả đều đã nằm gọn trong tay của lão.
Lê Hữu Quân cũng đoán được tại sao Trúc Nhân Vương lại yên tâm như vậy.
Thời gian vừa qua, hắn cũng đã quan sát kỹ càng đám quan viên trên triều đình, có thể liệt kê ra vài kẻ có khả năng là kẻ đứng sau lưng lão ta.
Hôm nay chính miệng lão ta đã đề xuất thực hiện kế hoạch, chẳng lẽ còn không dẫn dụ được kẻ kia ra sao?
Bày ra một vẻ ý vị thâm trường, Trúc Nhân Vương ngẩng lên nhìn thẳng vào Lê Hữu Quân nói.
"Nửa tháng nữa là ngày giỗ của tiên hoàng...!Hay là chúng ta động thủ ngay khi đó? Trong hoàng cung tai vách mạch rừng, không dễ bày bố nhân lực, nhưng nếu đổi ra ngoại thành thì việc ra tay sẽ dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa cũng sẽ không hoài nghi đến bản thân chúng ta."
Xem ra Trúc Nhân Vương đã tính toán chu đáo sẵn từ trước, giờ chẳng qua chỉ tới tìm Lê Hữu Quân để xin ý kiến cho chắc ăn thôi.
Lê Hữu Quân giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn lão một lúc thật lâu rồi mới nhíu mày.
"Như thế rất tốt, cứ thực hiện theo như lời Nhân thúc đi."
Hai người trong phòng VIP đàm thật lâu, qua một canh giờ, khi hai người đã đều miệng đắng lưỡi khô mới thảo luận thỏa đáng mọi chuyện.
Theo kế hoạch của Trúc Nhân Vương, lúc Thái Hòa Đế đi tế điện thì sẽ là lúc an bài việc ám sát rồi giá họa cho người khác, sau đó Lê Hữu Quân sẽ quang minh chính đại đứng ra chủ trì việc tìm kiếm kẻ phạm tội, rồi dựa vào đó mà đi lên ngôi vị Hoàng đế một cách danh chính ngôn thuận.
Với danh vọng của Lê Hữu Quân trong Hoàng thất hiện nay, cùng với sự kính yêu của dân chúng, ngoài hắn ra chắc chắn không còn người khác ngồi vào được ngôi cửu ngũ này.
Không thể không nói, Trúc Nhân Vương tính kế vô cùng tinh tế.
Kế hoạch này nhìn vào mỗi phương diện đều như tính toán dọn đường sẵn cho Lê Hữu Quân, nếu hắn là người có tâm phản loạn thì chắc sẽ thật sự tin tưởng vào lời của lão.
"Khánh vương gia à, lúc ngài đi lên ngôi vị hoàng đế rồi thì trăm ngàn lần đừng quên Nhân thúc này của ngài nhé."
Mặt Trúc Nhân Vương đầy vẻ tươi cười mà nói đùa.
"Sao quên cho được? Nhân thúc chính là ân nhân của bổn vương mà.
Nếu Nhân thúc không nói cho ta biết chân tướng cái chết của mẫu phi ta, còn giúp ta nghĩ ra biện pháp này, Bổn vương cả đời này chị sợ đến chết cũng chỉ có thể làm một kẻ ngu xuẩn vì kẻ thù làm trâu làm ngựa mà thôi."
Lê Hữu Quân mặt mày không có chút tươi cười nào, chỉ nhàn nhẽo phụ họa với Trúc Nhân Vương.
"Vậy sớm an bài đi, kế hoạch càng thỏa đáng càng tốt.
Ta cáo từ đây."
Trúc Nhân Vương uống xong một ngụm trà cuối cùng, đứng lên nói.
Trúc Nhân Vương vừa rời đi xong, ánh mắt Lê Hữu Quân lập tức lạnh xuống.
Lão già này thật sự là kẻ lòng muông dạ thú, nhưng chỉ với chút tâm tư như lão ta thì làm sao có thể thoát được lòng bàn tay của hắn.
Muốn xoay chuyển thì cũng phải xem xem bản thân lão có bản lĩnh hay không.
Thời gian thoi đưa, rất nhanh đã tới ngày giỗ của tiên hoàng.
Hà Bảo Ngân có đêm hôm trước bị nam nhân nào đó đòi hỏi vô độ mà vô cùng mệt mỏi, mặt trời đã lên cao mà nàng ngay cả mí mắt cũng không muốn nhấc lên.
Cửa phòng bị đẩy ra kêu kẽo kẹt, Lê Hữu Quân bước vào.
Bước chân rất nhẹ, không phát ra một chút âm thanh nào.
Người võ công càng cao cường thì tiếng bước chân càng nhỏ.
Người như Lê Hữu Quân, võ công đã đạt đến trình độ đỉnh cao hoàn thiện, thì tiếng bước chân càng không có một tiếng động.
" Bảo bối, tỉnh dậy nào...!Rửa mặt, mặc y phục nhanh nhanh, đám người trong cung sắp đi đến cửa thành rồi, không nên để bọn họ đợi quá lâu."
Lê Hữu Quân gỡ y phục vắt trên bình phong xuống, giúp nàng mặc vào từng món một.
"Biết rồi."
Hà Bảo Ngân lười biếng ngáp một cái, sửa sang lại vạt áo, búi đại mái tóc lên.
một đám tóc đen dài rối tung xõa sau lưng.
Chở Hà Bảo Ngân sửa soạn thoả đáng, Huỳnh Kha đã chuẩn bị tốt xe ngựa từ sớm, Lê Hữu Quân cùng Hà Bảo Ngân vừa ra phủ đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa trang hoàng hoa lệ được thắng hai con ngựa kéo.
Tất cả các con ngựa trong Vương phủ đều là những chiến mã được tỉ mỉ chọn lựa, mặc dù không đến mức Nhất nhật Thiên lý Mã (ngựa phi ngàn dặm một ngày), nhưng cũng thuộc loại nổi bật nhất, tuyệt đối xứng với thân phận của Lê Hữu Quân.
"Vương gia, vương phi cát tường..."
Mọi việc đều không có gì để nói, chỉ là khi nhìn thấy Lã Mộng Kỳ cùng Nguyễn Hải Yến đang đứng ở đó, Hà Bảo Ngân cảm thấy thật chướng mắt.
Hà Bảo Ngân cũng lười để ý đến bọn họ, phất tay một cái rồi tự mình đi đến xe ngựa.
Phong cảnh và phong thủy tại núi Hoàng Sa cực kỳ tốt, trên núi cây cối sum xuê, kỳ trân dị thú cũng nhiều.
Nhưng ngọn núi này đã được Hoàng thất ấn định làm của riêng từ lâu, toàn bộ các tiên hoàng từ những triều đại trước đều được an táng trong núi, cho nên nơi này suốt năm đều có trọng quân canh giữ.
Dân chúng bình thường hoàn toàn không thể vào núi, cho dù có muốn săn bắt thì cũng chỉ có thể đến ngọn núi bên cạnh.
Lăng mộ là lăng cùng mộ tạo thành.
Nơi bọn họ đến hôm nay chỉ là lăng, cũng chính là Hoàng Lăng.
Mộ địa mới thật sự là nơi chôn cất các vị Hoàng Đế.
Hôm nay bọn họ chỉ muốn đến bái tế nên sẽ không tiến vào mộ thất.
Huống chi để an tĩnh, sau khi Hoàng Đế nhập thổ, mộ thất đều được dùng cự thạch (đá tảng lớn) phong kín cửa, hoàn toàn không thể tiến vào.
Đại Nam có trên trăm năm căn cơ, người thuộc Hoàng thất còn sống trên đời có chừng hơn trăm người.
Tất cả những Hoàng tử Hoàng tôn được phong vương lập phủ đệ bên ngoài cũng toàn bộ tụ tập về Kinh thành vào thời điểm này.
Nhưng vẫn có một số ít người không trở về, những người này đều đang có chuyện quan trọng trì hoãn nên mới có thể ngoại lệ.
Xe ngựa đi tới cửa thành, Hà Bảo Ngân đẩy rèm cửa sổ ra nhìn, trùng trùng xe ngựa đang ngừng san sát vào nhau bên ngoài.
Mỗi một chiếc xe ngựa đều đại khí xa hoa, ai cũng không thua ai, trong đó có một cỗ xe nhìn vô cùng quen mắt.
Hà Bảo Ngân chỉ liếc một cái thì nhận ra ngay là nó thuộc Nhâm vương phủ.
Chiếc xe này cực kỳ rêu rao nên thu hút không ít dân chúng dừng chân quan sát.
Nhâm Vương có bối phận rất cao trong Hoàng thất, xe ngựa đậu ở vị trí thứ tư phía trước.
Lê Hữu Quân nắm tay Hà Bảo Ngân xuống xe, lập tức khiến cho đám người trở nên ồn ào.
Trong đó có rất nhiều gương mặt lạ hoắc, thậm chí còn có mấy khuôn mặt khá tương tự nhau.
Trong lúc nhất thời, Hà Bảo Ngân không thể phân biệt rõ ai là ai.
Hoàng thất quả nhiên là một đại gia tộc, chỉ làm quen với thân thích không thôi cũng đủ mệt bở hơi tai.
"Đây chính là Khánh vương phi sao!"
Vài lão già hom hem đi tới, ăn mặc đâu ra đó, chắc là thần tử từ thời tiên hoàng.
Lê Hữu Quân xưa nay không thích giao thiệp với những người này, trên mặt không lộ vẻ gì, chỉ hơi hơi gật đầu.
"Các vị hoàng thúc mạnh khỏe."
Hà Bảo Ngân biểu hiện cực kỳ nhu thuận.
Bất kể thứ bậc lớn bé thế nào, chỉ cần một tiếng “Hoàng thúc” là chính xác không sai vào đâu được.
"Dáng dấp xinh đẹp đấy, cùng với Khánh vương đúng là tiên đồng ngọc nữ..."
Người khác khen Lê Hữu Quân tốt có lẽ hắn sẽ thờ ơ, nhưng vừa nói đến Hà Bảo Ngân thì Lê Hữu Quân liền thập phần hưởng thụ, nhất là khen phu thê bọn họ xứng đôi lại càng thêm hài lòng.
Trong lòng hắn, thê tử chính là bảo bối đó.
"Ba vị này theo thứ tự là Lục Hoàng Thúc, Bát Hoàng Thúc và Cửu Hoàng Thúc."
Lê Hữu Quân cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Hà Bảo Ngân.
Đừng tưởng rằng mấy vị này tốt lành gì nhé.
Có thể sinh tồn trong hoàng thất lâu như vậy, không có thủ đoạn hơn người thì sao được?
(còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...